Vi bỗng thây nhột nhột ở tay, nhìn sang một con nhện đen sì đang mặt đối mặt với nó.
– Á… á… á… Mẹ ơi!
Sầm…
Hoảng quá nó lùi lại phía sau làm cánh cửa đóng kín. Kinh hãi nhìn lũ nhện và gián chạy loăng quăng trên sàn, nó hét toáng lên đầy sợ hãi, vội vã mở nắm cửa nhưng… có ai đó đã khóa lại mất rồi. Trời đất! Biết làm gì với lũ bọ này đây?
Sau khi “chạy marathon” và ” nhảy hiphop” một hồi, nó mệt lử, cứ đà này nó sẽ ngỏng vì liệt thay vì sợ mất thế là Tường Vi đành ngậm ngùi chiến thắng nỗi sợ hãi và trở thành “hiệp sĩ diệt bọ” bất đắc dĩ với bình xịt mới tìm được trên tay.
– Có ai không? Mở cửa cho cháu với bác ơi! – Nó gọi lớn.
Mãi một lúc sau bác quản gia mới ngạc nhiên mở khóa:
– Cháu làm gì trong đó vậy?
Ho sặc sụa rồi nó hỏi một cách kinh hãi:
– Thư viện nhà này sao mà khủng khiếp vậy bác?
– Cháu vào lộn phòng rồi, thư viện ở bên này cơ mà. – Chỉ tay sang phòng bên cạnh, quản gia mỉm cười.
– Nhưng trên đây có ghi… – Nó định nói về cái biển thư viện, lạ thay, cái biển không cánh mà bay hay diễn giải theo một cách khác đó là: “sao nó lại có thể có chân chạy sang phòng bên cạnh được? ”
Chắc chắn… Chắc chắn là… Nuốt cục tức xuống nó bình tĩnh:
– À, bác ơi! Cho cháu hỏi…
…
Phen này em chết chắc rồi Thùy Chi!
*
Vừa thấy nó bước vào phòng, con bé đang nằm bỗng ngồi phắt dậy, hỏi vẻ quan tâm:
– Sao chị đi lâu thế?
– Ưh, chị vào lộn phòng.
– Vào nhầm phòng í ạ? Thế mà em cứ tưởng chị đi tham quan hết nhà em cơ.
Nó tức ói máu nhưng vẫn cố thản nhiên
– Chị không tham quan được hết nhà em nhưng cũng chiêm ngưỡng được một số thứ hay ho như là: chuột, gián, nhện,…
– Có cả những thứ ấy nữa ạ? Em tưởng bác giúp việc quét dọn hằng ngày chứ? Chắc chị sợ lắm nhỉ?
Cái điệu bộ tưng tửng của con bé làm máu nóng trong nó cứ trào lên không ngớt, khẽ lẩm bẩm: em đúng là “cáo già đeo nơ”.
– Cũng bình thường, ở nhà, chị cũng hay bắt mấy loai ấy mà. Ê! Em không biết chứ chuột với gián nướng lên ngon cực. . Giờ thì em xuống học đi.
Con bé nuốt ực một cách kinh hãi rồi nhảy tót từ trên giường xuống. Khoan! Chân nó không hề bị đau?!
– Chỉ còn 4 phút nữa là hết giờ, chị định dạy gì cho em đây?
– À, đợi chị một lát…
– Em nói trước là em chẳng biết gì đâu đấy. Còn 3 phút.
Giả vờ hoảng hốt, nó nhảy dựng lên.
– Thôi chết!
– …
– Chị để quên một thứ trong cái phòng tạp nham đó rồi.
– …
– Mà thôi, nhà em nhiều album ảnh thế mất một tấm chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ? – Nó nói mà hai mắt cứ dán chặt theo dõi từng chuyển động trên khuôn mặt con bé.
– Còn 1 phút. Mất thì không sao? Mà thôi, em bỏ qua cho chị lần này, thu dọn mà về đi.
– Ưh, chị chỉ thấy tiêng tiếc cả gia đình chụp đẹp thế mà bị chuột gặm thì cũng hơi uổng. Nhưng em nói vậy thì chị cảm ơn nhá!
– Khoan…
Con bé níu lấy tay nó, hai mắt mở to ra, trong cái nhìn ấy có chút hoảng loạn…
– Chị đang nói tới tấm ảnh gia đình em đúng không? Chị để nó ở đâu? Ai cho phép chị lục lung tung như thế? – Con bé giận dữ hét lên.
– Đừng có hét lên với chị. Chị định mang ra rồi nhưng có cái đứa chết giẫm nào đấy khóa cửa làm chị quên mất đấy chứ? Mà em có cấm chị xem album nhà em đâu?
– Chị để nó ở đâu rồi?
– Ở đâu ấy nhỉ? Hình như là trong lúc đuổi chuột chị kẹp vào một quyển sách hóa nào đấy có đủ mấy cái tính chất này này… – Nó từ tốn đưa tờ giấy ra cho Chi. Không chần chừ, con bé giật ngay lấy rồi lao xuống
– Ê! Có nhiều quyển trắng hoặc không ghi chép đầy đủ lắm em nhá, nhớ tìm cho kĩ nghen!
Vi hét với theo cười khúc khích một hồi rồi mới thu dọn đồ. Nó lẩm bẩm: cứ nhìn đi nhìn lại thì ắt sẽ phải nhớ thôi, chị sẽ bắt em học cho bằng được.”
15 phút trước…
“- Cháu muốn hỏi gì?
– Dạ, cháu muốn hỏi thư viện nhà mình có thứ gì em Chi yêu quý nhất không ạ?
– …
– Hì, cháu chỉ muốn tìm hiểu thêm về em í thôi ạ.
– Cô chủ quý nhất là tấm hình chụp chung cả nhà cô ấy, bố mẹ cô chủ đã li hôn từ khi cô bé mới 5 tuổi.
– Ra là thế!
– Cháu còn muốn hỏi gì nữa không?
– Dạ, không ạ. Hì, cháu cảm ơn bác!”
*
Điều chỉnh cho guồng chân của mình nhanh hơn, Chi nóng lòng muốn tìm thấy bức ảnh – thứ quý giá nhất đối với nó. Căn phòng trống này sao hôm nay bỗng dưng lại lắm sách thế không biết? Nó bắt đầu điên tiết khi tìm mãi mà chẳng thấy quyển nào có đủ mấy tính chất mà gia sư đưa. Chị ta có phải người không? Tức quá!
– A! Đây rồi…
Vội vã lật trang giữa ra nó vui mừng vì cuối cùng cũng tìm thấy. Nhưng…
– Đáng ghét! – Chi tím mặt hét toáng lên.
” Hô hô… Chúc mừng vì em đã tìm ra, nhưng chị tốt bụng lắm không nỡ để kỉ vật em yêu quý rơi vào tay bọn gặm nhấm đâu vì vậy chị sẽ cầm hộ, chúc em học thuộc vui vẻ nhá! – Chị Vi”
Chị ta có bỏ tấm ảnh gia đình nó vào đâu, đây là con Milu nó từng nuôi mà. Gru… Chị cứ đợi đấy!
Chương 2: Sắp Đặt
Khi những tia nắng đầu tiên vừa lọt vào phòng là lúc nó mắt nhắm mắt mở dậy để chuẩn bị bữa sáng. Vừa rán trứng nó vừa ngó qua cái thời khóa biểu. Haizzz. Hôm nay toàn là môn khô khan. Sau khi dạy con bé Chi phải bay nhanh lên thư viện mượn sách rồi bay tới chỗ học thêm tiếng Anh. Chẹp. Học kém là khổ thế đấy!
– Bà nội ơi! Trứng cháy bây giờ!
– Ờ, tớ biết rồi mà.-Nó tắt bếp rồi đổt trứng ra đĩa.
– Tớ đi làm ở club nên tối về muộn lắm đấy, đừng chờ mà ngủ đi nhá?
– Đi làm thêm… Cậu…?
– Ừ, chứ bộ cậu nghĩ tớ giàu chắc? Không đi làm thì lấy đâu ra money?
– Tớ có ý kiến gì đâu, chỉ là ngạc nhiên thôi. Hì
– …
– …
– Chút nữa tới trường cậu đi vào nhanh không người ta soi mói đấy biết chưa? Tốt bụng mới dặn đây này, người cầm tay anh ấy hôm qua không phải cậu tớ cũng bầm dập cho te tua rồi.
Nó đánh ực một cách khó khăn:
– Cậu dọa tớ đấy hả?
– Bộ nhìn tớ giống đang nói đùa lắm à?
– Ưh, cảm ơn đã cảnh báo.
Trang nói chẳng sai chút nào, giờ nó mới thấy biết ơn cô bạn của mình ghê, nhờ thế nó mới lẩn nhanh được.
– Sao chị tới muộn quá vậy?
– Xin lỗi em chị bị tắc đường.
– Ưh, lí do hay nhở?
– Chị xin lỗi rồi còn gì. Hi. Giờ học nhé! Các hợp chất vô cơ. Vấn đề một là oxit.[