Hạt Mưa Ngày Ấy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Hạt Mưa Ngày Ấy (xem 5081)

Hạt Mưa Ngày Ấy

một người rất tốt đối với cô.
“Cám ơn đã đối xử tốt với em như vậy.”
“Có gì đâu chứ, anh sẽ luôn đối tốt với em!” – Cậu mỉm cười, tự tin nhìn lên bầu trời.
“Liệu có ngày anh không còn đối xử tốt với em không?”
“Không bao giờ! Anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em, và yêu em. Không bao giờ có ngày anh quay lưng với em, chỉ cần em ở bên anh, đừng coi anh là một kẻ đáng sợ, chỉ thế thôi. Anh không cần em phải yêu anh nhiều hơn người khác, anh chỉ cần nhìn thấy em là đủ.”
“Hoàng Vũ…” – Cô nắm lấy cánh tay anh – “Ngay cả phía trước còn nhiều điều đau khổ đang chờ đợi, anh vẫn ở bên em sao?”
“Ngốc lắm, anh sẽ ở bên em ngay cả khi anh chết!” – Hoàng Vũ mỉm cười.
Cậu ít khi cười, và khi cười thì nụ cười đó làm biết bao trái tim rung động chứ không chỉ mình cô bây giờ. Cậu âu yếm nhìn cô bằng ánh mắt buồn nhưng dịu hiền giống như mẹ cậu. Chợt sao cô thấy ánh mắt này quen quá? Cả ánh mắt của cậu, và mẹ cậu, có phải cô đã nhìn thấy vào lúc nào đó không?
Cô định hỏi gì đó thì mây đen bỗng kéo đến đầy trời khiến mọi thứ tối đi, sấm chớp nổ đùng đoàng. Mưa trút xuống rất nhanh. Hè là thế đấy, đang nắng đẹp mà mưa đổ rào rào khiến chạy không kịp. Hoàng Vũ vội cởi chiếc áo khoác nhẹ trên người ra che chắn cho Hương Ly, cả hai vội vàng chạy đi. Hương Ly nói to:
“Mau vào cái khách sạn nào đi!”
“Hả? Khách sạn…?” – Hoàng Vũ đần thộn cả mặt.
“Đầu óc bẩn thỉu nghĩ cái gì đó! Đang mùa du lịch, người ta đi tắm biển thì thuê khách sạn là điều tất nhiên. Có nhanh không lại ướt hết bây giờ!”
Hoàng Vũ đành nghe theo. Sao cô nàng này biết cậu nghĩ cái gì nhờ? Cuối cùng họ cũng “an toạ”, nhờ cái áo của Hoàng Vũ nên Hương Ly không ướt nhiều còn Hoàng Vũ cao lớn không thể để cái áo che được nên ướt sũng cả người, nước rỏ tong tỏng ướt cả sàn nhà. Hương Ly vội xua xua:
“Về phòng anh thay quần áo đi nhanh lên, cảm lạnh bây giờ!”
“Phải ở phòng riêng hả?”
“Chứ còn gì! Đừng có lấy cớ không có tiền thuê thêm cái phòng khác để ở đây giở trò đấy.”
“Giở trò gì?” – Hoàng Vũ cười gian xảo.
“Ờ thì trò…”
“Trò gì thế? Anh muốn biết cái trò đó lắm, anh ngây thơ quá chẳng biết trò gì cả.”
“Muốn chết lần nữa à??” – Cô lao đến.
Nhưng nước từ người cậu chảy xuống làm trơn sàn, cô chạy nhanh quá nên trượt ngã. Như một phản xạ, Hoàng Vũ đỡ lấy cô nhưng chính cậu cũng bị trượt ngã và cả hai ngã cả ra sàn. Hương Ly nhắm tịt cả mắt:
“Á đau quá, u cả một cục rồi!” – Cô mở mắt ra định cho cậu một trận…
…thì bắt gặp ánh mắt của cậu.
Ánh mắt ấy nhìn cô tưởng như không hề chớp, cô lặng đi, như mình bị cuốn vào cái nhìn đầy mê hoặc đó vậy. Chưa bao giờ cô nhìn Hoàng Vũ gần như thế này, đôi mắt tuyệt đẹp mà cô chỉ nhìn từ xa nay lại càng được nhìn rõ hơn. Đôi mắt buồn, đẹp đến mê hồn ấy đang nhìn cô. Cô thấy xấu hổ, định quay đi…
…thì bờ môi đó đã cúi xuống chạm vào môi cô.
Cô ngỡ ngàng, Hoàng Vũ làm cái gì thế này? Cô định đẩy cậu ra nhưng cậu đã đè chặt hai tay cô khiến cô không nhúc nhích được. Nước mưa từ tóc cậu rơi xuống mặt cô ướt lạnh cả mặt, nhưng cô thì nóng ran người bởi nụ hôn này. Cậu đã mấy lần hôn cô nhưng chưa có nụ hôn nào như thế. Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng rồi nồng nàn, mãnh liệt một cách cháy bỏng, như mọi tình yêu của Hoàng Vũ đã phải chôn trong người giờ được bùng cháy ra vậy. Hương Ly chỉ muốn đẩy cậu ra, cô muốn hét lên là cậu không thể làm thế với cô được, cô không yêu cậu như Tú Phong, cô không muốn đáp lại nụ hôn này đâu nhưng cậu vẫn cứ hôn cô. Nước mưa trên mặt cậu cứ rơi vào khoé môi cô. Là nước mưa mà sao mặn chát thế? Hoàng Vũ khóc ư? Người con trai mạnh mẽ, rắn rỏi ấy mà khóc ư…? Hương Ly thấy đau nhói. Cậu cần cô. Cậu luôn cần người mà cậu yêu thương ở bên cô.
“Ư…Khó thở…” – Cô bỗng kêu lên, lấy sức đẩy nhẹ cậu ra.
Hoàng Vũ giật mình ngẩng lên, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ấy. Có vẻ không phải cậu vô tình hôn cô…Cô đỏ mặt, ngồi dậy định quay đi nhưng cậu đã ôm chặt cô:
“Hứa với anh đi!”
“Hứa gì?”
“Hứa sẽ ở bên anh dù có chuyện gì xảy ra!”
“Sắp xảy ra chuyện gì à?”
“Anh không biết, nhưng có thể lắm chứ. Anh chỉ sợ lúc đó em sẽ quên anh, anh đánh mất em.”
Hương Ly mỉm cười:
“Được rồi em hứa, em sẽ ở bên anh dù có chuyện gì xảy ra!”
“Hương Ly…” – Hoàng Vũ cảm động ôm chặt cô, hôn nhẹ lên vầng trán cô.
“Nhưng mà…”
“Sao?”
“Anh ướt sũng rồi còn ôm em nữa, đi thay bộ khác đi trước khi em nuốt lời hứa đấy!” – Cô cười trêu.
“Đừng có nuốt lời chứ, đi thì đi!”
Hoàng Vũ đứng lên, ra đến cửa thì lại quay lại:
“Này Hương Ly…”
“Còn gì nữa?”
“À thì, dù chuyện gì xảy ra thì em hãy luôn tin tình cảm anh dành cho em là thật!”
“Sến quá, có đi không thì bảo? Em biết rồi!” – Cô đuổi anh nhưng thực tình cô rất hạnh phúc khi nghe câu đó.
Hoàng Vũ mỉm cười – vẫn nụ cười rất đẹp đó – rồi quay người đi mà quên mất một thứ vẫn ở trong tay Hương Ly…
Hương Ly nhìn theo cậu, rồi quay vào trong phòng, người cô cũng ướt cả rồi. Chợt cô giẫm phải cái gì đó cũng ướt. Ặc, cái tên Vũ kia để lại cái áo khoác đen này làm giẻ lau nhà cho cô sao? Bẩn hết rồi, chắc cô phải giặt cho cậu mới được. Cô đi vào trong phòng tắm riêng của mình, cười tươi vì mình được giặt áo cho Hoàng Vũ.
Nhưng cô vừa giở trái cái áo thì từ trong túi áo rơi ra một thứ.
“Cái gì thế này?”
Hạt mưa ngày ấy – Chương 04.12
14) Cái tát hận thù
Hương Ly cầm thứ vừa rơi ra lên, đó là một mẩu giấy nhỏ. Cái túi khá sâu nên giấy không bị ướt nhiều. Giấy tờ gì mà Hoàng Vũ để quên ở đây vậy nhỉ? Cô định mở tờ giấy ra thì:
“Em xem cái gì đó?” – Tiếng Hoàng Vũ ở đằng sau.
Cô vội giấu tờ giấy đó vào chỗ cũ, quay lại. Hoàng Vũ đã thay bộ quần áo khác, cái tên này đi biển nên cũng chuẩn bị ghê phết nhờ, có cả cái áo phông và “mít tơ Bò”( ý là quần bò đó mà) cơ đấy. Mà Hoàng Vũ có vẻ đã không đen thì chỉ có trắng, chiếc áo phông màu trắng sáng làm cậu thêm nổi bật, cái vẻ “hắc ám” khi mặc đồ đen cũng bớt đi, thay vào đó là một Hoàng Vũ rất dịu dàng. Chậc, anh đây đẹp trai sẵn rồi, mặc gì chẳng đẹp!
“Không, em đang giặt áo cho anh, cái áo khoác của anh bị ướt hết rồi.”
Hoàng Vũ bỗng tái mặt:
“Ấy cái gì cơ? Không được giặt!” – Hoàng Vũ lao đến giật cái áo lại.
“Sao thế?”
“Cứ để anh giặt, em không được đụng vào đâu nhé!” – Rồi cậu nhòm nhòm cái túi, có vẻ thứ giấy đó rất quan trọng. Khi thấy cái giấy vẫn còn, cậu thở phào. – “Em cũng ướt kìa, thay quần áo đi rồi ra đây.”
“Em biết rồi.” – Hương Ly đóng cửa phòng tắm lại, trong lòng bắt đầu thấy lạ…
Lúc cô bước ra thì Hoàng Vũ vẫn ở ngoài phòng đợi cô.


“Cái áo đâu rồi?”
“Anh để ở phòng anh.”
“Sao anh không ở đó mà sang đây làm gì?”
Hoàng Vũ cười:
“Hôm nay là sinh nhật em hả?”
“Anh biết lúc nào thế?”
“Cái gì anh chẳng biết! Anh nhận ra là anh và em cùng sinh nhật đó Hương Ly.”
“Hả? Sinh nhật của anh…”
“Gì chứ sinh nhật của anh ngoài người thân trong gia đình thì không ai được biết đâu. Hôm nay nên tổ chức sinh nhật cho ai bây giờ?”
“Thế này thì khó quá đi! Thôi tổ chức cho cả hai cho lành. Ra biển chơi đi, tối mà đi chơi thì vui lắm.”
“Mưa thế này đi đâu cho được? Ở trong nhà vậy! Đưa đây.”
“Đưa gì?”
“Cái “vòng cổ cho cún” chứ cái gì?”
(Tên này muốn chết à) “Không, đây là quà sinh nhật anh tặng em, anh đòi lại hả?”
“Nào có dám đòi, vì

Từ khóa: Hạt Mưa Ngày Ấy,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ EduNguyen Full

Nhân tình trêu tức: “Chị làm thế nào chứ anh nhà ngày nào cũng đến đây đòi 5 nháy tôi mệt lắm” rồi cố tình rên thật to nhưng 30 phút sau đã phải hối hận tột cùng

“Anh ơi tỉnh dậy đi! Hôm qua anh mới cưới em mà…”

“Im mồm đi, cứ làm như mỗi mình cô chửa không bằng”

Ánh trăng không hiểu lòng tôi