Hạt Mưa Ngày Ấy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hạt Mưa Ngày Ấy (xem 5041)

Hạt Mưa Ngày Ấy

ỗng có tiếng gọi vang lên ở ngoài cửa.
Tiếng Tú Bình làm cho Tú Phong giật mình, cả Hương Ly cũng vậy. Suýt nữa cậu đã…Cậu đứng lên, còn cô cũng xấu hổ vội vàng ngồi dậy đi ra phía ngoài. Cậu nhìn theo, buông một tiếng thở dài lạnh ngắt. Hương Ly của ngày xưa, đã không thể trở lại nữa rồi.
Bởi vì, cô sẽ là mẹ kế của cậu!
Bầu trời buổi sáng mùa đông lúc nào cũng lạnh lẽo, đầy mây và gió thổi se buốt. Hương Ly dậy, cô nhìn ra cửa sổ. Còn đâu khu vườn đơn giản xinh đẹp của cô nữa? Chỉ còn khu vườn rộng lớn với đài phun nước, cây hoa rất đẹp nhưng sao lạ lẫm quá. Cô chợt ôm đầu, hành động hôm qua của Tú Phong rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng là cậu ấy đang rất bình thường, thậm chí có phần vui vẻ tự dưng lại hầm hầm như thế.
Cô mặc quần áo bước ra chuẩn bị đi học. Đúng lúc Tú Phong cũng vừa đi trên tầng xuống. Cậu thậm chí còn lạnh lùng hơn trước, chỉ nhìn cô lướt cái rồi định đi luôn.
“Tú Phong, vết thương của cậu…” – Cô gọi cậu lại.
Giọng nói ấy, sao vẫn cứ quen thuộc đến thế?
Tú Phong khẽ nhắm mắt, rồi lại bước đi, vô tình đến tàn nhẫn.
Nhưng cô vẫn cất giọng nói dịu dàng:
“Hôm qua nếu như khiến vết thương này làm sao thì cho tớ xin lỗi, nhưng tớ vẫn muốn biết cậu thay băng chưa?”
Tú Phong đứng lại, hừ một tiếng rồi quay lại:
“Từ nay, hãy coi như chúng ta không ở một nhà đi!”
“Tại sao?”
“Không biết sao, tôi rất ghét ở với con gái đấy. Và thứ hai, tôi lại càng ghét cô hơn vì cô dám thay thế vị trí của mẹ tôi.” – Giọng Tú Phong khác hẳn hôm qua, lạnh lùng mà cay độc.
“Tôi xin lỗi, nhưng…”
“Tôi không có lỗi mà cô xin. Rồi cô sẽ phải biến mất khỏi nhà tôi, tốt hơn hết đừng có ra vẻ thân thiết với tôi nữa.” – Cậu quay nhanh đi ra đường.
Hương Ly chạy đuổi theo:
“Nhưng dẫu sao tôi đã chữa vết thương cho cậu, cậu vẫn ghét tôi sao?”
Tú Phong giật tay ra khỏi bàn tay cô đang giữ lấy cậu:
“Cô biết tôi là ai không?” – Cậu lừ mắt, chỉ vào cái huy hiệu được cài trên áo có chữ BOD.
“Cậu là…” – Cô hơi run – “…Nhóm trưởng BOD…”
“Phải, nhóm trưởng đấy! Nhóm trưởng của một nhóm mà tất cả học sinh trường H. ghê tởm đấy. Vì thế cô đừng bao giờ mong tôi không ghét cô, trường cô ghét chúng tôi thì tất nhiên chúng tôi cũng thế. Còn vết thương này, là vì cô bám tôi dai quá nên tôi buộc phải để cô động vào, nhưng mà sau đó tôi bỏ ra rồi, cái thứ thuốc ấy chỉ làm tôi buồn nôn, cô nghe rõ chưa?” – Tú Phong lạnh lẽo nói từng chữ như đâm vào trái tim Hương Ly, cô biết cậu không nói thật nhưng đúng là…
…Gương mặt của cậu tối qua khiến cô quên đi mất cậu là ai…
“Ê Tú Phong, Hương Ly, hai đứa chưa đi học à?” – Bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau.
Cả hai quay lại, đó là “bố” của Hương Ly.
Gã đàn ông nở nụ cười giả lả, bước đến vờ hỏi han Ly:
“Con gái, ở nhà Tú Bình vui không?”
“Dạ có…”
“Thế sao mặt buồn thế? Vui lên đi nào!”
“Nhưng bố tìm con làm gì? Bố đi nộp tiền cho Hoàng Vũ chưa?”
“Bố đang định nói đến việc đó đây. Bố chẳng biết cậu ta ở đâu nên con đưa tiền cho cậu ta hộ bố nhé!” – Ông ta đặt vào tay Ly một phong bì dày cộp rồi chuồn nhanh.
Hương Ly hoang mang với phong bì trên tay. Cô sẽ đến trường B. ư? Lũ học sinh trường B. liệu có để một nữ sinh “chột” đến từ trường H. là cái trường “không đội trời chung” với họ? Nghĩ đến cảnh lũ con gái đứng đó khinh miệt, lũ con trai đầu gấu xông vào khiến cô rùng mình…
Cô ngẩng lên nhìn Tú Phong, gương mặt cậu không biểu lộ một chút cảm xúc. Lời nói lại bị nuốt vào cổ họng, cô không dám nhờ cậu, chỉ đành cúi đầu bước đi.
Tú Phong nhìn theo cô, cảm xúc băng lãnh lại dao động.
Cậu đã quá tức giận nên mới nói cô như thế, nhưng nếu để cô một mình đến trường B. chẳng khác nào tiến vào hang cọp sao? Dẫu gì thì cô cũng là bạn cậu, không phải bây giờ nhưng mà là ngày ấy…
Tú Phong tiến lên, nắm lấy cánh tay cô:
“Đi với tôi!”
Trường B.
Trái ngược hẳn với ngôi trường H. xanh sạch đẹp, yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót du dương, sân trường B. mới sáng ra đã toàn các âm thanh hỗn loạn. Toàn là cãi nhau, nói tục, hét, cười rú, rồi bật nhạc to chẳng có ý tứ gì. Đang là mùa đông nên học sinh mặc gì cũng được, màu sắc chói loá khắp sân trường. Cái sân thì toàn rác, cây cối cũng bị bẻ tứ tung, tường trắng mà bẩn hết. Học sinh từ con trai đến con gái đều thật đáng sợ. Con trai xăm trổ, tóc dựng nhìn rất đầu gấu ăn chơi còn con gái trang điểm loè loẹt “tóc xanh mỏ đỏ” nhìn đã biết vừa điệu đà vừa đanh đá, lại gần là “tiêu” ngay.
Thấy cảnh tượng đó Hương Ly phải run sợ, nép mình đằng sau thân hình to lớn của Tú Phong.
“Ê Prince đến rồi kìa!” – Một đứa hét lên.
Cả trường càng thêm náo loạn, mặc cho thầy cô giáo gọi tập trung đến khản cả cổ. Tú Phong luôn vậy, nằm trong bộ ba hot boy của trường và là trưởng nhóm BOD nên cậu rất chi là nổi tiếng dù ai cũng chỉ ngắm cậu từ xa.
“Hôm nay Prince đẹp trai quá, không biết hết đau vai chưa nhỉ?”
“Tại trận bóng tuần trước làm cậu ấy ra nông nỗi đó, nên trận hôm qua vắng mất, ghét thật!”
“Không sao, đau vai vẫn đẹp. Prince đúng là hoàng tử mà!”
“Prince no.1!”
Cậu vẫn hờ hững đi vào cho đến khi một thằng con trai nhìn thấy Hương Ly:
“Ê kia là ai hả chúng mày?”
“Trời! Hôm nay tao không bị đau mắt chứ?”
“Prince dẫn theo một cô gái, mặt trời mọc đằng tây rồi!”
“Prince nổi tiếng…dị ứng gái mà!”
“Nhưng chúng mày ơi, con bé đó là Hương Ly trường H. đấy.”
“Mày nói gì? Con mù trường H. á????” – Nhiều đứa hét lên.
“Nhìn đi, chắc chắn 100% luôn, ai chứ con này không lẫn vào đâu được. Nó cho mình là ai mà đòi đi cùng Prince vào trường chúng ta? Chúng mày, ta có khẩu hiệu đập chết đứa nào trường H. vào đây mà, phải thanh toán con bé đó ngay!”
“Phải đó, tao nghe nói trường H. cũng chả cần con này, một con chột mắt chỉ đáng ghê tởm thôi. Prince, hãy tránh xa con bé đó ra!” – Lũ học sinh không chịu được nữa, chồm chồm lao tới.
Hương Ly sợ hãi khi thấy những con thú dữ đó lao vào như đang khát máu. Dù mọi khi cô rất thờ ơ, vô tâm nhưng cô cũng có cảm xúc của mình, trước bọn học sinh như thế không sợ sao được?
Nhưng cánh tay ấy đã che chắn cho cô:
“Ai đụng vào Hương Ly thì đừng có trách!”
“Nè Prince, mày bị bùa mê thuốc lú ở đâu mà bảo vệ nó thế? Cái khẩu hiệu “đập chết trường H.” cũng là mày và BOD nghĩ ra mà, sao mày lại bênh nó?” – Một thằng con trai có vẻ lớn tuổi nhất trường (lớp 12) sừng sỏ.
“Tao không bênh, nhưng chúng mày đừng có mà làm càn ở đây!” – Tú Phong lạnh lùng bắt đầu trở lại đúng nguyên hình của trưởng nhóm BOD.
“Ê thằng nhãi, mày đừng quên mày kém tao đến 2 tuổi, mày còn thuộc dạng bé nhất trường này đấy.”
“Vậy mày đừng có cậy lớn nhất trường mà lên giọng, thế là hèn đấy Hiệp ạ! Trông mày tên Tuấn Hiệp mà chả thấy “hiệp” tẹo nào.” – Tú Phong thờ ơ, giọng khích bác.
Tuấn Hiệp điên tiết:
“Mày…”
Nhưng một đứa con gái giữ cậu ta lại:


“Đừng làm thế, Prince không võ vẽ như Devil nhưng cú đá của nó đủ làm gẫy răng mày đấy.”
Tuấn Hiệp nghiến răng, buộc phải dừng tay, hầm hầm nhìn Tú Phong. Cậu ta nổi tiếng là đứa học sinh hư hỏng gần như nhất của trường, nhưng cậu ta ganh ghét BOD và cực kỳ ghét Tú Phong. Chẳng hiểu sao người học giỏi, được ái mộ như Hoàng Vũ cậu ta không ghét mà cậu ta chỉ ghét Tú Phong – con người ngang tàn, lạnh lù

Từ khóa: Hạt Mưa Ngày Ấy,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bạn gái nói dối về quê để đi phượt với người lạ

Anh tốt đến mức đưa cả bạn thân em đi phá thai hả chồng

Thế giới này điên rồi

Mộng dục

“Cho tôi ngủ nhờ đêm nay thôi, 14/2 nên nhà nghỉ không còn phòng nữa”