Bảo Nam nghe xong thì shock nặng , cậu im lặng nhìn sắc mặt trắng bệch và yếu ớt khi thốt ra những điều này. Thần thờ như không tin vào tai mình được nữa. Sau cùng cậu tông cửa chạy đi, lao thẳng ra bên ngoài đường trong đêm khuya.
Bảo Phương thấy anh trai bỏ đi cũng vội vã đuổi theo. Nhưng bước chân của cô bé ngắn hơn Bảo Nam, khoảng cách hai người mỗi lúc một xa dù cho Bảo Phương cực lực chạy để rút ngắn khoảng cách. Trông lúc bóng Bảo Nam càng lúc càng xa dần thì Bảo Phương thấy lồng ngực mình nghẹn lên, cổ họng vốn bị vật gì đó chặn ngang vì sự lo lắng mất anh trai của mình mà biến đâu mất. Thanh quản cô bé dường như đã thông, môi cô bé mấp máy liên tục, cuối cùng cũng bật ra được tiếng gọi:
– Anh….
Tiếng gọi của một người 6 năm mất tiếng nói bỗng phá tan màn đêm tăm tối. Vân tốc âm thanh nhanh chóng truyền trong không khí và vang lên bên tai Bảo Nam khiến cậu khựng lại. Giọng nói bao nhiêu lâu tưởng chứng đã mất lại lần nữa vang lên. Bảo Nam đứng lại từ từ quay người nhìn đứa em gái mà cậu đã quên mất.
Bảo Nam đứng yên ở đó nhìn dáng người nhỏ nhắn của em gái đang từ từ tiến lại gần mình. Bảo Phương ôm chầm lấy anh mình khẽ thoảng thốt van xin, nước mắt đau thương sợ hãi đã rơi ra:
– Anh …anh đừng đi, đừng bỏ em.
Bảo Nam vui mừng khi nghe em gái mở miệng nói lại. Cậu khẽ vuốt ve mái tóc của em gái rồi ôm chặt Bảo Phương vào lòng thở dài đau đớn. Sao cậu nỡ bỏ đứa em gái duy nhất này được cơ chứ. Nhưng mà cái chết oan khuất của ba cậu, cậu không thể bỏ qua được. Bảo Nam khẽ đẩy Bảo Phương ra, nước mắt của đứa em gái nhỏ ướt nhẹm cả khoảng áo của cậu. Bảo Nam đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt em gái đau đớn nói:
– Anh xin lỗi, Bảo Phương. Anh phải đi.
– Không…. không….em không cho anh đia đâu, anh không được bỏ em – Bảo Phương gào khóc lao vào ôm chặt lấy Bảo Nam níu giữ.
– Bảo Phương ngoan, nghe anh nói. Anh phải đi điều tra cái chết của ba chúng ta – Bảo Nam đau xót khuyên nhủ .
– Anh muốn điều tra thì chỉ việc làm cảnh sát là được rồi. Từ nay em sẽ không cản anh làm cảnh sát nữa đâu. Cho nên anh đừng đi – Bảo Phương nhất quyết lắc đầu, tay cô bé siết chặt hơn không để anh trai đi.
– Bảo Phương, em không hiểu, kẻ giết ba chính là một cảnh sát. Anh không thể tin tưởng bất cứ ai cả. Ai cũng có thể là thủ phạm giết ba chúng ta. Huống hồ nếu đợi đến khi anh học xong thì nói không chừng sẽ không còn chút dấu vết nào về vụ án của ba nữa – Bao Nam tiếp tục khuyên – Vậy thì lúc đó cho dù anh có được phép thì cũng không thể điều tra ra được. Cho nên anh phải đi, anh sẽ điều tra thủ phạm từ những kẻ kia.
– Không họ là người xấu, anh đi cùng họ cũng sẽ trở thành người xấu – Bảo Phương nhất định lắc đầu nói.
– Anh hứa với em, anh sẽ không làm điều xấu, trừ khi bất đác dĩ, nếu không anh sẽ không làm gì khiến bản thân phải hối hận và khiến em phải đau lòng đâu – Bảo Nam nghẹn lời nói.
Nhưng Bảo Phương cứ khóc mãi ôm chặt Bảo Nam không buông. Bảo Nam bất đắc dĩ bèn hạ giọng đe dọa.
– Em không thể cản được anh đâu, sớm muộn gì anh cũng phải bỏ đi. Nếu em để anh đi thì anh hứa sẽ về thăm em khi rảnh, còn nếu không thì anh sẽ đi luôn không bao giờ gặp mặt em nữa.
Quả nhiên câu đe dọa này có hiệu nghiệm vô cùng, bàn tay Bảo Phương từ từ lỏng ra. Nước mắt cô bé rơi xuống như mưa , lòng đau thắt, răng cắn chặt môi đến rướn máu, cô nhìn Bảo Nam với anh mắt tuyệt vọng.
Bảo Nam cũng nhìn em gái rồi lần nữa đưa tay vuốt tóc Bảo Phương lần cuối sau đó quay người bỏ đi khi buông một câu hối lỗi:
– Anh xin lỗi.
Nhìn theo bóng dáng chập chờn trong đêm tối của Bảo Nam, bảo Phương đau đớn gọi lần nữa:
– Anh…
Bảo Nam khựng lại vài giây nhưng không quay đầu nhìn lại. Sau đó cậu bước đi thật nhanh, rồi nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Bảo Phương cứ đứng đó nhìn theo bóng dáng của anh trai mình mà nước mắt nhoạt nhòa, rơi xuống đất chìm trong đêm tối mịt mờ.
Tiếng khóc của cô bé hòa trong bóng đêm nghe não nề và thê lương vô cùng, càng xót xa hơn cả cái chết.
Ông Văn Lâm cuối cùng đành thở dài bước đến vỗ về cô bé. Bảo Phương khóc một trận trong lòng ông rồi theo ông trở về nhà.
Bảo phương về đến phòng, không bé không muốn bật đèn. Không muốn đối diện với ánh sáng của sự mất mát. Nhưng bóng đen tăm tối lại quay quanh cô bé đến đáng sợ.
Bảo Phương nhắm mắt co người lại những vẫn cảm nhận được sư tăm tối của bóng đêm khiến cõi lòng cô bé thấy lạnh vô cùng. Hé mắt nhìn xung quanh đầy sợ hãi, bỗng nhiên Bảo Phương phát hiện cái thứ ánh sáng nhè nhạ mà ấm áp mà cô bé từng thấy.
Bảo Phương tiến lại gần chiếc hộp gỗ có chiếc vòng lục ngọc, cô cầm chiếc vòng lên, ánh sáng từ chiếc vòng rực rỡ trong màn đêm như xóa nhòa màn đêm mặc dù ánh sáng của nó cũng chỉ như một vì sao trên bầu trời mà thôi.
– Nó sẽ giúp em thoát khỏi bóng tối.
Câu nói của bé trai năm nào hiện ra trong trí nhớ. Lần đầu gặp chiếc vòng này thì Bảo Phương mất cha, lần thứ hai gặp chiếc vòng này thì cô bé mất đi người anh trai. Nhưng cả hai lần chiếc vòng đều khiến cô bé thoát khỏi nỗi sợ hãi về bóng tối ghê sợ trong lòng của mình. Vậy chiếc vòng này đem lại may mắn hay bất hạnh cho cô bé đây.
– Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em
Thêm một câu nói nữavang lên bên tai của Bảo Phương, cô bé quyết định đeo chiếc vòng này mãi mãi. Dù là may mắn hay bất hạnh, cô bé cũng sẽ đối mặt với nó và chiến đấu chống lại nó.
Khi Bảo Phương thức dậy đi xuống lầu thì thấy thím Lâm khóc nức nở khi biết Bảo Nam đã bỏ ra đi, còn Trí Lâm thì ngồi thừ ra buồn bả. Ông Văn Lâm trầm ngâm thở dài, cả ba đều lo lắng cho Bảo Phương, cô bình thản nhìn ba người bọn họ dỏng dạt nói:
– Con muốn làm cảnh sát.
Cả ba người họ đều kinh ngạc đến bàng hoàng nhìn bảo Phương. Bởi vì cô bé đã lên tiếng nói, mà lại nói là muốn làm cảnh sát, cái từ mà cô bé vẫn ghét mỗi khi nhắc đến.
Chương 2: Sinh mạng lần nữa được cứu
Thời gian thấm thoát đã 2 năm trôi qua từ lúc Bảo Nam ra đi. Bảo Nam từng hứa :” Nếu em để anh đi thì anh hứa sẽ về thăm em khi rảnh, còn nếu không thì anh sẽ đi luôn không bao giờ gặp mặt em nữa”. Vậy mà đã hơn hai năm trời không hề có một tin tức gì của cậu cả. Bảo Phương từ mất mát này đến mất mát khác càng trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết. Cô sống khép kín, niềm hứng thú duy nhất của cô là võ thuật, dường như cô phát tiết hết nỗi lòng vào trong từng động tác của mình.
Trí Lâm nhìn cô luyện tập giống như điên thì lo lắng vô cùng, cậu hết lời khuyên bảo nhưng Bảo phương cứng đầu không nghe, Trí Lâm bất lực lắc đầu, đành để mặc cô. Nhưng dần dà, chẳng ai dám làm đối thủ của cô vì họ nhanh chóng bị bại trong tay cô. Trí Lâm đành phải làm đối thủ của cô cho cô luyện tập. Tìm được đối thủ Bảo Phương càng luyện tập hăng hơn nữa, đến độ người giỏi nhất là Trí Lâm cũng phải chào thua.
Trí Lâm đành ghi danh cho Bảo Phương theo học thêm ở một lớp Judo. Nhưng chỉ hai ngày quan sát và học hỏi. Bảo Phương đã có thể đánh