Không cẩn thận, họa lớn rồi! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Không cẩn thận, họa lớn rồi! (xem 5090)

Không cẩn thận, họa lớn rồi!

nghiêm túc, tranh chấp lớn nhất giữa hai người đó chính là mày.” Thẩm Phong liếc xéo tôi, nhìn ngang liếc dọc một hồi mới nói, “Tuy rằng cái thứ để tranh chấp này nhìn qua chẳng có tí sức thuyết phục nào. Đúng rồi, khi đó Tần Chinh biết gia thế của mày rồi đi?”


“Biết.” Cho nên vẻ mặt anh mới chán ghét như thế, cái vẻ đó không phải chỉ là như nhìn một cục phân chuột làm hỏng nồi cháo mà quả thực giống như là nhìn thấy cả một nồi phân chuột…


“Biết mà anh ta còn lạnh nhạt với mày như vậy á?” Thẩm Phong sửng sốt, “Anh ta vẫn thật thanh cao a? Vậy Vệ Dực biết không?”


“Chắc là không biết …” Cậu ta là người tỉnh ngoài, chả có lý gì mà cũng biết đại danh của ba tôi như sấm đánh bên tai, mặc dù có nghe rồi, cũng không nhiều khả năng biết Chu Dịch có con gái tên là Chu Tiểu Kỳ, dù có biết Chu Tiểu Kỳ, chắc là cũng không tưởng tượng được tôi chính là Chu Tiểu Kỳ đó đi.


“Tao còn tưởng là, Vệ Dực vì biết mày là con gái nhà giàu, cho nên theo đuổi muốn tóm được mày, lừa tài lừa sắc để đỡ phải phấn đấu thêm 20 năm.”


“Thô bỉ, quá thô bỉ!” Tôi khinh bỉ liếc nó một cái, “Tiền có thể so với tất cả sao? Mày có hiểu được cái gì gọi là tình yêu không?”


“Tình yêu giống như ma quỷ ấy, người nói về nó thì nhiều, người gặp được thì ít.” Thẩm Phong không biết trộm được danh ngôn của vị ẩm ương nào.


“Bạn thân mến à, chúc mày sớm ngày gặp quỷ nhá!”


Tôi chúc nó ngủ ngon bằng câu này.


Sóng điện não của hai đứa chúng tôi mãi mãi không cùng một kênh được, tôi nói đầu óc nó là bị tiêm nhiễm các thể loại chuyện máu chó của “cổ sự hội”, “tri âm” (*) mà thành, nó nói đầu óc tôi tràn ngập các câu chuyện êm ái của cổ tích Grimm, cổ tích Andersen …


(*) có lẽ là hai web này:


http://www.zhiyin.cn/


http://www.storychina.cn/


Tôi vẫn cảm thấy vẻ mặt ba mẹ Tần Chinh nhìn qua thật giống như không trả được nợ bị người ta đe dọa hắt nước sơn. Vẻ mặt như này rất quen thuộc, hồi tôi còn bé đã từng thấy trên mặt ba tôi, đến sau thì là người khác …


Nhưng ngẫm lại thái độ của Tần Chinh với Vệ Dực, nếu như Vệ Dực là chủ nợ của Tần gia, vậy thì người mượn tiền như Tần Chinh đây cũng quá là khệnh khạng rồi!


Aizz ….


Có lẽ Tần Chinh và Thẩm Phong nói đúng: Chu Tiểu Kỳ, mày không thích hợp với việc suy xét. Tuy rằng trực giác của mày thường là đúng, nhưng kết quả suy xét thường là sai.


Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, trên cả chân lý đã được kiểm nghiệm.


Tuy rằng Tần Chinh lại thêm một lần dặn tôi không được qua lại với Vệ Dực, nhưng mà bạn học cũ gặp nạn, tôi dù sao cũng không đến mức thấy chết mà không cứu.


Đó là vài ngày sau, tôi nhận được một tin nhắn mà cả hình thức lẫn nội dung đều rất giống tin nhắn lừa đảo — tớ đụng trúng người ở giữa đường Hòa Bình, bây giờ đang ở cục XX, phiền cậu mang theo 5000 tới hòa giải.


Ngoại trừ kí tên là Vệ Dực ra.


Lúc ấy tôi đưa cho Thẩm Phong xem, phản ứng của Thẩm Phong là: “Aha? Tên lừa đảo này cũng tên là Vệ Dực ư?”


Thẩm Phong nói như vậy là có nguyên nhân, dựa vào thu nhập của Vệ Dực, không đến mức không thể chi ra 5000 NDT đi. Có điều nếu như là kẻ lừa đảo, cũng tuyệt đối không dám để tôi tới cục cảnh sát.


Cuối cùng Thẩm Phong đi cùng với tôi. Thực ra tôi không sợ, tôi bên trên có người, Lưu đại gia làm 30 năm trong phân cục XX kia và tôi khá thân quen.


Lúc tới phân cục, Vệ Dực cao quý kia đang mệt mỏi tựa lưng trên ghế hút thuốc, bên cạnh là bà bác vừa dắt tay một đứa bé vừa gào khóc đến nỗi trần nhà cũng sắp lật tung lên rồi, đứa bé thì đang liếm kẹo que, bà bác khàn họng nói: “Các vị lúc ấy không nhìn thấy a! Anh ta chạy xe nhanh cỡ nào, nếu không phải con tôi tránh kịp, thì sớm đã mất mạnh rồi, còn có thể tới đây ăn kẹo que sao? Ôi chao, mày đừng cố ăn nữa, khóc hai tiếng xem nào!”


“Oa oa oa oa …” Đứa bé rất là hợp thời gào lên hai tiếng.


Vệ Dực rủ mí mắt, vẻ mặt muốn chết.


Thẩm Phong thán phục không thôi trước kỹ xảo biểu diễn đến là chuyên nghiệp của hai mẹ con nghiệp dư này, chẳng qua nét mặt của khán giả chả có vẻ gì là bị thuyết phục, tình huống như này gặp nhiều rồi, còn không thú vị bằng xem giả ngã.


“Vệ Dực!” Tôi đi đến trước mặt cậu ta gọi một tiếng, cậu ta mới phát hiện ra, dụi thuốc lá, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười. Cậu ta có vẻ như ngủ không đủ, cằm râu mọc lởm chởm, quầng mắt thâm đen, mắt đỏ au, bộ dạng như sắp đổ gục tới nơi.


“Người bị cậu đụng phải?” Tôi chỉ chỉ vào hai mẹ con nhà kia.


Cậu ta nhắm mắt lại, ủ rũ gật đầu, “Tớ ở thành phố A không còn người bạn nào khác, chỉ có thể phiền cậu thôi.”


“Không sao, không sao, dễ giải quyết ấy mà.” Tôi liếc mắt đánh giá cậu ta một cái, “Cậu không phải là còn bị cướp giật nữa đấy chứ?”


Cậu ta thở dài, nét mặt không biết là khóc hay cười, tôi nghĩ có lẽ là dở khóc dở cười hoặc là cười khổ: “Thành phố A ấy à … thật là kỳ diệu …”


Thẩm Phong không phúc hậu cười phụt một tiếng, lập tức quay mặt đi làm bộ nhìn nơi khác.


Cái loại tư sản chuyên cướp bóc của giai cấp vô sản như Vệ Dực đây, có ngày bị giai cấp vô sản cướp bóc lại là đáng đời!


Có điều nói một câu thiếu khoa học, bát tự của Vệ Dực và thành phố A không hợp. Cái nơi như giữa đường Hòa Bình, lính mới không dám đi, người nơi khác không dám tới, vì kẻ giả bị đụng xe còn nhiều hơn kẻ vờ ngã; nhiều kẻ vô cùng chuyên nghiệp, còn như hai kẻ nghiệp dư này còn là hiếm thấy, cũng chỉ có thể lừa bịp tống tiền cái loại công tử bột như Vệ Dực đây thôi. Ai bảo mấy thứ gắn trên người cậu ta tùy ý thôi nhìn qua cũng tính ra giá trị năm con số. Việc này rõ ràng chứng minh, bộ dạng có tài có thể là một loại hài kịch, bộ dạng có tiền thì quá nửa là bi kịch. Một kẻ lúc trước bị người ta móc ví, lúc sau lại bị giả đụng xe ăn vạ, đây là thảm kịch nhân gian đến cỡ nào a!


Hai mẹ con kia nhìn thấy chúng tôi ở bên này, lập tức mở miệng đòi tiền, chỉ vào đứa con nghe nói bị đụng đến hỏng đầu óc nói muốn 3000 đồng tiền hòa giải.


Thẩm Phong nhìn đứa trẻ miệng đầy dớt dãi cười ngây ngô, lại nhìn bà bác đanh đá, hùng hổ kia, nhíu mày nói” “Bà có chứng cớ gì chứng minh con bà là bị anh ta đụng phải đến hỏng não, mà không phải đầu óc vốn đã hỏng từ trước rồi?”


Giọng bà bác kia lại còn lớn hơn. “Được! Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra! Tới lúc đó, có phí tổn gì các người phải trả! Các người nói xem còn có lý trời hay không a, đâm phải người ta rồi còn đòi chứng cớ!”


Nhìn nét mặt kia của Vệ Dực, nếu có sợi dây thừng, cậu ta nếu không tự treo cổ mình, thì chính là treo cổ bà bác đối diện. Cậu ta ủ rũ khoát tay nói: “Đưa cho bà ta đi …”


Tôi đưa 5000 cho Vệ Dực, bà bác kia vừa thấy tiền một cái là mắt dính chặt, đầu lưỡi nhất thời thắt lại, “Đợi, đợi chút! Ba, ba ngàn đồng là tiền chữa bệnh, còn có, có phí tổn thất tinh thần, phí nghỉ làm, phí đó, phí đó …”


Tôi cười cười. “Bác gái, bạn cháu là người tỉnh ngoài, nhưng c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhìn cô vợ đồng nát đen nhẻm, gầy gò, tôi xua tay nhưng mẹ vẫn ép cưới, nào ngờ đêm tân hôn phải khóc thét khi thấy em…

Truyện Cánh đồng Bồ Công Anh Full

Truyện Những Mối Tình Đã Qua

Cho anh đi, giờ còn ai coi trọng chuyện trinh tiết nữa đâu

Hôn Lên Đôi Môi Em