– Phải đó, sao lại đi muộn nhỉ?
– Không gương mẫu gì hết á.
Bỗng một tiếng nói lạnh lùng cất lên:
– Đứng lại!
Bu giật mình quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói.”Á trời, cô giáo vào lớp rồi sao?” Hồi nãy Bu mải sung sướng vì vừa thoát nên chả để ý đến cô giáo đang ngồi trên bục giảng.
Phía gần cuối lớp, trên môi ai đó xuất hiện một nụ cười, nham hiểm…
_ _ _
– Lau sân bóng rổ một tháng… huhuhuhu… Na ơi sao số Bu đen quá à.
Bu khuôn mặt thểu não đang sóng vai cùng Na bước đi. Buổi học đã kết thúc, và Bu nhận hình phạt là lau sân bóng rổ, cái sân mà theo Bu thì là “to tổ chảng”.
– Hix… khổ thân Bu, hay để Na lau cùng vậy.
Bu lắc lắc đầu:
– Không, Bu tự lau được, sức Na yếu lắm, lại ngất ra đấy thì chết! Với cả chiều nay mới phải lau cơ mà.
– Bu nói giọng trêu đùa, nhưng thực ra, trong lòng Bu vẫn đang ức chế lắm, nhỏ tức cái đứa nào dám giam nhỏ trong phòng.
Na bật cười. Cả hai đang đi về phía phòng y tế để đón Mi về. Cô giáo đã thông báo Mi nghỉ học có phép do nhận được mail từ cô y tá gửi cho.
Mi giờ đã tỉnh lại, nhỏ bắt đầu thấy đói. Đáng ra khi chạy xong các học viên còn có đủ thời gian để ăn sáng nhưng hôm nay, cả Mi, Bu và Na đều chưa ăn chút gì.
Na, Bu bước vào. Cả hai ôm chầm lấy Mi đang ngồi trên giường.
– Mi à, Bu xin lỗi nhé, Bu sai rồi, đáng ra Bu không nên phạt Mi như vậy… – Bu nói, nhỏ cảm thấy hối hận thật sự – Bu quyết định rồi, Bu sẽ xin từ chức, nếu vì Bu mà Mi và Na phải chịu liên lụy thì thà Bu chịu một mình còn hơn.
– Bu nói gì cơ? Đừng có nói linh tinh như thế, Bu mà Mi quen không phải là người dễ yếu lòng thế này… Nếu Bu từ chức thì Mi sẽ không chơi với Bu nữa đâu – Mi khẽ đẩy Bu ra và nhìn thẳng vào mắt Bu.
– Phải đấy! – Na thút thít – Hồi sáng là Na sai rồi, Bu làm vậy vì bất đắc dĩ, Na không nên nói Bu như vậy…
Bu nhìn hai người bạn của mình. Phải rồi, họ thật tốt với Bu, Bu sẽ không để họ phải thất vọng. Bu ôm chầm lấy Na và Mi.
– Cảm ơn… cảm ơn hai người nhiều lắm…
– Na cũng cảm ơn Bu và Mi vì đã luôn ở bên cạnh Na…
– Eo ơi.. tránh ra đi hai người… sến quá đấy! – Mi nói, nhưng trong lòng nhỏ cũng đang dâng lên niềm hạnh phúc khó mà nói thành lời..
Tình bạn là thứ gì đó thật là thiêng liêng, nó luôn là sự đồng cảm và chia sẻ từ nhiều phía… Nếu con người sống trên đời mà không có tình bạn thì sao nhỉ? Phải rồi… như thế thì họ sẽ phải cô đơn lắm đấy…
Chap 20:
*Tuýt*
Tiếng còi vang lên báo hiệu giờ ăn trưa đã tới. Bu, Na và Mi cũng đã yên vị ở một chiếc bàn trong canteen. Lần này cả ba không được gọi món nữa, tất cả học viên trong học viện cũng vậy. Sẽ có người mang đồ ăn đến tận nơi.
Các chị phục vụ bắt đầu bưng bê thức ăn lên và đặt trên từng chiếc bàn. Mỗi bàn sẽ có thức ăn giống nhau. Hôm nay có thịt gà quay, thịt bò sốt vang, trứng ốp la, bánh mì kẹp xúc xích, một vài món rau và món súp gì đó. Mi, Na, Bu đã quàng sẵn khăn ăn trên cổ, tay cầm sẵn thìa và dĩa, chỉ chờ phục vụ bưng ra hết là đánh chén.
– Sướng ghê nhỉ, cứ như là ở nhà mình á, không cần gọi món..
gì hết, vui vui quá đi!
– Thức ăn lại ngon nữa chứ… nhìn hấp dẫn quá…
– Ừ thôi ăn đi… Na cũng đói lắm rồi…
Cả ba cắm cúi ăn ngon lành, ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Đang nhồm nhoàm mỗi đứa cầm một miếng thịt gà bỏ vào mồm thì chợt có người bước đến.
– Ba bạn…. cho Lily ngồi chung nhé…
Cả ba cùng ngước lên, thì ra là cô bạn hôm trước “không may” làm rơi bát súp. Cô bạn này thật là xinh quá mà, cười đến là tươi. Na mỉm cười nói:
– Uhm, bạn ngồi đi. – rồi nhỏ với tay qua lấy một cái ghế nữa.
– Cảm ơn nhé, mình xuống muộn nên hết chỗ rồi! ^____^
– Không sao, bạn ngồi đi! – Bu cũng mỉm cười đáp trả.
Duy chỉ có Mi là không thoải mái cho lắm, nhỏ nhận thấy cô bạn này có gì đó nham hiểm, nhỏ không biết tại sao lại cảm thấy như thế nữa.. hay tại nhỏ đã cảnh giác quá chăng?
Lily ngồi xuống và có vẻ hơi ngượng.
– Ăn thoải mái nhé!
Nói rồi, Bu và hai cô bạn tiếp tục ăn, vẫn chưa hết đói. Cả ba ăn khá là tự nhiên và Lily cũng nhập cuộc một cách thoải mái hơn. Chợt, cả căn phòng lại im lặng, nhìn ra phía cửa.
– Lại là ba tên đó, có gì đẹp trai đâu cơ chứ? – Bu tự dối lòng mình.
– Phải đó! – Na tiếp lời.
Trong lúc cả ba đang phân tâm, Lily nhanh tay đổ thứ bột gì đó vào bát súp của ba người, và dĩ nhiên ba nhỏ không hề biết.
– Thôi ăn tiếp đi! – Mi nói và cúi xuống ăn tiếp, mặt nhỏ đã hơi đỏ lên, nhỏ nhớ lại chuyện lúc sáng, nhỏ đã tỉnh dậy trong vòng tay Kin khi Kin bế Mi vài phòng y tế.
Tiếp tục ăn… ăn… ăn… sau đó cả ba đã no căng, Lily ăn từ tốn hơn, thỉnh thoảng trên môi nhỏ lại nở nụ cười nham hiểm. Lily đang chờ đợi lúc ba nhỏ động đến đĩa súp.
– Ya… no quá đi! – Na xoa xoa bụng – Na không ăn súp nữa đâu, no lắm rồi…
– Mi cũng không muốn ăn nữa! – Mi đẩy bát súp ra một chút.
Vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt Lily, nhỏ đành lên tiếng:
– Hai bạn ăn đi, đừng bỏ phí, súp ở đây ngon lắm, mình ăn mãi mà không biết chán đó ^____^
Na và Mi nhìn nhau, nhìn đĩa súp, rồi lại nhìn Lily, rồi cả hai đẩy đĩa súp về phía Lily:
– Vậy bạn ăn đi!
Ực, Lily nuốt khan, trán nhỏ đã lấm tấm mồ hôi, nhỏ lắp bắp:
– À.. không.. à… ừ.. à… mình cũng thấy no rồi.
– Cứ ăn đi, không phải ngại đâu!
– Thôi… mình không ăn đâu..
– Nào.. để Na đút cho Lily ăn nhé!
– Ấy… thôi thôi… mình không ăn đâu…
Bu nhìn cảnh đó là thấy ghen quá, Bu ngồi đây nhìn bát súp đẩy qua đẩy lại mà thèm nhỏ dãi, thế mà hai người kia lại mời kẻ khác.
Với tay kéo đĩa súp về phía mình, Bu vừa xúc lấy xúc để vừa nói:
– Không ăn thì thôi, để Bu ăn!!!
Li lau mồ hôi trên trán, suýt thì chết rồi, may mà nhỏ đó “mà thế cũng hay, thôi, một mình con nhỏ đó chịu cũng được haha”
Nốc xong ba đĩa súp ngon ơ, Bu xoa xoa bụng, no quá!
– Ba người ngồi đây chờ Bu, Bu đi rửa tay chút nha.
Bu cười cười rồi đi vào nhà vệ sinh… hồi nãy nhỏ ăn “mạnh” quá nên súp dây cả ra tay.
_ _ _
Bu với tay xả nước.
– Ngon quá đi mất, mỗi tội hơi no! – nhỏ nói một mình.
Rồi bỗng dưng nhỏ ôm lấy bụng.
– Oái… đau bụng! – Bu bắt đầu cảm thấy bụng mình nhoi nhói âm ỉ.
Rồi càng lúc cơn đau càng dội