Hạt Mưa Ngày Ấy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hạt Mưa Ngày Ấy (xem 5096)

Hạt Mưa Ngày Ấy

hẳng có gì là phù thuỷ, là cướp biển gì cả, tớ đoán cậu đang cố tình chơi trò trốn tìm với đôi mắt của cậu thôi.”
“Vậy thì cậu coi tớ là gì?”
“Tớ coi cậu là công chúa!”
—————–
“Hoàng tử…”
“Cậu? Sao cậu lại làm thế?”
“Cậu đừng bảo vệ đồ phù thủy đó.”
“Phong, đó là con gái cướp biển một mắt đấy, tránh xa ra. Cậu đừng để nó mê hoặc!”
“Nè em trai, con bé đó bị bệnh đấy.”
“Mau tránh xa nó ra đi!”
“Chị khuyên thật lòng đó, cậu bé đẹp trai thế này đừng để ý tới loại con gái ấy.”
“BẠN ẤY KHÔNG PHẢI PHÙ THỦY!”
—————-
“Hả, cậu chưa biết xem đồng hồ à?”
“Tớ không biết…”


“Bà tớ dạy xem từ hồi 5 tuổi cơ. Đây, tớ cho cậu xem nè! Đây là kim dài, còn đây là kim ngắn, và cái kim chạy không ngừng này là kim giây. Kim giây chạy nhanh nhất, mấy cái kim kia cũng chạy nhưng chậm lắm. Vậy thì kim ngắn chỉ vào đâu, kim dài chỉ vào đâu cậu thử nói đi, tức là chỉ vào số mấy ý?”
“À ờ, kim ngắn chỉ số 7, kim dài chỉ vào số 12.”
“Đúng rồi, vậy thì đó là 7 giờ. Cứ kim dài chỉ vào số 12 là một giờ nào đó. Giờ đó thì phụ thuộc vào kim ngắn, ví dụ kim ngắn chỉ số 7 này nè.”
“Ô tớ hiểu rồi. Vậy nếu kim dài chỉ số 1?”
“Chỉ số 1 thì gọi là 7 giờ 5 phút, chỉ số 2 thì gọi là 7 giờ 10 phút, chỉ số 3 thì gọi là 7 giờ 15 phút, chỉ số 4 thì gọi là 7 giờ 20 phút, chỉ số 5 thì gọi là 7 giờ 25 phút, chỉ số 6 thì gọi là 7 giờ 30 phút nhưng mà mình hay gọi là 7 rưỡi.”
“Thế thì kim dài chỉ số 7?”
“Vẫn thế, chỉ là thêm chữ “kém” thôi. Chỉ số 7 thì là 7 giờ kém 25, chỉ số 8 thì là 7 giờ kém 20, chỉ số 9 thì là 7 giờ kém 15, chỉ số 10 thì là 7 giờ kém 10, chỉ số 11 thì là 7 giờ kém 5.”
“Ô hay quá, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ cố gắng nhớ.”
——————-
“Hương Ly, cậu đã nói cậu sẽ cố gắng nhớ, nhưng cuối cùng cậu lại thế này ư? Tôi chẳng còn là gì với cậu nữa đúng không? Vậy thì tốt thôi, hãy cứ coi tôi như Tuấn Hiệp nói đi!” – Tú Phong sau một hồi tức giận thì bất lực, cậu buông tay trên mái tóc cô ra rồi quay mặt.
“Đừng đi, Tú Phong!” – Bỗng cô lao đến ôm chặt lấy cậu lúc cậu chưa kịp quay đi.
Tú Phong lại một lần nữa sững người vì bị cô ôm, lần này cô còn ôm cậu chặt hơn nữa, như thể sợ cậu bỏ đi không quay lại vậy. Cô dựa người vào vòng ngực to lớn ấm áp của cậu, nghe được cả tiếng trái tim của cậu. Đột nhiên, nước mắt cô lã chã rơi, dù chỉ là một bên mắt…
“Chính là cậu, chỉ có thể là cậu, đúng không?”
“Hương Ly, cậu nói gì…?”
“Cậu là cậu bé đó! Sẽ không ai khác ngoài cậu được! Chính cậu là người đã ở bên tớ trong lúc tớ bị cả trường xua đuổi, cậu đã dạy cho tớ biết nhìn đồng hồ,…Là cậu, không bao giờ có thể là người khác!”
Tú Phong chết lặng đi khi nghe Hương Ly nói. Vậy là cô…nhớ ra cậu sao? Cậu đã làm được, đã khiến cô nhớ ra mình sao? Những kỷ niệm ngày xưa bị vùi chôn giờ đã được tìm lại, đã quay trở lại! Đây liệu có phải là một giấc mơ? Cô công chúa ngày xưa đã nhớ ra cậu thật rồi! Cô bạn nhỏ ngày ấy đã không hề quên cậu! Cậu vừa cười vừa khóc, tưởng rằng như chưa bao giờ vui như thế. Cậu chỉ biết siết chặt lấy cô, cậu cũng sợ cô bỏ cậu đi. Không đâu, cô đã nhớ ra cậu rồi!
Bỗng điện thoại của Tú Phong vang lên:
“Tú Phong, có chuyện gấp rồi! Ngọc Thuỷ…”
(12) Có một mặt trời sáng hơn
Tú Phong rụng rời chân tay khi nghe điện thoại, cậu vội vàng chạy ra ngoài, gương mặt hoảng sợ vô cùng. Chẳng hiểu vì điều gì mà cậu tìm ngay được cửa ra, lao thẳng đến hướng bệnh viện, quên cả cậu vẫn đang đau đớn vì vết thương trên mình. Cậu có thể không đau, nhưng Hương Ly rất đau vì ban nãy lúc xịt thuốc mê cô đã bị ngã, cô không chạy theo nổi quỵ xuống đường. Tú Phong giật mình quay lại, chạy về phía cô:
“Có sao không? Bị thương ở đâu à?”
“Không…không sao, cậu mau đến chỗ Ngọc Thuỷ đi!”
“Vậy cậu thì ngồi ở đây chắc? Chân bị thương rồi này!”
“Tớ không sao mà, mau đi đi.”
Tú Phong cắn môi nghĩ vài giây rồi rút ngay điện thoại ra.
“Alo Phong à, có chuyện gì thế?”
“Đến phố X chỗ số nhà…Nhanh lên nhé, đưa Hương Ly về giùm tớ!”
“OK đợi tí!”
Tú Phong đứng lên, dặn Hương Ly:
“Ngồi nhờ tạm vào cái quán ăn kia đi không thì tên Tuấn Hiệp nhìn thấy thì khổ, sẽ có người đến đón cậu ngay!”
Hương Ly nhìn Tú Phong, cứ nhìn cậu là cô lại càng nhớ ra nhiều hơn. Sao chỉ có mình cậu là cô nhớ ra nhanh vậy nhỉ?
“Tú Phong, cậu vẫn luôn đáng yêu như vậy!” – Cô bỗng mỉm cười.
Tú Phong hơi bất ngờ một lúc rồi cũng mỉm cười lại, nụ cười của cậu còn tươi hơn cô nữa. Cứ như cái ông leader lạnh lùng đã biến trở thành đứa trẻ vậy. Nụ cười của Tú Phong có sức quyến rũ lạ kỳ, liệu có cô gái nào đã được nhìn thấy cậu cười tươi thế này? Nụ cười đáng yêu sau mười năm vẫn dễ thương như thế, nó thể hiện con người thật của cậu, chỉ dùng vỏ bọc lạnh lùng để ngăn cách mọi người chứ chỉ cần được sưởi ấm, cậu lại đáng yêu, ấm áp, dễ thương.
“Nói thật đó hả?” – Cậu nhìn cô.
“Thật mà!”
“Không tin!”
“Sao lại không tin?” – Hương Ly xấu hổ, khen mà lại kêu không tin thì làm người ta mất mặt chết.
“Vì lúc cậu khen câu đó cậu còn làm cái gì nữa nhể?” – Giọng điệu Tú Phong rõ là hài hước và xảo quyệt.
“Làm gì là làm gì?” – Hương Ly “ngây thơ bò đeo nơ” đến tội nghiệp.
“Thế mà dám nói là nhớ ra rồi!”
Tú Phong bỗng cúi xuống đặt tay ra sau gáy Hương Ly và hôn một cái vào má cô!
Một giây…
Hai giây…
Hương Ly bất động hoàn toàn.
Tú Phong vẫn kề sát gần bên má mịn màng của cô đang nóng ran và đỏ dần lên, bỗng nhiên cậu lại bật cười thành tiếng:
“Dám cướp đi nụ hôn đầu của người ta thì phải trả đũa thôi!”
Rồi cậu đứng lên chạy ngay đi, miệng vẫn vang tiếng cười chẳng biết ngượng là gì. Còn Hương Ly, sau một hồi “lơ tơ mơ” thì đưa tay lên má, cô cảm thấy ấm áp khắp mặt.
———–
“Tớ nghĩ nếu chơi cùng cậu ấy sẽ vui hơn, và cậu cũng có người để giúp trong việc học. Không thấy cả lớp mình được 10 điểm nhờ Vũ à. Đi mà, cho cậu ấy chơi cùng đi!” – Hương Ly bắt đầu hơi năn nỉ.
Tú Phong thấy rất khó xử. Cậu có nên chơi cùng Hoàng Vũ không? Dù cậu ta kiêu ngạo nhưng cậu cũng cần cái đầu của cậu ta lắm!
“Cậu ta có muốn chơi không mới là vấn đề.”
“Để tớ hỏi cho. Nhưng cậu…đồng ý hả?”
“Tớ không thích để Ly buồn, Ly thích gì thì tớ nghe thôi, cậu nói gì cũng đúng nên tớ sẽ nghe cậu!” – Cậu bé vẫn rất hồn nhiên.
“Oa oa Tú Phong cậu đáng yêu chết đi à!!!” – Hương Ly nhảy lên bá cổ Tú Phong…
…và chụt một cái!
Tú Phong như giật điện ở má, cậu đứng đực ra như một pho tượng. Hương Ly vẫn cười:
“Tớ đi hỏi Hoàng Vũ đây, cậu đi chơi đi nha! Cậu đáng yêu thật đấy!”
Cô bé tung tăng chạy đi. Tú Phong vẫn đông cứng cả người ở đó.
——–
Môi cô cong lên vẽ thành một nụ cười, lúc đầu chỉ là cười nhẹ, nhưng sau đó càng cười to hơn. Nụ cười ấy pha chút ngượng nhưng lại đầy xúc động. Tú Phong đã thực sự biến thành con người khác, à không vẫn thế đó chứ, vẫn là cậu bé ngày xưa trẻ con hơn cả trẻ con nữa. Tiếng cười ấy vẫn vang khắp con phố dù bóng cậu đã xa rồi, nhưng vô hình tiếng cười đó đã thay đổi trái tim của Hương Ly.
Một xúc cảm nào đó đi qua trái tim cô…
Chỉ là một nụ hôn trẻ con theo kiểu bạn bè.
Nhưng liệu có thật như vậy không? Có thật chỉ là bạn bè…
“Hương Ly, sao lại ngồi ra đất thế?”
Hương Ly giật mình quay lại. Là Bảo Nam ư? Tú Phong đã gọi Bảo Nam đến đưa cô về. Cậu chạy lại về phía cô, thân hình béo tròn, gươn

Từ khóa: Hạt Mưa Ngày Ấy,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất

Đầy tháng cháu nội, mẹ chồng chỉ cho vài trăm nghìn trong khi bà tặng cháu ngoại cả cả cây vàng và điều bất ngờ một năm sau

Pha Lê Đen

Cặp Đôi Trời Định

Truyện Hay The Day You Went Away Full