– Ê…. kia không phải là… ba con nhỏ đó sao? Cả Kun, Kin và Ken nữa_ Nu kinh ngạc chỉ về phía đó.
– Cái gì cơ???
Chen đang đứng trên tường, nghe..
thấy thế thì sợ quá giật cả mình ngã nhào xuống đất đau điếng.
Vì bị cận nhẹ nên Sa không trông rõ, nhỏ lôi cái ống nhòm ra và hướng về phía đó. Sau đó, khóe môi nhỏ nhếch lên một nụ cười đắc thắng:
– Chúng ta không đi nữa. Ngày mai…. sẽ có trò hay đây!!!
Trong khi đó, Chen:
– What??? Mọi người không định kéo tôi lên à? Để tôi ở bên ngoài học viện thế này sao? Help me… help me….!!!!!!!!!!!!! ..
Chap 36:
Thời tiết nhiều khi thật là buồn cười, mới hôm qua nắng gắt mà hôm nay đã mưa tầm tã từ sáng sớm. Từ khi vào sống trong học viện, ba cô nhóc đã tạo lập được thói quen dậy sớm, đúng 5h kém 15 là mở mắt dậy. Ấy vậy mà hôm nay trời mưa, sân chạy ướt, và lẽ dĩ nhiên là các học viên sẽ không phải thực hiệnbài chạy bộ mỗi sáng. Nhắm mắt định ngủ tiếp nhưng không sao ngủ được, bacô nàng đành lục đục ngồi dậy. Nhỏ Bu rót ngay một cốc nước lên uống, nhỏ Na lôi máy nghe nhạc ra nghe, còn nhỏ Mi thì vào phòng vệ sinh VSCN trước. Vã nướclên mặt, nhỏ cảm thấy sảng khoái quá. Nhỏ nhìn mình trong gương, ủa, sao cócái gì đó là lạ. Nhỏ thấy ngờ ngợ nhưng không biết làlạ ở chỗ nào. Nhìn kỹ hơn, nhỏ tá hỏa khi phát hiện ra chiếc vòng cổ của nhỏ đã không cánh mà bay. Không được, đó là chiếc vòng củaYan tặng nhỏ, nhỏ không thể làm rơi được. Nhỏ xông thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, lục tung cái giường của nhỏlên, ánh mắt nhỏ càng thêm hoảng loạn và sợ hãi khi tìm khắp nơi mà không thấy đâu.
– Mi đang tìm cái gì thế? _ Bu ngơ ngác hỏi Mi, có thể nhỏ sẽ giúp được Mi chăng?
Mi trả lời mà không nhìn Bu,vẫn dáo dác tìm quanh:
– Tìm cái vòng, cái vòng Mivẫn hay đeo ở cổ ấy, tìm giúp đi!
– Ủa rơi mất hả? Hôm qua vẫn còn đeo mà!_ nhỏ Na tháo tai nghe ra và hóng hớt.
– Không biết nữa, tìm đi!
Suốt 15 phút tìm kiếm, cả căn phòng KTX dường như đãbị lục tung lên rồi nhưng chiếc vòng thì vẫn không thấy đâu. Mi mồ hôi nhễ nhạingồi thụp xuống giường. Nhỏ thấy ghét chính mình quá, chiếc vòng, món quà duy nhấr mà Yan tặng nhỏ cũng không giữ được. Nhỏ lại nhớ Yan nữa rồi, nhớ cậu bé đã lớn lên cùng nhỏtừ bé, đã cùng trãi qua tuổi thơ trong sáng,cho đến khi vụ tai nạn đã cướp mất Yan của nhỏ
. Trời vẫn mưa. Nhỏ buồn. Na và Bu cũng bất lực, thậm chí Na còn tìm cả trong… đôi giày búp bê mà cũng không có.
– Đừng buồn nữa Mi, dù sao… cũng không tìm thấy rồi… _ Na vỗ vỗ vai bạn an ủi.
Nhưng tất nhiên lời an ủi của nhỏ đâu có tác dụng gì, Mi vẫn buồn, buồn tưởng phát khóc lên được, nhỏ cứ đưa tay lên sờ cổ, nơi chiếc vòng đã ngự trị bao năm nay. Không, nhỏ nhấtđịnh phải tìm lại nó.
Chợt, mắt Mi sáng lên, nhỏ vừa nhớ ra điều gì đó. Không nói không rằng, nhỏ đứng phắt dậy, phóng vụt rakhỏi phòng.
– Nè… Mi đi đâu đó… trời đang mưa….
_ _ _
Mặc cho trời mưa, mặc cho từng giọt nước cứ rả rích rơi xuống đầu, xuống vai nhỏ, nhỏ cứ chạy. Nhỏ chạy một mạch đến sân sau của học viện, nơi bãi cỏ mà hôm qua mấy đứa ngồi nghịch pháo bông.
Sân cỏ vắng tanh, chỉ có mình nhỏ đứng giữa cơn mưa, nước cứ nhỏ từng giọt từ tóc nhỏ xuống. Nhỏ vẫn tìm, cố gắng nhìnquanh, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng được. Nhất định chiếc vòng phải ở đâu đó quanh đây.
Đang tìm, chợt nhỏ thấy bóng hai người nào đó từ khu KTX xuống sân sau. Nheo mắt cho những giọt nước mưa không chảy xuống mắt, nhỏ trông thấy một trong hai người kia là Kin, người còn lại là một cô gái trông rất mảnh mai, yếu ớt. Tay Kin cầm một chiếc ô trong suốt và che cho cả hai người. Tim nhỏ bỗng thắt la
Nhỏ vội vàng tìm một chỗ và nấp, nhỏ không muốn Kin nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này.
Hai người đó một chỗ có mái hiên và đứng, chỗ đó lại gần chỗ Mi nấp khiến nhỏ suýt thì kêu lên (không biết nhỏ kêu vì sợ hay là vì mừng). Kin cụp chiếc ô xuống giũ giũ. Cô gái đứng cạnh Kin không xinh quá mứcnhưng trông rất khả ái, thùymị với mái tóc xoăn dài vàlàn da cực trắng và mịn. Cô gái nhoẻn miệng cười với Kin và hắn cũng cười với côgái. “Lần đầu tiên mình thấy anh ý cười”, Mi thầm nghĩ, vậy là cô gái này là người duy nhất khiến Kin mỉm cười, cô ấy chắc phải là một người quan trọng vớiKin lắm. Mi thấy sống mũi cay cay.
– Anh sống tốt chứ?_ cô gái mở lời trước, ôi giọng cô ấy nghe mới hay làm sao, trong veo như pha lê ấy.
– Anh ổn,học viện vẫn rất tốt mà. Còn em?
Chà, hình như Kin nói nhiều hơn thường ngày thì phải.
– Em cũng vậy. Em nhớ anh lắm đó.
Cô gái mỉm cười rồi khoác lấy tay Kin. Họ thân mật quá,không lẽ đây là… bạn gái Kin?
– Trông anh vẫn chẳng khác xưa là mấy, nhưng tóc anh dài ra rồi đấy, hôm nay em chỉ đến thăm anh được một lát thôi, lát nữa anh vào học là em về đó.
Kin xoa đầu cô gái:
– Sao em không vào đây học luôn?
– Em vẫn thích trường em hơn, bình dị chứ không sa hoa như nơi này, ở đây, em thấy thật xa lạ….
Mặt cô gái bỗng buồn buồn, cô khẽ dựa vào vai Kin và cả hai cùng hướng ánh mắt ra khoảng không vô tận.
Nghẹt thở. Những gì vừa diễn ra khiến Mi cảm thấy buồn, tuyệt vọng, và buồn cười nữa. Nực cười thật, vậy là từ đầu đến cuối toàn là nhỏ tưởng tượng ra.Con người trước mắt nhỏ đâu phải là Yan, Yan đã chết rồi. Người kia là Kin, là mộtngười hoàn toàn xa lạ. Nhỏ sai rồi, sai thật rồi. Nhỏ nắm chặt bàn tay, từ hôm nay, nhỏ sẽ không trốn tránhquá khứ nữa, nhỏ sẽ đối diện với nó. Kin và Yan là hai người hoàn toàn khác nhau… Yan luôn tươi cười, còn Kin thì lúc nào cũng lạnh lùng ít nói, Yan quan tâm đến nhỏ, còn Kin chỉ quan tâm đến cô gái kia… Biết vậy, biết vậy nhưng sao nhỏ vẫn cứ buồn thế này… Có lẽ… nhỏ đã không còn là tìm kiếm hình bóng của Yan trong Kin nữa…. mà nhỏ đã thích con người thật của Kin mất rồi…
Ba con người họ cứ đứng như thế, nhưng có hai người đang hạnh phúc, còn một người thì đang chìm đắm trong nỗi cô đơn…
Bỗng từ đâu, Na và Bu hớt hải chạy đến. Miệng gọi “Mi ơi” í ới. Trời, sao hai con nhỏ này xuất hiện không đúng lúc gì hết vậy.
Bu và Na hơi khựng lại một chút khi trông thấy Kin và cô gái lạ. Kin cũng thế. Nhưng thôi, việc quan trọng là tìm Mi cái đã, không biết nhỏ chạy đi đâu rồi.
– Mấy người có trông thấy Mi qua đây không?_ Bu hỏi Kinvà cô gái kia.
Kin lắc đầu:
– Không.
Còn cô gái bên cạnh thì ngơ ngác hỏi Kin:
– Ai vậy anh?
– Ừ, bạn anh…
Thất vọng vì không thấy Mi đâu, hai cô nhóc định quay vềthì bất ngờ Mi từ đâu chạy ra. Bộ dạng t