Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78489)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

t đã được thay bằng sự thanh lãnh nhàn nhạt.


Vẫn phải nghĩ cách thuyết phục đám cựu thần một mực phản đối Hoài Tống nhúng tay vào trận chiến giữa Đại Hạ và Bắc Yến. Nạp Lan Hồng Diệp dụi dụi mắt, xem ra chỉ còn nước sử dụng đến chiêu ‘Trưởng công chúa hành sự bày mưu luôn có thâm ý sâu xa’ để che giấu mà thôi.


Nàng khẽ cười một tiếng, trên mặt hơi lộ vẻ tinh nghịch của thiếu nữ.


Con người ai cũng có lúc bốc đồng dẫu biết có những chuyện, cả đời cũng không làm được.


Nàng không có hy vọng xa vời, nàng biết rất rõ mình muốn gì, nàng muốn bảo vệ Hoài Tống, bảo vệ đế vị của Nạp Lan thị, bảo vệ con trai của đệ đệ.


Nhìn lên bầu trời cao vời vợi, Nạp Lan trưởng công chúa đeo vẻ mặt trầm tĩnh lên, chậm rãi rung chuông, thản nhiên nói: “Bưng nước rửa mặt vào đây, chuẩn bị lâm triều.”


Tiếng lòng của beta Nâu: biết ngay mà, biết ngay mà! Gian tình gian tình!


Chương 133: Chuyện trước kia


Thu qua đông tới, không khí giá rét tràn về, sau một trận sương giáng, thời tiết đột ngột chuyển lạnh, ban ngày trời sáng càng lúc càng muộn, đêm dài hơn ngày, ai cũng phải mặc thêm vài lớp áo, trong phòng đốt than cả ngày. Ngày tháng cứ chậm rãi trôi qua như vậy.


Quá trưa, bên ngoài có người gọi cửa mà hồi lâu vẫn không thấy ai lên tiếng, Hoàn Nhi đang ngủ trưa trong phòng nghe được liền vội vàng bật dậy choàng áo chạy ra. Hoàn Nhi năm nay mười chín, đã được thăng thành đại nha hoàn trong Thanh Sơn viện từ vài năm trước. Nàng mở cửa ra thì nhìn thấy Nguyệt Thất đang đứng bên ngoài, áo tơi còn vương sương giá, mặt tái xanh vì lạnh thì hốt hoảng, sốt ruột hỏi: “Làm sao lại nhếch nhác như vậy?”


Nguyệt Thất cũng không trả lời mà hỏi: “Thiếu gia đâu?”


“Lúc sáng thiếu gia đã đến rừng mai sau núi rồi, có Thanh Hỉ và Giáp Nhi đi theo, có chuyện gì vậy?”


“Mau dẫn ta đến đó.”


Thấy mặt Nguyệt Thất đầy vẻ lo âu, Hoàn Nhi vội vã xỏ nốt tay áo còn lại, lập tức đóng cửa ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Đi theo ta.”


Song Hoàn Nhi vừa đi được một bước thì lại thấy Nguyệt Thấy nép sang một bên, một người phụ nữ vận váy lụa trắng lả lướt, vạt váy thêu sóng nước bằng chỉ màu xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng lại vô cùng hợp với dáng vẻ mảnh mai của nàng. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, làn mi cong vút, dung mạo cực đẹp nhưng sắc mặt hơi xanh càng tăng thêm vẻ hao gầy.


“Biểu tiểu thư, xin mời đi bên này.” Nguyệt Thất cung kính nói, thấy Hoàn Nhi còn sững sờ đứng ngây ra tại chỗ thì vội vàng giục: “Sao còn không đi?”


“A!” Hoàn Nhi bừng tỉnh, lập tức đi trước dẫn đường.


Hôm qua trời đổ sương tuyết nên hoa mai trong rừng đều nở rộ, trắng hồng xen kẽ rợp cành, nổi bật trên nền đất được phủ một lớp tuyết mỏng khiến người xem lóa mắt. Ánh mặt trời rực rỡ mà không chói chang chiếu xuống xen qua cành lá, để lại những cái bóng loang lổ trên hàng ghế đá.


Thanh Hỉ và Giáp Nhi thân mặc giáp trụ đứng dưới một gốc mai già dõi mắt nhìn ở đằng xa, thỉnh thoảng lại chụm đầu nhỏ giọng thì thầm.


Lúc Hoàn Nhi chạy đến thì trời chợt nổi gió khiến cánh mai rụng lả tả. Sâu bên trong rừng mai là bóng dáng một nam tử áo xanh nhạt đang ngồi ngay ngắn trên ghế đá, tay cầm bút lông sói, mắt nhìn hàn mai chăm chú vẽ tranh. Ấm nước trên chiếc lò nhỏ bên cạnh hắn đang sôi lăn tăn, trước mặt là một nghiên mực Huy Châu thượng hạng, một thân mũ trùm liền áo, vạt áo khẽ lay động theo từng cử động của tay, tròng mắt như hắc ngọc, môi như điểm son. Gió thổi cánh mai rơi trên đầu vai nam nhân, trong nháy mắt, hình ảnh đó như có thể khiến người nhìn mất hồn.


Quang cảnh tĩnh lặng cùng bầu không khí thanh lãnh chợt khiến tiểu nha hoàn bất giác có hơi thất thần. Lần này trở lại thiếu gia dường như gầy đi rất nhiều, tuy dáng vẻ vẫn cao ngạo lạnh lẽo như cũ nhưng bản thân dù sao cũng đã hầu hạ hắn nhiều năm như vậy, Hoàn Nhi vẫn nhạy cảm nhận thấy được rằng thiếu gia tựa như có gì không giống trước.


Đang nói chuyện sẽ bất chợt thất thần, lúc ăn cơm sẽ bất giác ngừng đũa, thỉnh thoảng đọc sách thì dáng vẻ như rất chăm chú, nhưng đến tối khi nàng đến dọn dẹp thư phòng thì lại phát hiện trang sách vẫn được lật ở vị trí ngày hôm kia.


Nàng nghe người ta nói, lần này thiếu gia phạm lỗi nên vị trí trong gia tộc bị xuống dốc, bị lão gia phạt quỳ ba ngày ba đêm ở miếu tổ tông, sau đó thì bị giam lỏng bên trong Thanh Sơn viện, không được phép bước chân ra ngoài.


Thiếu gia ngày thường lầm lì khó gần, quan hệ cũng không quá tốt với các huynh đệ tỷ muội khác trong gia tộc, lần này bị thất thế mà cũng không một ai ra mặt nói giúp một câu, ngược lại còn có không biết bao nhiêu người vì vậy mà âm thầm vỗ tay. Hiện tại Đại thiếu gia vừa trở về phủ đã được giao phó trọng trách chủ trì hậu cần quân Bắc phạt, vì thế Tứ thiếu gia dĩ nhiên càng thêm không được trọng dụng. Có lẽ thiếu gia gần đây phiền lòng chính là vì chuyện này.


Haiz, một người ngày thường vốn kiêu ngạo mà đột nhiên lại rơi vào tình trạng như vậy… Khó trách… Hoàn Nhi nhướng mày, bặm môi thầm ca thán.


Thiếu gia nhà nàng thật sự không tệ, so với chủ tử các viện khác thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng người khác đa phần đều bị bề ngoài của thiếu gia dọa chạy xa mấy thước.


Giật lấy áo choàng trên tay Thanh Hỉ, Hoàn Nhi cau mày, bực bội nói: “Ngủ mơ hết rồi sao? Nuôi các ngươi có ích lợi gì chứ?”


Dứt lời, nàng liền cầm áo choàng lông bạch hồ chạy tới khoác lên vai Gia Cát Nguyệt, nói: “Thiếu gia, trời lạnh như thế này, hay là trở về đi?”


Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu, ngước đôi mắt thanh tĩnh như hồ băng lên nhìn tiểu nha hoàn, không cần nói nhưng ánh mắt cũng đủ nói rõ mọi ý tứ.


Hoàn Nhi vội vàng biết phận lùi lại, cung kính nói: “Nguyệt Thất dẫn một vị tiểu thư đến, nói có chuyện quan trọng muốn gặp thiếu gia.”


Gia Cát Nguyệt hơi nhướng mi, để bút lông xuống, nói: “Cho bọn họ vào đi.”


Lúc người phụ nữ đi vào vườn, cánh mai cùng tuyết đọng bị gió thổi bay lất phất. Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, ngươi cao ngạo như Gia Cát Nguyệt bất chợt có hơi kinh ngạc. Nam nhân khẽ cau mày, đứng dậy giở mũ trùm đầu ra, lặng lẽ nhìn cô gái đang đạp tuyết tiến lại gần.


“Tiểu Tứ.” Người phụ nữ mỉm cười.


Ở thời đại này nàng cũng không được tính là trẻ tuổi, dáng vẻ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, khóe mắt ẩn hiện vài vết chân chim rất nhạt, biểu thị cuộc sống cũng không thật mỹ mãn, giọng nói mềm mại như nước.


Người phụ nữ chậm rãi đi đến trước mặt Gia Cát Nguyệt, thản nhiên cất giọng nói như nàng và hắn vẫn trò chuyện hàng ngày: “Đúng là vẫn tùy hứng như vậy. Trời lạnh thế này, người khác đều ở lì trong phòng sưởi than nhưng cậu lại chạy tới đây hứng gió. Thân thể làm bằng sắt hay sao chứ?”


Trong một thoáng, năm tháng như quay ngược lại, người vẫn như cũ, vẫn tiếng nói ấy, nhưng sâu thẳm vẫn có gì đó đã thay đổi. Gia Cát Nguyệt mở môi như muốn nói nhưng lời lại không ra khỏi miệng.


Sau khi bình ổn nhịp thở, nam nhân khoan thai lui về phía sau một bước, chậm rãi nói: “Hách Liên phu nhân.”

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Voz Full

Đẻ thuê cho 3 người đều mẹ tròn con vuông nhưng đến con mình thì – “Rửa mặt bằng nước mắt”

Gửi em, cô gái chẳng mấy may mắn trong con đường tình duyên…

Hành trình cưa đổ nữ game thủ

Một Lít Nước Mắt