– Ra ngoài!
Teo khẽ nhíu mày, rồi hắn bật cười ha hả.
– Ha… ha… ha… ra ngoài? Nói hay nhỉ, tại sao?
Rồi hắn lại quay lại và ngồi vào vị trí cũ, tiếp tục công việc… cắt móng tay.
Bu nhìn hắn thấy tức lắm. Ngứa cả mắt! Người đâu mà vô duyên. Lũ học viên bên ngoài căng mắt ra nhìn vào trong, thỉnh thoảng lại có tiếng bàn tán rộn cả lên. Mi và Na vì đi sau Bu nên hiện không chen được vào đám đông để nhìn, đành đứng ngoài chờ.
Cảm thấy mình bị bơ, Bu nóng mặt, không thể để người ta khinh thường Hội trưởng được.
*Rầm*
Nhỏ chống hai tay cái rầm lên bàn tên kia đang ngồi, mắt nhìn thẳng vào mặt tên đó, nhỏ nói:
– Không mặc quần áo đồng phục… thì – phải – đi – về!!!
Tên Chen đang ăn snack khoai tây bỗng cười um lên, cứ như đó là chuyện ngớ ngẩn nhất mà hắn từng nghe vậy.
– Muốn chúng tôi đi sao? Cô nằm đấy mà mơ đi_ hắn nói_ hay là… cô em cởi áo đồng phục ra cho bọn anh mặc.
Hắn nói xong thì ba tên kia cười ầm lên.
“Không, thế này thì không được, còn 15′ nữa là vào tiết rồi, cứ thế này thì không giải quyết xong mất, phải nghĩ cách, phải nghĩ cách thôi”_Bu đang cố nghĩ cách để đuổi bọn hắn đi. Học viên mới chuyển về trường hồi sáng gì mà hung hăng thế không biết.
Rồi mắt nhỏ chợt sáng lên… Tưng… một cái bóng đèn đang nhảy múa trước trán nhỏ. Haha… nghĩ ra cách rồi.
Nhỏ khoát tay ra sau lưng, làm ra vẻ suy nghĩ lắm, rồi hỏi đểu:
– E… hèm… _ lên giọng_ các anh_ nhỏ chỉ vào ba tên đó_ có phải là con trai không?
@____@
Ba tên đó há hốc mồm vì lời nhỏ vừa nói. Rồi tên Dark đang nghe nhạc tháo tai nghe ra và cười thành tiếng:
– Haha… cô em hỏi thật buồn cười… bọn anh đương nhiên là con trai rồi, hay là em muốn kiểm tra?
Lũ học viên bên ngoài thi nhau cười um lên. Bu lại tiếp:
– Ờ… vậy các anh có thông minh không?
– Cái này thì không phải hỏi, bọn anh rất thông minh em ạ _ tên Chen vừa ăn xong gói snack khoai tây thì vứt ngay cái vỏ xuống sàn và phủi phủi tay.
– Ồ… thế sao? Tôi lại thấy ngược lại đấy, các anh có biết chơi cờ carô không? Mà chắc chả biết đâu nhỉ… haizzzzz_ Bu làm bộ thở dài rồi định bước đi.
Teo đang bấm móng tay đập bàn cái rầm, hắn hét lên:
– Ai nói không biết chơi? Dám đấu không? Cô em hơi bị khinh thường bọn anh rồi đấy.
– Thôi… tôi chả dám… đấu với các anh cho bẩn tay… _ Bu nói rồi lắc lắc đầu bước đi.
– Đứng lại_ Chen chặn trước mặt Bu, hắn chìa ra tờ giấy ô li và cái bút bi, nói_ ngồi xuống, chúng ta quyết đấu.
– Ồ, nếu các anh đã muốn vậy thì tôi cũng chiều, chơi thì chơi, nhưng tôi có một điều kiện, nếu các anh thua, thì lập tức về KTX của mình.
– Haha… cô em hơi tựt tin quá đấy. OK, còn nếu cô em thua… thì phải…_ bọn hắn nhìn nhau cười gian _ cởi áo cô em ra!
Ặc, mấy tên này dê thật, Bu khẽ rùng mình, rồi nhỏ nói dứt khoát:
– OK, chơi luôn.
Rồi nhỏ ngồi xuống cái bàn, ba tên kia cũng ngồi xuống, bốn đứa chụm đầu vào nhau trên mảnh giấy ô li.
“Ba đấu một không chột cũng què, cô em cứ chờ mà cởi áo đi”_bọn hắn nghĩ.
“Các anh tưởng thắng được tôi mà dễ sao? Mở mắt ra mà coi! Hãy xem ta đây!”
Trận đấu bắt đầu.
Kun, Ken và Kin ngơ ngác nhìn nhau. Lũ học viên đứng ngoài cũng chẳng hiểu cái mô tê gì, đang sắp đánh nhau tự dưng lôi nhau ra đánh cờ carô! Cứ tưởng được xem đánh nhau, ai ngờ… chán thật! Nhưng mà lũ học viên vẫn đứng im quan sát trận đấu, ai cũng mong Hội trưởng… thua, để được xem cởi áo.
– Xem mới_ Kun tò mò quá ngó đầu vào chỗ bốn đứa kia đang chụm đầu vào nhau.
– Ra… ra…! _ lập tức cậu bị một tên đẩy đẩy ra, bị xua như con cún. Tức quá!
– Xem cái nào! _ Ken cũng ngó vào.
– Đã bảo đi ra lại còn! _ Ken bị một tên đá bay ra ngoài.
Hai đứa đau khổ ra chỗ Kin ngồi im, mắt vẫn nhìn ra chỗ đánh cờ và hóng hóng.
15 phút sau.
– Ya… Điên mất! _ Teo vò đầu bứt tai khi ba tên đang hùng hổ ra khỏi phòng học.
– Huhuhuhu… chơi 10 trận thua cả 10… huhuhu… còn đâu là sĩ diện của đàn ông nữa- Chen lấy khăn tay..
lau lau nước mắt.
– Hừ… tiếc thật, không được xem cô ta cởi áo… _ Dark lắc đầu ngao ngán.
– Không sao! Thua keo này ta bày keo khác, thiếu gì lúc đâu anh em nhỉ?_ Teo nói an ủi, nhưng thật ra hắn cũng đang tiếc chết đi được.
– Các anh về cẩn thận nhá! híc… _ Bu cầm tay chùi nước mắt, vẻ mặt vô cùng xót xa.
Ba tên đó “ra đi” giữa con mắt ngỡ ngàng của các học viên.
_ _ _
Phòng Hiệu trưởng.
Bà Lisa đang xem lại đoạn băng quay cảnh đánh cờ trong lớp 11ak30. Đầu gật gù… bà mỉm cười nói:
– Không đánh nhau… không bạo lực… không đe dọa… Tôi thích em rồi đấy!
Chap 28:
Giờ ăn trưa.
Ken, Kun và Kin đang ngồi trong canteen. Mặt mũi mấy cậu trông đã đỡ hơn hôm qua nhiều rồi, hôm nay trông có vẻ sáng láng và lấy lại phong độ hơn rồi.
Ngóng mãi cuối cùng cũng thấy ba nhỏ đi vào canteen. Tưởng rằng ba con nhỏ đó nhớ lời hứa mà biết điều qua phục vụ bọn hắn, ai ngờ ba nhỏ đó vẫn ung dung ngồi bàn riêng, lại còn ngồi ăn cùng Han nữa chứ.
– Tin, mày ra bảo ba con nhỏ kia lại đây_Ken hằm hằm nói với Tin.
– OK thưa đại ca.
Tin nói rồi lon ton chạy đi.
– Chào mọi người!_ Tin giơ tay chào.
– Ờ, Tin đấy à? Có chuyện gì không? _ Bu mỉm cười hỏi.
– Có đấy! Anh Ken bảo ba người qua bên đó một chút_ vừa nói vừa chỉ ra cái bàn có ba tên đó đang ăn.
– Ặc. Anh Han ngồi đây chút nhá, bọn em qua bên kia một lát.
Han gật gật đầu và mỉm cười. Ba nhỏ cũng đi theo Tin đến bàn ăn của ba tên đó.
– Chuyện gì?_Mi khoanh tay và hất hàm nói với ba ông mãnh đang ngồi chơi xơi nước.
Kun ngửa người ra dựa vào ghế rồi thong thả nói:
– Ay ya… tôi muốn đeo khăn ăn.
O___O
Thật chả hiểu tên điên này nghĩ gì, khăn ăn ở ngay trước mặt mà hắn nói muốn đeo, hắn không có tay à? Trông cái mặt hắn vênh lên ghét chưa kìa.
– Khăn đây!_ Mi nói rồi nhỏ vứt toẹt cái khăn vào mặt Kun_đeo đi.
– Ặc cô bị điên à?_Kun lùng bùng với cái khăn che kín mặt, hắn giật tay Na rồi quát_đeo cho tôi!
Na tròn xoe mắt nhìn, Ken thấy Kun làm vậy lại được nước lấn tới:
– Bu, đeo cho tôi.
– Anh nói gì cơ? Anh vừa xổng trại về à?_Bu có vẻ tức tối lắm, nếu để lũ học viên thấy Hội trưởng hội học sinh mà phải đi đeo khăn