Sở Kiều đứng trước cửa phòng, vẫn là y phục trắng ngà lúc nãy. Ánh đèn ấm áp trong hành lang phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé khiến mặt nàng như bừng sáng.
Trong tay cầm một cái bát còn bốc khói, nàng ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, hơi nhíu mày tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi: “Nửa đêm rồi mà chàng còn ăn mặc như vậy, định đi đâu thế?”
Gia Cát Nguyệt hơi sững sờ, tình huống này hình như nằm ngoài dự tính của hắn.
Có điều năng lực ứng biến của Gia Cát thiếu gia vốn không tệ, lập tức nghiêm nghị đáp: “Ban ngày ngủ nhiều nên giờ không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát.”
“Càng gần phương bắc thì thời tiết càng lúc càng lạnh, ban đêm gió lớn, chàng lại ăn mặc phong phanh như vậy, chớ nên đi lung tung thì hơn.” Sở Kiều đi thẳng vào trong phòng, để cái bát xuống trên bàn rồi nói: “Lúc nãy thấy chàng ăn không được bao nhiêu, ta mang ít đồ ăn khuya để chàng lót dạ này.”
Gia Cát Nguyệt đi đến, nhìn thấy là một bát cháo trắng rất bình thường thì liếc nàng một cái, “Chỉ có vậy?”
Sở Kiều trừng mắt nhìn hắn, “Có ăn là may rồi, còn kén chọn cái gì.” Dứt lời thì đi đến vỗ vỗ đầu hắn như đang dỗ dành cún con, vô cùng chân thành nói: “Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng đi lung tung nữa.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Gia Cát Nguyệt ngẩn người. Chuyện quái gì thế này? Kế hoạch bị đảo lộn, con mồi đã tự mình đến cửa mà mình lại để nàng ung dung đi mất sao?
Còn ăn uống gì nữa chứ?
Hắn đứng dậy ra khỏi phòng.
Vốn phải che giấu hành tung nên lần này bọn họ chọn thuyền cũng không quá lớn, hành lang hẹp chỉ đủ cho một người đi lại. Ánh đèn trên hành lang lúc mờ lúc tỏ, trường sam xanh nhạt thêu hoa văn tường vân bắt ánh sáng ấm áp khiến vóc dáng cao ráo của Gia Cát Nguyệt càng thêm tuấn tú xuất trần.
Hắn chậm rãi đi từng bước một. Con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cảnh sông nước mênh mông, tựa như buổi sáng mưa xuân rất nhiều năm trước kia, hắn đứng bên bờ sông nhìn con thuyền càng lúc càng xa bờ. Khi ấy trời đất cũng mờ ảo lạnh lẽo như hiện giờ, chỉ có ngọn lửa trong lòng hắn là vẫn cháy hừng hực như chưa bao giờ tắt, mắt hắn vĩnh viễn dõi theo nàng, từ lúc bé, dần lớn lên, rồi cho đến ngày hôm nay.
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hát khiến bước chân Gia Cát Nguyệt vừa tới trước phòng Sở Kiều thoáng khựng lại. Cửa phòng không khóa, từ bên trong le lói hắt ra ánh sáng ấm áp. Hắn đứng trước cửa, lặng lẽ lắng nghe giọng nữ hát dịu dàng hòa lẫn tiếng ê a của trẻ con.
Bên dưới hai ngọn nến sáng trưng, Sở Kiều ngồi xổm cạnh một chiếc bồn nhỏ bằng gỗ mun, vạt váy trắng tinh quết trên mặt đất, tay áo xắn cao, đang tắm cho con trai nhỏ của Lý Sách.
Vinh Nhi vô cùng mũm mĩm, tuy bé còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra ngũ quan y hệt cha mình, hai mắt cong cong hơi xếch như mắt hồ ly, khi cười liền không nhìn thấy tròng trắng.
Cậu bé đang ngồi trong bồn gỗ, tay cầm một chuỗi lục lạc huơ huơ kêu *leng keng* rất vui tai, tay còn lại ra sức vỗ nước theo tiết tấu khiến nước bắn ướt gần hết y phục của Sở Kiều. Mỗi lần nàng suýt xoa tránh né, cậu bé đều thích chí vỗ tay, cười khanh khách.
“Vinh Nhi, không được phá nữa.” Sở Kiều vờ răn đe nhưng cậu bé vẫn không ngừng khua tay múa chân, khiến nước trong bồn bị văng ra ngoài hết hơn nửa.
“Đừng nghịch ngợm thế chứ, đến cha con cũng không có đáng ghét như vậy.” Nửa người Sở Kiều đã ướt sũng, nhỏ nước *tỏng tỏng*. Vinh Nhi ngước lên kêu *a a* mấy tiếng, tựa như đang phản bác lời nàng vừa nói.
“Con nhìn con xem có chút dáng vẻ nào của một thân vương không hả?”
“A nha nha nha…”
“Mới nói một câu mà đã có ý kiến rồi?”
“A nha nha nha…”
“Thôi được rồi, cô cô hát cho con nghe một bài nhé?”
Cậu bé chớp chớp mắt, ngước lên nhìn nàng, đưa cánh tay mập ú níu chặt vạt áo của Sở Kiều lấy đà, chết sống đòi leo ra khỏi bồn, dùng hành động thực tế biểu thị việc ghét bỏ tắm rửa, cũng như không chút hứng thú với chuyện nghe nàng ca hát gì đó.
Nhưng Sở Kiều đang có hứng nên làm như không nhìn thấy, vỗ vỗ đầu cậu bé rồi nói: “Cô cô sắp hát đấy, lắng nghe cho kỹ.”
“A nha nha nha…”
“You are my sunshine, my only sunshine
You make me happy when skies are grey
You never know, dear, how much I love you
Please don’t take my sunshine away.*”
*Từ bài ‘You are my sunshine’ của Johnny Cash, có thể nghe từ đây: http://musicpleer.cc/#!b7841e87a8fbb8684f0fec1bc50da0b6
Tiếng hát trong trẻo lẳng lặng phiêu đãng trong không gian ấm áp ánh nến, dịu dàng như thôi miên người nghe. Cô gái váy trắng ngồi xổm trên mặt đất, mái tóc dài xõa kín bờ vai thon gầy, tay giữ lấy một đứa trẻ mũm mĩm trong chiếc bồn gỗ đen như mun.
Cô gái hát vô cùng nhập tâm nhưng đứa bé trong bồn lại không chút để ý, tay chân hai người cuốn lấy nhau, một liều chết muốn trèo ra ngoài, một mạnh bạo giữ chặt tay chân người kia nhưng miệng vẫn thốt ra âm điệu du dương. Không ai hiểu được nàng đang hát cái gì, chỉ cảm thấy hơi tương tự mấy tiếng *ê a* của Vinh Nhi, nghe vô cùng kỳ quái. Nhưng âm thanh dịu dàng kia vẫn khiến người nghe cảm nhận được tình cảm thân thiết chân thành, như của một người mẹ đang âu yếm con trẻ.
*Ào* một tiếng, chiếc bồn gỗ rốt cuộc bị lật nhào, Vinh Nhi bò ra ngoài, đắc ý cười khanh khách, hai mắt cong cong y hệt cha mình.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, y phục Sở Kiều giờ đã hoàn toàn ướt sũng. Nàng hơi thất thần nhìn Vinh Nhi, tựa như xuyên qua bé thấy được Lý Sách, nên trừng mắt hậm hực nói: “Đã đi rồi mà còn để lại thằng nhóc này ức hiếp ta.”
Vinh Nhi vừa cười khanh khách vừa lúc lắc cái mông trắng mập bò ra ngoài cửa. Sở Kiều định đưa tay kéo bé lại thì nhìn thấy nam nhân đang đứng tựa lên khung cửa.
Nam nhân có lẽ đã đứng đó một lúc lâu, ánh đèn từ hành lang hắt lên khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm, da rất sáng nhưng không phải loại trắng nhợt của thư sinh yếu ớt mà là loại trắng trẻo của quý tộc giàu sang, tinh khiết như bạch ngọc thượng hạng. Hắn đứng tựa vào cửa, hứng thú nhìn nàng, khóe miệng không cười nhưng đầu mày cuối mắt lại đầy ý cười.
Trong thoáng chốc, Sở Kiều chợt có hơi quẫn bách, hình như nàng vừa bị soái ca mê hoặc rồi.
Vinh Nhi lúc lắc cặp mông trắng múp mấy cái đã bò đến cạnh cửa, thấy khách không mời mà đến thì ngẩng đầu một góc chín mươi độ nhìn lên, cũng chẳng rõ có phải vì phát hiện bản thân còn không cao tới ống giày của đối phương hay không mà vốn định chó cậy thế chủ gào lên hai tiếng thị uy, nhưng rồi liền đổi thành thức thời im lặng. Bé ngẫm nghĩ, ngoái đầu nhìn nhìn Sở Kiều rồi lại quay sang nhìn Gia Cát Nguyệt, sau tiếp tục nhìn đến cái nôi nhỏ trong góc phòng của mình, nội tâm đấu tranh kịch liệt một lúc. Cuối cùng bé phát ra một âm thanh tương tự như tiếng thở dài, đưa tay kéo kéo vạt áo của Gia Cát Nguyệt. Gia Cát Nguyệt cúi đầu nhìn bé, thấy bé đang chỉ đoản kiếm đính ngọc bích hắn giắt bên hông, liên tục *ê a*.