Hạnh phúc thật sự mong manh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hạnh phúc thật sự mong manh (xem 2421)

Hạnh phúc thật sự mong manh

he, len lỏi vào trong. Nó nhìn thấy chàng trai tóc Nâu nhạt ăn mặc phong trần mát mẻ ngồi trên bãi cỏ công viên, ôm đàn hát đối mắt nhắm hờ thả hồn theo lời hát, nó cứ sững sờ đứng nhìn không chớp mắt. Kết thúc bài hát người đó vẫn nhắm đôi mắt khẽ nói,


– Bài hát này dành tặng cô gái tôi yêu, thật mai là em đã tới và nghe


Mở mắt ra người đó nhìn thẳng vào nó, tất cả đồng loạt nhìn nó rồi như mọi người hiểu ý cùng ồ lên một tiếng và bắt đầu tản đi chừa không gian cho 2 người


– Là anh sao Jack? Anh biết hát nữa à ?– nó tỏ vẻ ngạc nhiên mở lời cố dời ánh mắt đi nơi khác


– Ừ một chút tài lẻ thôi – anh mỉm cười nhìn nó


– Papa Bọ nhớ papa lắm,papa hát hay quá chừng mami nghe mà quên Bọ luôn – Bọ nói rồi le lưỡi trêu nó


– Bọ có ngoan không? Có quấy mami?..


– Bọ ngoan lắm mà, chỉ là chú xấu xa….


– Sao Bọ lại nói thế..?


– Bọ ..


– Hi, chào anh chị! – một cô gái lạ mặt đến trước mặt cả ba, như để giải đáp thắc mắc cho bọn họ cô vội nói – chúng tôi hôm nay tổ chức trong công viên cuộc thi “gia đình vui vẻ” chúng tôi muốn mời anh chị và bé tham gia sẽ có rất nhiều trò chơi cho bé và quà nữa nếu chiến thắng, chúng tôi chỉ còn thiếu một đội nữa thôi


Cô gái nói một hơi bỏ qua tình trạng đang ú ớ của nó và sự khó xử của anh, chỉ có Bọ là huơng ứng nhiệt tình


– Mami chơi đi, nha mamiiiiiiii– Bọ rất thông minh, Bọ biết nó mà gật đầu thì Jack sẽ không phản đối nên Bọ chỉ tấn côn mình nó, chớp đôi mắt long lanh, lại trưng bộ mặt ham muốn vô cùng, ôm cái tay nó mà lắc lắc, nó hết nhìn anh lại nhìn Bọ, không nỡ làm Bọ cụt hứng nó gật đầu đồng ý.


Tinh thần của cuộc chơi là “Gia đình đoàn kết hiểu ý yêu thuơng nhau…”, nên đưa ra rất nhiều trò chơi nào là cả nhà chuyền bóng, rồi bố và con yêu mẹ trò này “gia đình nó” được giải nhất, trò chơi đòi hỏi bố và bé hiểu về sở thích của mẹ rồi sở đoản sở trường….., Bọ và anh nói trúng phóc làm các bà vợ của đội khác ganh tị, người xem ngưỡng mộ, rồi cả nhà đi cầu cây….. cả ba chơi rất vui vẻ. Nó ban đầu còn ngượng ngập nhưng cuối cùng cũng bị sự nhiệt tình của anh và Bọ cuốn đi. Chơi xong cả ba ra bãi cỏ ngồi thở, Bọ là vui nhất vì được rất nhiều quà lại là dội thắng chung cuộc nữa, Nhưng cái nó không ngờ tới đây lại là chương trình trực tiếp, vì muốn mọi thứ được tư nhiên thoải mái nên máy quay đuợc để ở góc khuất. Sau khi Bọ chạy đi chơi cùng các bạn mới quen, nó bất giác hỏi anh


– Sao anh không hỏi em vì sao không tìm hiểu chuyện trước đây?


– Nếu em muốn nó em sẽ nói, đã không muốn anh ép em thì đuợc gì? – anh nhẹ giọng trả lời nó, mắt vẫn nhìn trên những tán cây mà không nhìn nó.


Nó cũng thế nằm dài ra bãi cỏ nhìn lên trời, anh luôn nhẹ nhàng như thế không làm nó phải căng thẳng như khi ở bên hắn, luôn lắng nghe nó hàng giờ vù một chuyện không đâu hay chỉ yên lặng ngồi cạnh nó, không gò ép nó anh muốn giống như dòng suối dịu dàng quấn quanh nó cho nó cảm giác thoải mái nhất, không muốn bên anh nó phải có cái gì gọi là buồn phiền hay chỉ đơn giản là nhíu mày. Tuy nhắm mắt nhưng anh biết nó lại nhíu mày, nó vừa thở dài nữa, chỉ muốn bên cạnh nó thế này, lẽ nào anh làm vậy là sai? Làm vậy là quá đáng sao?


– Em chỉ muốn sống cho hiện tại, và tương lai, còn quá khứ thế nào khi cần biết sẽ biết em không muốn cuỡng cầu và hiện tại của em là anh ấy – sau một lúc im lặng nó nặng nề cất lời


– Anh biết! – anh trả lời không cảm xúc


Anh biết nhưng nó có biết không lời nói của nó như ngàn mũi kim đâm vào tim anh, lời nói đó khác nào nói nó muốn rũ bỏ quá khứ rũ bỏ anh. Đau ! là cảm giác duy nhất lúc này của anh, nhưng anh có bỏ được không ?


Nhắm mắt hít một hơi thật sâu nó đứng dậy đi tìm Bọ để về nhà vì nó lo hắn về không thấy nó “Jack anh là người tốt đừng vì em mà đau khổ nữa nha anh! Vì đứa con gái không nhớ về anh mà đau không đáng đâu, sẽ có người con gái tốt hơn em yêu anh, Xin lỗi! ” ,vô tình giọt nước mắt mặn đắng lăn trên má nó. Anh cũng đi nhưng là đi huớng ngược lại với nó “Đồng! Em muốn anh quên sao? Nhưng đâu cần phải khẳng định như thế hả em? thật đáng sợ tai nạn đó không phải lấy đi trí nhớ em không, mà cón mang luôn trái tim em sao? Nhưng em không biết sao? một khi thiêu thân lao đầu nó không hề nghĩ tới việc quay đầu, ngốc à!”. Nước mắt anh được nuốt ngược vào tim, anh không thể để người khác thấy anh yếu đuối, không rơi nước mắt, không quay đầu.


Nó về nhà cho Bọ ăn uống tắm rửa rồi đi ngủ sớm vì Bọ chơi cả ngày cũng khá mệt. Nó không ăn vội mà chờ hắn bình thương hắn sẽ về ăn tối cùng nó,nếu không về được cũng sẽ gọi cho nó, nhưng hôm nay đã quá trễ mà hắn vẫn chưa về. Nó cho mọi người đi ngủ trước một mình ngồi đợi hắn.


“boang boang…..” đồng hồ lớn điểm 12h mà hắn vẫn chưa về, nó thấy lo lắng, khoát chiếc khăn mỏng nó ra xích đu ngồi cho mát. Nói mát chứ giữa đêm thế này sương xuống rất lạnh, nó ngồi một lúc thì thấy xe dừng trước cửa vội chạy ra mở cửa .


Nhưng không phải xe hắn mà là Hải Phong, Hải Phong khó nhọc dìu hắn say mèm miệng còn không ngớt đòi uống nữa, cậu nhìn nó lắc đầu rồi mang hắn đi thẳng lên phòng.


– Gia Tùng sao thế anh?


– Cái này hỏi em mới đúng chứ? Lúc anh tới nơi là hắn đã quắt cần câu rồi, miệng không ngừng gọi tên em – Hải phong lắc đầ chán nản.


Sao khi tiễn Hải Phong về nó vội lên phòng lo cho “con sâu rượu”. Tháo bớt quần áo trên người hắn ra, nó cho hắn uống chén trà đậm giải rượu. hắn thì cứ tay chân múa may miệng nói những câu không đầu không đuôi


– Gia Tùng!, anh sao lại uống nhiều thế chứ?


– Kệ anh, em không….ức không… cần quan tâm, đi mà vui vẻ với…hức…hắn hừ – hắn không biết là đang say hay tỉnh nữa vừa nói vừa quẳng nó ra.


– Anh đang nói cái gì thế, mà anh ngủ đi có gì mai nói – nó cố dỗ hắn


– Ngủ gì chứ? ngủ rồi để em đi tìm hắn hả? – hắn nổi khùng quát ầm lên (ai biết cha này bị gì chết liền. Điên quá rồi!) sao làm thế với anh? Em bảo là muốn ở lại bên anh mà? Sao em lai….


Hai mắt đỏ ngầu long lên nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó, nghiến răng nghiến lợi đẩy nó dội vào tường đau điếng, đôi tay hắn như gọng kìm bóp chặt đôi vai nó như muốn nghiền nát đôi vai của nó ra


– Đau em..,Tùng! – nó rên lên đau đớn mong hắn n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bàn Có 5 Chỗ Ngồi

Lão hàng xóm đáng ghét

Xin lỗi em chỉ là con đĩ

Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc

Không thể buông tay vì câu nói ‘cho anh chút thời gian nữa’