Hạt Mưa Ngày Ấy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Hạt Mưa Ngày Ấy (xem 5115)

Hạt Mưa Ngày Ấy

đó, cô lại đang ngồi đọc sách. Hình như trải qua nhiều cuộc phẫu thuật cô cũng chẳng biết đau đớn hay mệt nhọc nữa.
“Từ từ thôi nào, em lúc nào chẳng ở đây mà anh cứ sợ em đi mất thế. Uống nước đi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ra.”
“Thôi anh không sao.” – Tú Phong ngồi xuống – “Ăn gì chưa?”
“Chưa, đói lắm đây! Hay đi luôn đi?”
“Đi?”
“DEĐC luôn.”
“Ối giời đùa vậy chứ làm sao mà đi được, em vừa phẫu thuật xong hôm qua đã đòi đi, định làm người hùng đó à?” – Tú Phong từ chối đây đẩy.
“Anh hứa cho em đi rồi mà…” – Ngọc Thuỷ buồn xo.
Tú Phong nhìn cô bé rồi trấn an:
“Anh hứa, nhưng mà không phải lúc này. Bác sĩ, bố mẹ em đều không cho em ra khỏi phòng bệnh đâu, vết mổ còn chưa lành mà. Khi nào em khoẻ hơn thì anh sẽ cho em đi khắp nơi luôn chứ không cần phải vừa đi chơi vừa trốn để tí nữa bị cướp bắt như hôm Noel đâu.”
“Nói thế mới nhớ, sắp sang năm mới rồi nhỉ?”
“Ừ nhỉ, mai là năm mới rồi. Có thích xem pháo hoa không?”
“Có phải 30 Tết đâu mà pháo hoa?”
“Ôi trời, Tết dương lịch vẫn bắn chứ bộ. Hay thôi, cứ nghỉ ngơi ở đây, tối xem pháo hoa cũng ở đây coi như là đi chơi luôn nhé!”
“Ứ ừ, đã đi là đi, không có thoả thuận thế này đâu.” – Ngọc Thuỷ nũng nịu.
“Được rồi, muốn đi thì phải ăn cái này đi.” – Tú Phong lôi ra một cái cặp lồng nhỏ.
“Hả anh mua lúc nào đấy?”
“Vừa mua nên chạy thục mạng đến đây không nguội mất đấy!” – Tú Phong mở nắp, trong cặp lồng là cháo sườn thơm phức còn nóng hổi.
“Ôi ngon quá, đang lúc đói.”
“Đói thì ăn đi nào!” – Tú Phong cầm thìa xúc cho Ngọc Thuỷ rõ là thạo.
Ngọc Thuỷ ngoan ngoãn đón nhận thìa cháo từ “bảo mẫu” liền, họ vừa ăn vừa cười nói rôm rả mà không hay biết chuyện gì đang xảy ra…
…ở ngoài cửa…
“Cháu chào dì!”
Người phụ nữ đang ngồi trong nhà thấy có tiếng gọi liền đi ngay ra:
“Ôi Hương Anh, cháu đến đó à?”
“Vâng hôm nay đến có phiền dì không ạ?”
“Không không, vào đây uống nước đi cháu. Ăn cơm trưa chưa?”
“Cháu ăn rồi, 2h chiều rồi làm sao không ăn được.”
“Thế thì vào nhà làm cốc nước với dì.” – Người dì bỗng nhanh nhẹn khác hẳn mọi ngày.
Hương Anh vào trong nhà, đúng lúc Hoàng Vũ cũng đi xuống. Giờ cô mới biết ở nhà cậu rũ bỏ cái áo khoác đen đáng sợ mà thường mặc áo màu sáng, hôm thì áo trắng, hôm nay thì áo vàng trông nhìn hiền hơn hẳn, mà nhìn khoẻ mạnh hơn. Cậu rót nước và đưa cho cô:
“Cám ơn, Hoàng Vũ!”
“Đã xong việc chưa đấy?” – Bỗng Hoàng Vũ hỏi nhỏ.
“Xong rồi, cầm lấy này!” – Hương Anh đưa cho Hoàng Vũ một cái gì đó giống như là thẻ nhớ hay USB.
Vừa lúc người dì đi vào:
“Hương Anh, cháu uống trà nhé! Nhà dì chẳng có nước gì nhiều.”
“Dạ được mà dì, cháu thích uống trà lắm.” – Hương Anh đón nhận cốc trà, nhìn người dì vẫn còn đeo tạp dề liền hỏi – “Dì đang làm gì vậy ạ?”
“À sắp hết một năm, dì phải dọn dẹp nhà cửa một tí không bẩn quá rồi.”
“Vậy để cháu dọn dẹp cùng dì!”
“Thôi cháu là khách ai lại dọn dẹp, cứ để dì làm.”
“Không sao đâu dì, dì để cháu làm cùng cho vui, lại nhanh hơn đấy.”
“Ừm nhưng nhà dì cũng không có nhiều chỗ để dọn ngoài tầng này và phòng của Vũ thôi. Tầng này một người làm cũng xong rồi, còn phòng Vũ…” – Người dì ngập ngừng, Hoàng Vũ có bao giờ cho bà dọn phòng đâu.
Hương Anh cười:
“Phòng Vũ cứ để cháu đi!”
Cô quay sang nhìn Hoàng Vũ nháy mắt ý hỏi có được không. Hoàng Vũ lườm một cái rồi cũng gật đầu. Thế là cô tung tăng xắn tay áo chạy ngay lên cái “ổ chiến trường” của Hoàng Vũ. Nhưng tung tăng có được là bao, khó chịu thì nhiều hơn. Đụng vào cái gì là bụi bẩn cái đấy.
“Nè Vũ, đi vò giùm cái khăn, cái tủ này lau mấy lần mới sạch được.”
“Tự đi đi, ai bảo thích dọn.”
“E hèm phòng cậu cậu không quan tâm thì còn ai quan tâm đây? Định ở bẩn à?” – Hương Anh nói chọc.
Hoàng Vũ bực mình đành giật lấy cái khăn đi giặt. Những tưởng thế là xong, ai dè:
“Lấy giùm cái chổi.”
“Quên, dạo này hơi đãng trí, lấy chổi mà không lấy xẻng thì làm ăn gì. Phiền xuống lần nữa nha!”
“Chết, cái chổi này chỉ quét nhà được thôi, nhà có chổi lông gà lấy giùm.”
Hoàng Vũ phải chạy đi chạy lại đến toát mồ hôi nhưng “bà giúp việc từ trên trời rơi xuống” kia vẫn nghĩ ra đủ thứ để bắt cậu lấy. Mà không lấy thì sẽ bị “đá xoáy” nào thì lười, ở bẩn, thiên tài mà không biết làm việc nhà,…Hương Anh cũng rõ là “thâm độc”, lấy cho rồi thì còn bắt làm nữa:
“Cha má ơi, cái nóc tủ chả với tới được, Vũ cao to đẹp giai thì đứng lên quét hộ nha.”
“Nè phân loại chỗ sách vở này đi rồi để vào giá nào.”
“Quần áo gì như một núi thế này, cái nào chưa giặt đề nghị mang xuống giặt, còn lại để tớ gấp cho.” (Hương Anh chẳng phải tay vừa vì số lượng quần áo chưa giặt tất nhiên ít hơn số quần áo sạch để gấp)
“Cái tủ kia thì bê nó ra đây, cái giá sách bê ra chỗ này.”
“Kìa lau đi không bẩn hết bàn ghế.”
Vân vân và vân vân việc làm cho Hoàng Vũ. Nhìn cậu lúc này quả là…đáng thương, chạy hồng hộc để làm, còn Hương Anh làm thì ít mà…chỉ đạo thì nhiều. Cuối cùng cũng xong, Hoàng Vũ lăn ra giường, thở:
“Trời ơi làm như điên luôn, không thở nổi nữa!”
“Nhưng bù lại cũng biết dọn nhà đấy chứ.”
Hoàng Vũ ngẩng lên nhìn căn phòng của mình. Chính cậu phải choáng khi lúc này thứ nào cũng tươm tất, gọn gàng, được lau chùi sạch sẽ, cứ như là một căn phòng mới vậy. Không khí thoáng mát, không hề ngột ngạt như trước nữa.
“Oa trời ơi, phòng ai mà đẹp thế này?” – Người dì vừa đi lên không tin vào mắt mình.
“Phòng con đấy, con vừa dọn hết hơi luôn dì ạ!” – Hoàng Vũ giọng thì bực nhưng ánh mắt đầy tự hào.
“Con giỏi quá à, dì phải thưởng cho mấy con mới được. À mà cây hồng xiêm sau vườn nhà mình có quả chín đấy, nhà mình hên ghê có mảnh vườn trồng được cây. Để dì đi hái cho mấy đứa vài quả.”
“Thôi để tụi con đi lấy cho!” – Không để Hoàng Vũ kịp phản ứng, Hương Anh kéo tay cậu đi bất chấp mặt cậu méo xệch.
Hạt mưa ngày ấy – Chương 03.05
6) Những bức ảnh
Không khí lạnh tràn về trong con phố, nhưng cũng đi theo đó là không khí vui vẻ vì một năm sắp qua. Cô nữ sinh trẻ vẫn đang cặm cụi bên bàn học, dù ngày mai cả trường nghỉ Tết dương lịch nhưng lớp cô vẫn bận kế hoạch vẽ bức tranh chào mừng trường sắp được 20 năm nên ngày mai lớp cô bàn nhau vẫn sẽ đến trường.
Cô nhìn đồng hồ, đã 23h30 rồi. Ở chỗ này thì vẫn bắn pháo hoa dù chỉ là năm mới tính theo lịch dương. Những người bạn ở lớp vừa rủ cô đi xem pháo hoa, nhưng không biết cô có nên đi không nhỉ? Tú Phong giờ này còn chưa về, cậu tất bật với Ngọc Thuỷ từ trưa đến giờ.
Cạch cạch. Có tiếng mở cửa nhà và tiếng bước chân bước vào. Hương Ly liền đứng ngay dậy chạy ra phía cầu thang thì thấy Tú Phong đang ở dưới nhà.
“Cậu về rồi à?”
“Ừ chị Lan và bố có giận không, tớ toàn đi suốt à!”
“Không giận đâu, hai người đó cũng hiểu hoàn cảnh của Ngọc Thuỷ mà. Em ấy thế nào rồi?”
“À khoẻ hơn rồi, cứ nằng nặc muốn đi chơi nhưng tiếc là chưa đi được. Giờ thì đành xem pháo hoa trong bệnh viện thôi.”
“Cậu có đi xem pháo hoa với lớp không?”
“Không, tớ hứa xem cùng với Ngọc Thuỷ rồi. Tớ về đây cất mấy cái đồ lỉnh kỉnh đi thôi rồi tớ phải quay lại đây.” – Tú Phong quay ra phía cửa.
“Này Tú Phong!”
“Hử?”
Hương Ly rụt rè:
“Cho tớ…đi cùng được không…?”
“Muốn đi cùng tớ à? Không đi với lớp sao?” – Tú Phong mỉm cười.
“Nhưng tớ…thích xem cùng Ngọc Thuỷ…” – Hương Ly cười hì

Từ khóa: Hạt Mưa Ngày Ấy,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi đang phụ giúp đám tang thì mẹ tôi xộc vào gọi: “Ra mà xem vợ mày mặc cái gì về này”

Cô Nàng Hoàn Hảo

Xe nhà trai gặp tai nạn trên đường đón dâu, cô dâu mặc áo cưới tự lái xe đến nhà chồng và làm điều này ai cũng rớt nước mắt

“Bố cứ đi công tác là mẹ rên ư ử cả đêm”

Thứ 7 nào vợ cũng giận dỗi xách vali về nhà mẹ đẻ và 1 lần ”muối mặt” đến đón, tôi đã phát hiện con người thực của vợ