Cả bọn sững người nhìn nhau trong giây lát. Rồi sau đó tất cả đều chung một tâm trạng: tức giận.
– Mấy người nửa đêm (mới gần 9h tối???) vác thang ra đây tính làm gì hả?_ Bu chống nạnh hỏi. Nhỏ không ngờ con gái hiệu trưởng cũng có gan làm chuyện này. Như thế thì còn đâu là kỷ luật của học viện nữa, chuyện này không giải quyết thì không được rồi.
Bọn Sasa cũng tức lắm, nếu không có sự xuất hiện của ba con nhỏ kia thì có khi co nàng đã nhởn nhơ chơi bời ngoài học viện rồi.
Sau một hồi lườm nguýt và cãi nhau thì cuối cùng phần thắng đã nghiêng về phe chính nghĩa. Vâng, xin một tràng pháo tay cho Na, Bu và Mi, vì đã được tôi luyện do cãi nhau nhiều với Kun, Ken và Kin nên trình độ cãi nhau đã tăng lên đến level bá đạo. Kết thúc “trận cãi nhau”, bọn Sa, Ly, Nu, Teo, Chen, Dark phải chịu hình phạt dọn nhà kho đằng sau trường, nếu không muốn Bu “méc” hiệu trưởng.
Sau đó, ba nữ thám tử ngập tràn trong niềm hạnh phúc, dắt tay nhau trở về KTX trong chiến thắng. Còn lại sáu tên tội phạm tức xì khói cũng phải lầm lũi đi về KTX. Teo đập vào đầu Chen và quát:
– Tại mày đó cái thằng ngu, bảo trèo nhanh lên thì lại sợ với chả hãi.
Chen ôm đầu la oai oái:
– Đại ca cũng sợ đấy còn gì.
Dark thấy hai thằng kia cãi nhau thí cười thầm, ngay lập tức hắn cũng bị Teo táng ột phát:
– Còn mày nữa đấy, cười cái gì mà cười, trèo thì trèo luôn đi, lại còn xui dại, mày xui bọn tao đi ra cái lùm cây đó làm gì hả?
Dark cũng không vừa, hắn gân cổ lên cãi:
– Tại tao thấy động chứ bộ, với cả bọn mình không ra thì ba con nhỏ đó cũng không dễ dàng cho chúng ta ra ngoài đâu.
– Hừ, mày dám cãi tao hả?_ Teo dứ dứ nắm đấm vào mặt hai thằng kia.
Ba thằng cả giận mất khôn định xông ra đánh nhau thì Sasa giận dữ quát lên:
– Các anh có thôi đi không? Để yên để tôi nghĩ cách chơi lại ba con nhỏ đó.
Thấy Sa nói có lí, cả bọn im bặt, rồi chụm đầu vào nhau bàn bạc gì đó say sưa lắm. Thỉnh thoảng lại gật đầu rồi cười khoái trí lắm.
Về phòng 333, ba thám tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng có người lại mất ngủ đêm nay, đó là ba anh chàng trong phòng 666.
Mỗi người một suy nghĩ riêng, nhưng có chung một điểm: cùng nghĩ về một người con gái.
Kin ngồi dựa vào thành giường, hắn đang suy nghĩ một số..
chuyện, và tất nhiên, những chuyện đó có liên quan đến Mi. Tại sao Mi lại gọi hắn là Yan? Không lẽ….. Hắn lôi sợi dây chuyền bạc có mặt dây hình giọt nước ra xem và nhìn trân trân vào nó. Không lẽ….. là cô sao?
Ở giường bên, Kun cũng đang trong tình trạng tương tự. Hắn cứ trằn trọc lăn qua lăn lại, cuối cùng không chịu được nữa, hắn lại lấy hai bức “chân dung” con chó ra ngắm, rồi hắn cười tủm tỉm, buột miệng nói:
– Con chó này cũng đẹp trai đấy chứ, cũng giống mình ra phết! _ đây là lần đầu tiên hắn ăn nói “thiếu suy nghĩ” như thế, không dưng lại nói mình giống con chó béc-giê.
Nhưng lúc này hắn không suy nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ cảm thấy mình có cái gì đó khang khác, vui hơn, yêu đời hơn. Hắn cứ cười thầm như thế và… ngắm tranh suốt.
Còn Ken, hắn nằm chỏng gọng xuống giường, vắt chân chữ ngũ, trông mặt hắn hình sự lắm. Hắn đang nghĩ, tại sao con nhỏ Bubu đó lại “dám” hát hay như thế? Bên tai hắn cứ văng vẳng tiếng hát trong trẻo của nhỏ. Sao lại thế nhỉ? Bực mình, hắn ôm đầu cố xua đi giọng hát khó chịu đó, hắn quyết định không suy nghĩ nhiều nữa.
Chap 32:
Cuộc sống vẫn diễn ra tại học viện Milky Way như thế, và hôm nay, Bu, Na, Ma cũng vào lớp học với niềm hưng phấn kì lạ, chắc tại hôm qua bắt được tội phạm!
– Hi!_ vừa ngồi xuống bàn, con bé Sasa đã giơ tay “Hi!” Bu với nụ cười trên môi làm Bu thấy rùng cả mình.
Mới hôm qua còn tức giận thế mà hôm nay đã tươi cười dễ sợ. Chắc là nhỏ đó biết lỗi rồi chăng? _ Bu nghĩ bụng, nhỏ cũng mỉm cười đáp lễ.
Tiết đầu là tiết Anh Văn do giáo viên bản xứ dạy, đó là Mr.John, một người đàn ông cao lớn tuổi khoảng 40. Ông ta khá là vui tính nhưng lúc đã nổi giận thì cũng vô cùng đáng sợ.
– Stand up! _ giọng chua loét của con nhỏ Sa cất lên đủ để đám học viên giật mình đứng dậy.
– Hello everybody! Sitdown, please!
Mr.John bước vào lớp và nở nụ cười thân thiện.
Buổi học bắt đầu rất sôi nổi và thú vị vì ông John rất thoải mái mà. Bu, Na, Mi đều rất chăm chú học bài. Đang cặm cụi ghi chép, nói đúng hơn là đánh máy thì Bu nghe thấy tiếng gì đó phát ra ở dưới chân mình. Nghĩ đó là tiếng… dép loẹt xoẹt nên Bu cũng không để ý nhiều nữa.
Mr.John vẫn hăng say giảng bài, thỉnh thoảng cả lớp lại bật lên những tràng cười sảng khoái
– Home’s a family quote:
“Having somewhere to go is home” ~ “There’s no place like home”
You have a sweet home + You have someone to love = Blessing (=Happiness)
Home is the place where we can relax and be ourselves. Home is the place where we can return weary after a day’s work and refresh ourselves surrounded by our family_ Mr.John vẫn hào hứng giảng bài.
Chợt có cái gì đó… chuyển động dưới chân Bu, cùng với tiếng gì đó nghe là lạ.
– Ê… Mi với Na có nghe thấy tiếng gì không?_ Bu không khỏi thắc mắc quay sang hỏi hai cô bạn ngồi kế bên.
Nhưng Na, Mi đang đeo tai nghe để nghe bài đọc nên cũng chẳng để ý gì.
Bu liền tháo tai nghe ra để nghe kỹ xem là cái gì thì…..
– Chít… chít… chít….
Bất ngờ một con chuột chạy ra ngay đúng lúc Bu cúi đầu xuống. “Vật thể” đó rất to với bộ lông xám xù lên đủ để một cô bé như Bu phát khiếp.
– Á…á…á…
Bu hét ầm rồi nhảy dựng ra khỏi chỗ của mình, chân dậm huỳnh huỵch xuống đất:
– Đừng có ám tao… đừng có ám tao…
Sa, Li, Nu thấy thế thì cười khúc khích với nhau. Còn cả lớp thì nhìn Bu như nhìn người ngoài hành tinh, hoặc là như một đứa dở hơi mới xổng trại.
– What happened?_ John hơi khó chịu đẩy đẩy gọng kính.
Bu vẫn chưa hết sợ, nhỏ run run nhìn thầy:
– M..o..u..s..e…
– Mouse?_ ông thầy hỏi lại, vẻ nghi ngờ _ where?
Vừa nói, John vừa bước xuống chỗ Bu. Bu sợ sệt chỉ tay xuống gầm bàn:
– Here!
Sau một hồi cúi đầu xuống xem xét cái “mouse” mà Bu nói thì John vẫn chẳng thấy con chuột đó đâu.
– It’s not here! _ John nhún vai nói với Bu.
Không thể, sao có thể như thế được? Rõ ràng là có con chuột to bằng cả… cục gạch lù lù ờ đó cơ mà, sao giờ lại biến mất.
– No. Iam sure that it was here. Maybe it runed away, sir! _ Bu đang cố giải thích với John là có thể con chuột đó đã chạy mất rồi.
John liền ngắt lời, vẻ nghiêm nghị hiện lên trên nét mặt:
–