Hạt Mưa Ngày Ấy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hạt Mưa Ngày Ấy (xem 5028)

Hạt Mưa Ngày Ấy

uá, cậu liền dịu giọng:
“Xin lỗi, tôi biết tôi đã làm cậu tổn thương, và cậu không có lỗi gì…”
“Nhưng rốt cuộc tôi đã gây ra thảm kịch cho gia đình cậu? Sao tôi không thể nhớ gì cả? Tôi thực sự không nhớ, xin cậu hãy tin tôi.”
Thiên Duy nhìn cô với nước mắt đã rơi ướt đẫm mặt, cùng với những hạt mưa trên người còn chưa khô, tự dưng trái tim yêu thương có sẵn của một cậu bé hiền lành thuở xưa lại động lòng:
“Tôi sẽ tin cậu…”
“…”
“…nhưng một ngày nào đó cậu phải trả lại những gì tôi đã mất!” – Thiên Duy nói rồi rút một chiếc khăn ra, đưa cho cô và đổi luôn đề tài câu chuyện – “Lau đi, cậu ướt hết rồi.”
Hạt mưa ngày ấy – Chương 02.02
Hương Ly cầm chiếc khăn. Hành động dịu dàng này hình như rất thân quen…
“Nhưng…đây là đâu vậy?”
“Đây là chỗ của chúng tôi!”
“Chúng tôi? Tức là cậu và cậu Hoàng Vũ kia?”
“Không, nhóm chúng tôi đông lắm, chục người chứ không ít!”
“Nhóm gì?”
“Cậu đừng nên biết thì hơn, cậu là một nữ sinh của một ngôi trường tốt, biết chúng tôi để làm gì?”
“Trường tôi ai cũng bắt nạt tôi, tốt gì chứ!”
“Bắt nạt là còn nhẹ chán đấy, trường tôi toàn côn đồ khéo thấy người bị bệnh mắt thế này như cậu chắc là không để cậu yên đâu.”
“Vậy…các cậu là côn đồ à?” – Hương Ly ngờ ngợ nhìn Thiên Duy. Cậu ấy nhìn hiền như vậy mà.
“Thực ra, côn đồ thì chỉ dùng cho Hoàng Vũ thôi, nhưng nhiều đứa lại hùa theo cậu ta.”
“Chắc cậu ấy khoẻ nhất và cũng là nhóm trưởng chăng?”
“Không! Khoẻ nhất và nhóm trưởng là người khác, không phải là cậu ta!”
“Thế thì là ai?”
“Cậu thực sự không thể nhớ gì à?”
“Không…”
“Vậy thì cậu đừng có biết nữa! Mà kể cũng lạ, nhóm chúng tôi lẽ nào các cậu không biết?”
“Không biết…”


“Không biết thì thôi đi!” – Thiên Duy không nói nữa, đứng dậy.
“Thiên Duy!” – Ly bỗng níu áo cậu lại – “Hãy cho tôi về nhà được không?”
“Cậu còn muốn về ngôi nhà đó sao?”
“Tôi còn biết đi đâu…?” – Cô buồn rầu.
“Vậy thì đợi đó đi, cậu có dây mơ rễ má với Hoàng Vũ nên hãy để cậu ta quyết định việc này. Tôi sẽ đi gọi cho.” – Thiên Duy quay mặt bước ra ngoài.
Bóng cậu khuất sau cánh cửa. Trong lòng Hương Ly như nghẹn đắng lại một điều gì đó, cậu ấy là ai? Sao cậu ấy biết mình mà mình không biết cậu ấy? Cậu ấy thật dịu dàng, tốt bụng, chắc hẳn phải mang trong mình nhiều điều đau đớn lắm mới làm bạn với kẻ côn đồ như tên Hoàng Vũ kia. Và chắc còn nhiều người nữa cô không biết, nhưng có thể họ biết cô…
“Cô đang cố nhớ ra chúng tôi là ai sao?” – Giọng nói lạnh lùng sắc nhọn lại vang lên.
Cô ngẩng lên. Hoàng Vũ đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, chiếc áo khoác đen bay trong cơn gió lạnh vừa thổi khiến cho cậu càng giống một ác quỷ có đôi cánh đen. Đôi mắt cậu rất đẹp, nhưng dường như nó đang nhìn vào một nơi nào đó chứ không phải nhìn vào cô. Cậu nói đúng, cô đang cố nhớ ra cậu là ai trong quá khứ của mình. Nhưng càng nhìn cậu thì cô chỉ thấy có bóng đen chứ không nhớ ra được cái gì cả.
“Đừng nhìn tôi như thế, ánh mắt của cô làm tôi sợ đấy!”
“Ánh mắt của tôi…”
“Cô bị mù còn gì? Con mắt còn lại của cô lại khiến cho tôi cảm thấy ghê rợn hơn bao giờ hết!”
“Tôi…”
Hoàng Vũ không nhìn mắt cô nữa, nhìn sang phía bên phải thì thấy trên tóc cô cài một bông hồng. Bỗng dưng quá khứ ngày xưa hiện về trong đầu cậu. Hôm đó, khi tưới nước vườn trường cô đã cài một bông hoa lên mái tóc, và giờ có lẽ đã thành thói quen của cô rồi.
Ánh mắt Hoàng Vũ như rực lửa. Cậu ghét, ghét nhớ lại ký ức đó! Ghét nhớ lại những gì thuộc về cô! Cậu cúi xuống, đặt mạnh tay lên vai cô:
“Cô muốn về đúng không?”
“Phải…” – Giọng cô yếu ớt.
“Vậy thì tôi giao cho cô điều kiện: về bảo gã mà cô gọi là bố trả cho tôi đúng số tiền mà hắn đã nợ tôi, đúng 3 ngày nữa tôi sẽ gặp cô và nhận tiền. Nếu như hắn không trả tiền cho tôi thì tôi sẽ cho cả gia đình hắn, và cả cô không có chỗ để sống!” – Hoàng Vũ hét lên – “Đừng khinh tôi, tôi dù 16 tuổi nhưng tôi không phải là người tốt bụng thánh thiện như cô đâu!”
Tay Hoàng Vũ nắm chặt vai cô đau nhói. Cô run lên:
“Tôi…tôi sẽ bảo bố mình…”
“Và một điều nữa…”
“Điều gì?”
“Đừng để tôi nhìn thấy ánh mắt của cô!” – Nói rồi bỗng nhiên cậu nghiêng người về phía bên phải.
Trước mắt cô lại chẳng thấy ai nữa.
“Hoàng…Hoàng Vũ, cậu ở đâu vậy?”
“Hãy luôn để tôi đứng bên phải cô, tôi ghét chạm phải ánh mắt của cô!” – Giọng Hoàng Vũ vang lên càng bí ẩn và khó hiểu – “Thiên Duy, đưa cô ta về hộ tôi!”
Thiên Duy xuất hiện, dẫn cô ra ngoài. Cô đi thật nhanh không dám ngoái đầu lại, cô sợ nhìn thấy chàng trai ác quỷ ấy. Lời nói của anh vẫn cứ vang trong tai cô, cô thực sự hoàng sợ.
“Cậu ta lại thô lỗ với cậu đúng không?” – Giọng Thiên Duy ấm áp khi đội cho cô cái mũ bảo hiểm.
“…”
“Hoàng Vũ luôn là người như thế rồi, rồi cậu sẽ quen thôi. Lên đi.” – Thiên Duy chỉ vào chiếc xe máy của mình.
“Cậu…cậu đi xe máy?”
“Chúng tôi không có khái niệm 18 tuổi mới đi xe máy đâu. Sao? Sợ cảnh sát bắt à? Cậu trông tôi thế này thì giống 16 tuổi không?”
Hương Ly nhìn cậu. Đúng là trông cao lớn như thế thì Thiên Duy không sợ cảnh sát là phải. Dẫu sao cô cần phải về gấp, mặc kệ vậy. Chiếc xe máy của Thiên Duy phóng vút về phía trước.
“Tại sao Hoàng Vũ lại thô lỗ như vậy?” – Bỗng Hương Ly hỏi.
“Cậu muốn biết ư?”
“Nếu không thể biết tôi cũng không cần đâu.”
“Nếu muốn tôi sẽ nói cho cậu!” – Thiên Duy vừa lái xe vừa đáp.
“Cậu nói đi.” – Hương Ly rất tò mò.
Tiếng Thiên Duy nhẹ nhàng trong gió:
“Trong nhóm chúng tôi, Hoàng Vũ là kẻ độc ác và nguy hiểm nhất. Bất cứ ai cũng sợ cậu ta. Thực ra cậu ta là một thiên tài, học rất giỏi và cực kỳ thông minh…”
Thiên tài? Sao quen quá vậy?
“Nhưng hoàn cảnh của cậu ta đáng sợ hơn cả hoàn cảnh của tôi và mẹ tôi.”
“Sao? Đáng sợ hơn? Mẹ cậu như thế mà còn có người đáng sợ hơn à?”
“Mẹ tôi dù thảm hại nhưng vẫn còn sống, còn mẹ Hoàng Vũ thì chết rồi. Cho đến khi lúc sắp lên cấp II cậu ta mới biết một điều kinh khủng mà điều đó đã thay đổi hoàn toàn cậu ấy…”
“Điều đó là gì?”
“Cậu có đủ bình tĩnh để nghe không? Chính điều này mà không chỉ có bố cậu mà hình như cứ thấy ông bố nào cậu ta cũng hận.”
“Nghĩa là…” – Hương Ly tái mặt đi.
Cô đã đoán được “điều kinh khủng” ấy là gì.
3)“The Boys Of Darkness” và trận bóng đá
Hương Ly lầm lũi bước vào nhà, im lặng vì biết cô sẽ bị mắng ngay sau đó. Quả nhiên bà “mẹ” nhìn thấy cô đã sừng sỏ:
“Mày còn vác mặt về à!!!?? Sao không ở lại đó luôn đi?”
“Họ muốn con về nói với bố…”
Gã đàn ông sống dở chết dở trên giường bỗng ngồi bật dậy, hỏi:
“Chúng nó nói gì?”
“Bố phải…” – Cô không dám nói hết.
“Trả tiền đúng không?”
“…”
“Nếu không trả thì chúng nó sẽ không tha đúng không?”
“Vâng…” – Hương Ly đáp rất nhỏ.
Gã đàn ông điên tiết đạp một phát vào cái ghế trước mặt khiến nó đổ rầm. Hắn rít lên:
“Khốn kiếp, lũ đó chỉ vì có một thằng thủ lĩnh miệng còn hôi sữa mà đã lên mặt thế sao?”
“Thủ lĩnh?”
“Thằng áo đen mà đã đưa mày đi ấy, tao nghe nói nó là một côn đồ thứ thiệt, trông cái mặt non choẹt thế mà dụ dỗ được bao nhiêu tên đồ đệ to xác đến đánh tao nhừ tử thế này đây. Có mỗi tí tiền mà cũng phải đòi!”
Bà vợ bỗng tức giận quát:
“Tí tiền??? Tí tiền của ông cũng lên đến chục triệu rồi đó!!”
“Bà thì biết gì mà nói? Vậy bà đi lo cho tôi chục triệu đó đi rồi hãy lên mặt dạy bảo

Từ khóa: Hạt Mưa Ngày Ấy,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xin lỗi, anh yêu em (Truyện voz)

Truyện Hoa Dại

Gửi đại ca của ba...

Vừa từ chối chồng gần gũi thì anh xòe tay ra xin: ‘Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết’

Người ta nói “Giàu vì bạn, sang vì vợ” còn tôi thì chỉ thấy ngày càng nghèo hèn bởi cô vợ xinh đẹp của mình