Không cẩn thận, họa lớn rồi! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Không cẩn thận, họa lớn rồi! (xem 5058)

Không cẩn thận, họa lớn rồi!

m: “Nếu là bạn trai cô, thêm một tấm ảnh chắc không thành vấn đề nhỉ.”


“Việc này …” Tôi ngần ngừ, “Tôi phải hỏi anh ấy đã.”


Chủ biên nói một cách thâm thúy: “Đồng chí Tiểu Chu, lợi ích tập thể cao cả hơn hết thảy, chỉ là một tấm ảnh, cô chắc không đến nỗi không làm được chứ?”


“Việc này …” Tôi khó xử nói, “Tôi sẽ cố gắng.”


Ra khỏi văn phòng, trong lòng tôi nghĩ, tờ báo của chúng tôi đang hướng tới mục tiêu trở thành tuần san giải trí mà cuống cuồng chạy như điên rồi. Thô bỉ, thực mẹ nó thô bỉ!


Vì chủ biên thúc giục, tôi ngay lập tức gọi điện thoại cho Tần Chinh, nhưng di động anh lại tắt máy, chủ biên lại giục lần nữa, còn nói cho tôi nghỉ mấy tiếng, để tôi trực tiếp tới công ty anh hỏi luôn …


Tôi thấp thỏm không yên băng qua mấy tòa nhà đến trước cửa công ty anh, nghĩ xem tí nữa phải mở miệng như thế nào mới ổn.


Đúng là giờ tan tầm, dòng người trên đường nườm nượp, nhà hàng cũng chật ních khách, tôi nghĩ hay là tìm anh ấy ăn cơm trưa trước, vừa ăn cơm vừa bàn chuyện có vẻ dễ thành công hơn. Tới lúc ăn cơm, máu đều tập trung hết vào dạ dày rồi, năng lực suy xét giảm, có vẻ dễ lừa hơn.


Tôi lên chỗ anh làm việc, vì đã tới một lần, bảo vệ nhận ra tôi, nhiệt tình đón tiếp.


“Cô Chu đến tìm cậu Tần sao.” Chú bảo vệ khệnh khạng bước ra.


Tôi mỉm cười nói: “Vâng, anh ấy hết giờ làm rồi chứ ạ.”


“Cậu ấy ra ngoài ăn cơm rồi, còn chưa về.” Chú bảo vệ sờ sờ cằm, chỉ hướng cho tôi, “Hình như đi sang tiệm cơm Tây đối diện kia kìa.”


“Cám ơn chú ạ. Hôm nay, cháu gọi điện thoại cho anh ấy đều không được.” Tôi liên tục nói cảm ơn.


“Hôm nay có một vị khách đến náo loạn, có lẽ di động bị rơi vỡ rồi.”


Tôi vội hỏi: “Anh ấy có làm sao không ạ?”


Chú bảo vệ cười ha hả nói: “Không sao, không sao, là rắc rối của người khác, cậu ấy chỉ là không may đi ngang qua thôi.”


Đầu năm nay, đi ngang qua thôi cũng không an toàn.


Tôi thở phào, ra cửa, băng qua đường đi tới tiệm cơm Tây kia.


Đi được nửa đưởng, bỗng nhìn thấy cửa tiệm ăn mở ra, Tần Chinh hơi nhíu mày bước ra, bên cạnh là một người khác – Bạch Vi?


“Tin tin —” (Cũng đến bó tay với mình, edit đến đây lại ko nhớ tiếng còi xe nó như thế nào nữa :-<)


Chủ xe ấn còi, tôi vội tránh ra, ngẩng đầu lên thì hai người kia đã đi được một đoạn.


Tôi hoài nghi nhìn hai cái bóng kia đi vào tòa nhà làm việc. Lúc trước cũng chưa từng thấy Bạch Vi, Bạch Vi là gần đây mới về nước với Vệ Dực, mấy hôm trước, Tần Chinh nói có đồng nghiệp mới tới công ty, chẳng lẽ chính là Bạch Vi?


Vậy tại sao hôm trước ở khách sạn lại không chào hỏi nhau?


Tần Chinh luôn không coi ai ra gì, cũng có thể hiểu, còn Bạch Vi thì sao …


Lúc ấy, tôi không chú ý nhìn vẻ mặt của cô ấy, nhưng bây giờ nghĩ lại – sao lại có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?


Chương 7: Chu Tiểu Kỳ – Chuyên Nghề Làm Con Cháu.


Phòng ngừa phát sinh tình huống máu chó thô bỉ, lại khiến bản thân suy đoán vớ vẩn, linh tinh; trực tiếp giáp mặt hỏi rõ ràng vẫn hơn!


Tôi đi theo bọn họ về nơi làm việc, ngay lúc nhìn thấy hai người sắp vào thang máy, vội vàng gọi một tiếng: “Tần Chinh!”


Hai người cùng dừng bước quay đầu nhìn tôi, Tần Chinh một tay chống lên cửa thang máy, nhìn thấy tôi nhướng mày có vẻ ngạc nhiên. Tôi tiến lên hai bước tới gần thang máy, cười nói: “Vừa định tới tìm anh cùng ăn cơm trưa.”


Anh lại nhíu mày, “Em giờ vẫn chưa ăn trưa sao?”


Nhanh lên một chút, bụng tôi quả thật hơi đói rồi, xoa xoa dạ dày, cười nói: “Vừa nhìn thấy hai người đi từ tiệm cơm Tây ra, anh ăn rồi à?”


Tần Chinh liếc Bạch Vi một cái, đáp: “Được rồi, anh đưa em đi.”


Lúc này cửa thang máy mở ra, Bạch Vi mỉm cười nói: “Vậy tớ lên trước, lần sau nói chuyện tiếp.”


Thái độ cô ấy lại rất tự nhiên thoải mái, vẻ mặt Tần Chinh cũng thản nhiên, cửa thang máy khép lại.


“Hóa ra cô ấy là đồng nghiệp mới của anh à, hôm qua cô ấy cũng ở khách sạn, sao anh lại không chào hỏi người ta một tiếng?” Tôi nghi ngờ hỏi.


Tần Chinh kéo tay tôi ra khỏi thang máy, chẳng có phản ứng đặc biệt gì, chỉ thản nhiên nói: “Không để ý lắm, hôm qua cũng đông người.”


Tôi nghĩ một chút thấy cũng phải, anh không phải loại người sẽ để ý đến người khác, với anh mà nói một chuỗi con số còn bắt mắt, có sức hấp dẫn hơn cả một đống người.


Vào nhà ăn, Tần Chinh gọi đồ ăn giúp tôi, lại đưa tôi uống một bát canh đặc để lót dạ dày trước đã.


“Vậy anh cũng biết cô ấy là bạn gái Vệ Dực chứ.” Tôi nói, “Hai người quen nhau từ trước à?”


Tần Chinh bấy giờ mới coi là nghiêm túc, hai tay đan vào nhau để trên bàn, chăm chú nhìn tôi, môi mỏng khẽ mím, “Có phải lại nghĩ lung tung rồi không?”


“Em chính vì sợ bản thân suy nghĩ lung tung nên mới đi hỏi anh. Em tự đoán, chưa chắc đã đúng, anh nói cho em biết, cũng không đến mức là phải nói dối đúng không.” Tôi thản nhiên đáp trả, cười nói, “Sao em lại cảm thấy là hai người quen biết từ trước nhỉ?”


Đáy mắt Tần Chinh hiện lên ý cười, cong khóe môi, “Phải, có quen. Bạch Vi là bạn học trung học với anh, sau khi tốt nghiệp thì sang Mỹ.”


Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Chả trách! Trước đến giờ anh chưa bao giờ ăn cơm với cô gái khác, hóa ra cũng là đồng hương!”


“Đồng hương …” Tần Chinh cười khẽ, rất tự nhiên rút một tờ giấy ăn lau khóe miệng giúp tôi, lại mỉm cười nói: “Không phải ai cũng vô tâm vô tính như em.”


Phải, là tôi vô tâm vô tính, anh dùng đủ mọi cách từ nói bóng nói gió cho đến nói thẳng mà tôi vẫn mặt dày bám dính lấy anh.


Hồi thứ nhất


Anh nói: “Tớ rất bận.”


Tôi nói: “Không gấp, mai thì thế nào?”


Anh nói. “Mai cũng không rảnh.”


Tôi nói: “Vậy cuối tuần nhé! Cuối tuần chắc là được chứ nhỉ?”


Anh nói. “Có hoạt động đoàn thể.”


Tôi nói: “Vậy bao giờ thì hết bận? Tớ lúc nào cũng rảnh, lúc nào cậu hết bận đều được.”


Hồi thứ 2:


Anh nói. “Tớ không thích ăn cay.”


Tôi nói: “Vậy thì không bỏ tương ớt vào là được.”


Anh nói. “Tớ không thích ăn cơm bên ngoài.”


Tôi nói: “Chúng ta ăn trong trường cũng được, có điều trong trường không có lẩu cay hương vị chính hiệu.”


Anh nói. “Tớ cũng không thích ăn lẩu cay.”


Tôi nói: “Tớ không kén ăn, cậu thích gì tớ ăn cái nấy là được!”


Hồi thứ 3:


Anh nói. “Tớ không muốn ra ngoài ăn cơm với cậu.”


Tôi nói: “Vậy tớ gói lại mang tới phòng ngủ các cậu nhé?”


Anh nói. “Cậu có thể đừng quấn lấy tớ nữa không?”


Tôi nói: “Kìa? Đồng hương, tớ đâu có quấn lấy cậu đâu?”


Anh nói. “Tớ muốn một mình yên tĩnh một lát…”


Tôi nói: “Được thôi, vậy tớ đi trước.”


Tôi nói là làm, nói đi là đi, thu xếp xong hành lý bèn tham gia một hoạt động dã ngoại, một tuần cũng không quay về trường. Kết quả, vừa quay về trường, tới cửa ký túc đã bị anh tóm được.


Sắc mặt anh xanh mét, nắm chặt cổ tay tôi, lạnh giọng hỏi: “Cậu đi đâu về?”


Tôi hơi

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Ngồi Khóc Trên Cây Full

Facebook gái xinh Nghệ An: Suýt Đẹp Gái

Một đời một kiếp

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình &#8211; Nguyễn Nhật Ánh

Đọc Truyện 80 Triệu Cho Một Lời Hứa Online