Khi thiên thần mất đi đôi cánh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Khi thiên thần mất đi đôi cánh (xem 1743)

Khi thiên thần mất đi đôi cánh

ắp bởi những tình cảm trong sáng nhất rốt cuộc lại thiếu đi gốc rễ, một tình yêu không lòng tin để giờ đổ vỡ như thế này đây?! Nó thật ngu ngốc, càng ngu ngốc hơn khi biết tình yêu anh dành cho nó không lớn và vĩ đại như nó tưởng nhưng nó vẫn yêu anh, vẫn ước mong được thấy anh, gần anh…


Giá mà nó biết trước tất cả như lời anh nói, biết rồi nó sẽ tránh xa anh, biết rồi nó sẽ không nuông chiều những xúc cảm của trái tim để yêu anh và đau đớn như thế này, biết rồi nó sẽ giấu bố đi thật xa để sự sôi sục trả thù trong anh chẳng bao giờ có thể làm hại ông, biết rồi mọi thứ sẽ không xảy ra, sẽ chẳng ai phải đau, chẳng ai tổn thương vì bị phản bội. Nhưng nó nào được biết trước?


Vi cười khan, loạng choạng bước ra khỏi bar, nó trật chân suýt ngã rồi cố vịn vào thành tường để đứng dậy, lại tiếp tục đi cho tới lúc nhìn thấy căn phòng trọ quen thuộc. Nó không muốn khóc nhưng sao nước mắt chẳng chịu nghe lời mà rơi mãi thế này? Chắc bây giờ trông nó thê thảm lắm…


– Em uống rượu đấy à?


Anh dìu nó vào nhà, mắt Vi khi ấy lờ mờ, giọng nói này sao mà thân quen quá… Giúp nó lên giường, anh tháo giày ra cho nó rồi rất nhẹ nhàng lấy khăn lau khô khuôn mặt toàn nước mắt…


Vi khép chặt hàng mi, nó mệt quá, nó muốn ngủ, nhưng khi nó ngủ rồi thì anh có đi mất…?


Anh thấy nó nằm yên, đôi mắt không còn chút cử động nào tưởng nó đã ngủ nên rất khẽ khàng cầm chìa khóa đứng dậy và mở cửa…


Khi ấy, như một phản xạ, nó chạy tới và ôm chầm lấy anh từ phía sau…


– Hãy ở lại với em.


Bất ngờ bị nó ôm từ đằng sau, Bảo Anh giật mình nắm lấy bàn tay lạnh toát của nó…


– Đừng bỏ em một mình…


Quay người lại, nhìn vào đôi môi đang run lên ấy… xúc cảm anh cố gắng chôn vùi bấy lâu giờ lại trào ra mạnh mẽ… Anh mềm lòng khi thấy nó đau… Hai người đó chia tay đáng lẽ ra anh phải vui, cớ gì lại khổ sở vậy…


Nó khiến anh không thể kiềm chế được bản thân, anh đặt lên môi nó một nụ hôn với tất cả sự đam mê và yêu thương dồn nén… Anh cảm nhận được cả vị mặn chát từ nước mắt Vi…


Bế bổng nó và tiến về phía chiếc giường, nụ hôn vẫn chưa hề dứt… nó đón nhận anh một cách nhiệt tình… Hôn lên mắt nó rồi môi và sau cùng là dời xuống cổ… Khi bàn tay anh chạm nhẹ vào cúc áo đang mở bung của nó bất chợt anh ngừng lại…


Thứ anh cần là tình yêu của nó, là trái tim nó, là trái tim chứ không phải thân xác…


– Đừng rời xa em Minh Anh…


Chiếc dao vô hình như cắm phập một cách đầy tàn nhẫn vào trái tim Bảo Anh…


– Em đau lắm… đau tới mức chỉ muốn chết đi…


Đặt môi nhẹ nhàng lên những giọt nước mắt nóng hổi ấy, anh nói rất chân thành…


– Anh yêu em. Suốt cuộc đời này chỉ yêu mình em.


– Thật chứ?


– Ưh, ngủ đi, sáng mai mọi chuyện rồi sẽ lại tốt đẹp thôi…


Hoàn thành vai trò đóng thế một cách xuất sắc, anh nện nắm đấm rất mạnh vào tường…


– Anh phải làm gì cho em đây…?


*


Vi tỉnh dậy khi men say đã bắt đầu hết tác dụng, đầu nó đau nhức không nhớ nổi chuyện gì… mở ngăn tủ, lấy dao và thuốc ngủ được chuẩn bị kĩ càng, nó tiến đến phòng tắm… ngang qua chiếc ghế salon…


“Giọng nói thân quen tối qua là anh Bảo Anh ư?” Vi tự cười mình, nó cười cho sự ngốc nghếch luôn mong chờ một phép màu…


Xả nước cho đầy bồn tắm, nó bước vào, đưa chiếc dao cứa một đường nơi cổ tay và thả xuống bồn, máu hòa vào nước rất nhanh… Xong nó bắt đầu uống thuốc, Vi bốc từng nạm, từng nạm…


Một khi con người ta đã không tìm được lí do gì để sống, khi mà nỗi đau đã vượt quá sức chịu đựng, phải chăng lối thoát duy nhất chính là cái chết…?


Nó ngụp đầu trong nước, khắp mặt bồn lênh láng một màu đỏ của máu… Sớm thôi, rồi nó sẽ được giải thoát, rồi nó sẽ bước vào bầu ánh sáng vĩ đại của cõi vĩnh hằng…


– Mở cửa… mở cửa cho anh… Đừng làm chuyện dại dột… Anh cầu xin em Tường Vi…


Tiềm thức nó chỉ ghi nhận được câu nói đó trước khi rơi vào trạng thái hôn mê sâu…


“… Đời không như là mơ, luôn luôn là như thế, tàn khốc mới chính là cuộc sống, ta phải ngã, phải đau, phải tự mình đứng dậy mới có thể trưởng thành… Cái chết là cách trốn chạy hèn nhát nhất… bởi ta đã không đối xử tốt với chính bản thân mình thì ta còn có thể trông chờ điều đó từ ai…?”


– Nếu em không mở anh sẽ phá cửa…


Im lặng…


Dùng hết sức mình Bảo Anh đạp manh vào cửa nhưng chẳng ích gì, anh tìm mọi cách để phá khóa…


Tiếng nưốc chảy như đang trêu ngươi… Làm sao để cứu Vi…?


Quay người ra sau, anh chạy một mạch lên tầng, các bậc thang hôm nay cớ gì lại dài đến thế, anh bước mãi mà vẫn chưa tới căn phòng của chủ nhà…


– Cốc… cốc… bác ơi…


– Cậu gọi tôi…? – Bà chủ nhà chạy vội vã về phía anh…


– Bác… mở cửa phòng Tường Vi hộ cháu… nhanh lên bác…


– Cậu là ai? Sao lại yêu cầu vô lí thế? Đây là xâm phạm đời tư của người khác đấy… Tôi không chịu trách nhiệm đâu…


Nói một tràng rồi bà toan quay vào…


– Bác không mở thì cô ấy chết mất… khi ấy bác có thể gánh nổi không? Phòng trọ ai còn dám thuê khi mà tại nơi đó đã xảy ra án mạng…


– …


– Bác có tin tôi sẽ cho người phá huỷ cả căn nhà này không?


Giờ thì anh đã mất kiên nhẫn thật sự, tức giận nhìn chủ nhà như muốn nuốt sống…


– Tôi… tôi… mở…


Bà ta run lập cập rồi chạy theo anh xuống dưới…


Lật đật tra chìa khóa vào ổ, cuối cùng thì cánh cửa phòng tắm cũng đã mở ra…


Trước mắt anh là một cảnh tượng kinh hoàng, những lọ thuốc nằm nghiêng trên mặt sàn đầy máu…


Bế thốc Vi lên, anh chạy, chạy như điên…


Một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt anh… anh đang hoảng sợ… hoảng sợ tới cùng cực…


– Em sẽ không sao… em sẽ không sao cả… đừng ngủ em nhé… gắng lên Vi…


*


Cạch…


– Xin lỗi, người nhà bệnh nhân không được vào…


Anh dựa hẳn lưng vào tường, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt thanh tú, hoàn hảo tới từng milimet… Nếu Vi có mệnh hệ gì… nếu nó có mệnh hệ gì… chắc anh sẽ không sống nổi…


“Thuê bao quý khách vừa gọi… ”


– Cậu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng tôi dành cho cậu rồi đấy Minh Anh…


Tắt điện thoại, anh nhìn chiếc áo của mình… chiếc áo nhuốm màu máu của Vi…


– Anh là người nhà của bệnh nhân?


Cô y tá nở một nụ cười…


– Vâng.[/p

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Anh muốn ly hôn để sống với cô ta cũng được thôi, nhưng hãy tắt máy nghỉ việc ở nhà làm vợ thay em 1 tuần đi” và cái kết khó tin sau 1 tuần

Cô Gái Ðến Từ Hôm Qua – Nguyễn Nhật Ánh

“Gái ngoan” quỵ ngã chứng kiến mẹ làm điều này mỗi tối để chu cấp 5 triệu mỗi tháng, “ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc”…

Tôi Là Nấm Lùn Đó ! Càng Xinh

Nhìn con dâu đấm đá con con trai mình túi bụi, tôi lao vào tát con dâu chảy máu mồm nhưng sững sờ khi biết sự thật