hơn mọi ngày, đi qua lớp A1 cả hai liếc mắt vào trong dò xét. Lớp A1 đang nhốn nháo như ong vỡ tổ bàn tán sôi nổi về nội dung trên bảng, Việt và một cậu bạn ngồi nhìn lên bảng thì thầm cười với nhau, cũng chẳng thấy Việt tỏ thái độ tức giận hay vui vẻ gì, tại sao Việt lại có thể dửng dưng đến như vậy? Hạ Vũ thấy hơi hối hận về việc làm ra cái trò trẻ con này, Việt có thèm quan tâm đâu mà Hạ Vũ phải phí công như thế. Buồn bã, Hạ Vũ kéo tay Phượng đi nhanh về lớp.
Tan học, Hạ Vũ cố ý bảo Thành về trước để đi cùng Phượng trò chuyện. Hạ Vũ vừa đạp xe vừa cảm thấy áy náy:
“Tao làm như vậy có trẻ con quá không? Tao có nên nói rõ ràng với Việt mọi chuyện?”
Phượng chưa kịp trả lời thì đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói: “Sao hai bạn về muộn vậy?”
Cả hai giật mình quay lại, Hạ Vũ nhận ra ngay đấy là cậu bạn ngồi bên cạnh Việt thì thầm sáng nay nên tỏ vẻ làm ngơ, Phượng thì dường như quen biết với cậu bạn ấy nên trả lời: “Tụi này có chút việc riêng, còn ông sao giờ cũng mới về?”
“À, chơi bi-a nên về muộn.” Đạp xe đi song song bên cạnh, cậu ta trả lời. Rồi cậu ta liếc mắt nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ quay mặt đi:
“Ai vậy Phượng?”
“Là Thiên, học cùng tao hồi cấp một.” Phượng đáp.
Hạ Vũ nghe xong không biểu hiện gì thêm, im lặng không nói gì nữa. Thiên phá tan bầu không khí căng thẳng:
“Hôm nay lớp tôi có chuyện vui lắm, không biết ai cố tình viết lên bảng những lời trêu chọc bạn thân của tôi. Cậu ta cũng khá bực mình đấy, nhưng tôi thì lại thấy thú vị!”
Hạ Vũ và Phượng bất ngờ đồng thanh, hoảng hốt: “Ông nói chuyện này với chúng tôi làm gì?”
Thiên tỏ vẻ khó hiểu: “Tôi chỉ đang định kể một chuyện cười cho vui thôi mà. Phượng và Hạ Vũ, hai bà việc gì phải cáu lên như thế.”
Hạ Vũ suýt bật miệng hỏi: “Sao lại biết tên tôi?” nhưng sực nhớ đến câu trả lời của An hôm học thêm Tiếng Anh nên không hỏi nữa. Thấy trong giỏ xe Thiên có quả xoài, Hạ Vũ đùa:
“Này! Xoài ngon quá! Ông cho tôi đi, ăn xong tôi sẽ lại trả ông hạt.”
Thiên rướn người lên phía trước, với tay lấy quả xoải rồi nhét vào giỏ xe Hạ Vũ: “Cầm lấy đi! Tôi về trước đây.”
Rồi bỏ mặc hai cô bạn ngơ ngác, Thiên đạp xe rất nhanh, không lâu sau thì mất hút ở ngã tư. Hạ Vũ đưa quả xoài cho Phượng chép miệng:
“Mày cầm lấy cho vào tủ lạnh, thứ hai tao đến đón đi học rồi ăn chung.”
Chương 07
Chủ nhật, đội tuyển của trường vẫn tập trung ôn luyện để thứ tư tuần sau thi đấu với một trường cấp hai khác trong cùng thành phố. Các thầy cô bận một số việc nên cả bọn rủ nhau chơi trốn tìm trong hội trường.
Cửa chính được đóng, các rèm cửa bị kéo lại, cả hội trường tối om, có vài tia nắng xuyên qua khe cửa chính chiếu vào bên trong. Người phải nhắm mắt đếm để đi tìm là Dũng, khi cậu ta bịt mắt đếm đến mười thì Hạ Vũ phát hiện ra ở phía trái cuối phòng họp có kê một chiếc bàn để pha nước, bên trên phủ khăn trải bàn dài rủ xuống che kín gầm bàn. Nhanh như cắt, Hạ Vũ lập tức lao về phía ấy, vừa gập người chui xuống phía dưới bàn thì vai bị đập mạnh vào vai người khác. Hạ Vũ ôm vai xoay người lại, dưới gầm bàn tối om Hạ Vũ vẫn nhận ra đôi mắt ấy, hơi thở quen thuộc ấy đang bao vây lấy mình. Thì ra Hạ Vũ và Việt cùng chọn nơi này để trốn và cùng nhau chui xuống gầm bàn cùng một lúc. Chân tay Hạ Vũ luống cuống tự động lùi lại phía sau, cách xa Việt một khoảng. Việt dường như cũng nhận ra Hạ Vũ, cậu ta lập cập định chui ra thì Dũng đã mở mắt và bắt đầu đi tìm mọi người.
Dưới gầm bàn, hai tay Hạ Vũ nắm chặt, khoảng cách với Việt gần quá, trong tình trạng tối om này Hạ Vũ vẫn cảm thấy hai mắt Việt đang nhìn mình chăm chú. Không thể bình tĩnh được, hô hấp của Hạ Vũ ngắt quãng. Trong đầu Hạ Vũ cứ bùng bùng lên cái ý nghĩ xấu hổ: “Cậu có thích mình không? Hãy hôn mình đi, hôn mình đi nào! Mình muốn cậu là người đầu tiên hôn mình!”
Thật may lúc ấy các thầy cô bước vào, cửa mở, rèm được kéo ra, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Hạ Vũ và Việt bối rối chui ra, mặt của Hạ Vũ đỏ như quả cà chua chín. Một thoáng thôi, Hạ Vũ cảm thấy ánh nhìn của Việt lúc ấy khác với mọi ngày, đó là ánh nhìn ấm áp, nhu mì, giống như ánh sáng vừa tràn vào phòng.
Vậy đấy, chỉ cần một cử chỉ ân cần của người mình thích cũng đủ làm Hạ Vũ hạnh phúc. Sự kiện này không thể không ghi lại trong nhật ký của cô bé mười lăm tuổi.
* * *
Sau khi ăn xong quả xoài, Hạ Vũ bảo Phượng rửa sạch hột, bỏ vào một hộp giấy nhỏ gói lại cẩn thận rồi mang đến trường. Hạ Vũ chạy sang lớp A1, thấy Việt và Thiên đứng cùng nhau, con bé đưa tay lên vẫy vẫy:
“Thiên, qua đây! Tôi có cái này cho ông.”
Thiên khó hiểu nhận hộp quà, Hạ Vũ liếc trộm Việt rồi co giò chạy thẳng vào lớp. Hạ Vũ hỏi Phượng:
“Mày có biết số điện thoại nhà Thiên không? Cho tao!”
“Mày hỏi số điện thoại nhà Thiên làm gì?”
“Ngốc thế, nhờ giúp đỡ chứ sao. Tao quyết định rồi. Mai là buổi cuối tập trung đội tuyển đi thi. Nếu thắng thì còn tiếp tục được ở gần Việt, nếu thua thì hết cơ hội. Vì vậy chiều nay tao sẽ nói rõ với Việt mọi chuyện. Thư tao cũng đã viết xong rồi.”
“Vậy à… Chúc mày may mắn nhé! Số điện thoại nhà Thiên đây, chép vào đi.”
Phương cười nói rồi đưa quyển sổ lưu số của bạn bè cho Hạ Vũ ghi số của Thiên, chép xong Hạ Vũ nhún vai:
“Mày chúc tao may mắn cứ như là đang chuẩn bị đi thi ấy nhỉ. Cuộc thi “được ăn cả, ngã về không” đây mà!”
* * *
Cả đội đang say sưa đọc câu hỏi và tìm cách trả lời thì Hạ Vũ xin phép ra ngoài đi vào nhà gửi xe, Hạ Vũ nhẹ nhàng đặt lá thư đã được gấp thành hình trái tim vào giỏ xe của Việt.
“Lát nữa bạn ấy lấy xe bác bảo là có thư trong giỏ giúp cháu nhé!” Hạ Vũ nhờ bác bảo vệ và không quên dặn bác không nói ai là người gửi. Vừa dặn xong thì không ngờ Việt đi ra lấy xe luôn, Hạ Vũ cuống quýt trốn vào phòng bảo vệ gần đấy. Giọng bác bảo vệ vang lên:
“Sao hôm nay cháu về sớm thế?”
“Cháu có buổi học thêm Toán không bỏ được nên về sớm.” Việt lễ phép.
“Cháu có thư trong giỏ xe đấy.”
Hạ Vũ thấy Việt liếc nhìn vào giỏ xe, không vội lấy thư mà cười cười ngồi lên xe phóng đi luôn. Hạ Vũ thẫn thờ nhìn bóng Việt mờ dần.
Yêu đơn phương thật là buồn, cười một mình, khóc một mình, vui buồn cũng một mình. Muốn được nắm một bàn tay, được dựa vào một bờ vai mà sao thật khó. Không nói ra được tình cảm của mình cũng khổ mà nói ra rồi thì liệu có được chấp nhận không?
Chấm dứt lo lắng, chiều hôm ấy lại đợi cả trường về, Hạ Vũ chạy lên lớp A1 viết một dòng thật to lên bảng: “Việt ơi cố lên! WE WILL WON”. Không dừng lại ở đấy, Hạ Vũ lấy bút xóa viết chi chít lên bàn chỗ Việt ngồi ba chữ “I love you”. Không biết sau đêm nay, ngày mai Việt sẽ đối xử với Hạ Vũ như thế nào khi mà biết rõ người con gái thầm thương trộm nhớ cậu ta chính là Hạ Vũ.
* * *
Vừa vào đến lớp Hạ Vũ đã nghe tiếng xì xầm bàn tán bên tai.
“Hình như Hạ Vũ lớp mình viết thư cho Việt lớp A1 đấy, thế nào tao cứ tưởng nó thích Trung bên A5 chứ.”
“Thật là giấu giỏi ghê, mới quen nhau mà đã thích nhau rồi.”
“Nghe nói Việt kiêu lắm, lại đẹp trai như thế sao thích Hạ Vũ được.”
…
Hạ Vũ choáng váng, ở cái trường học này tin tức cũng được cập nhật nhanh thật. Hạ Vũ không thể tin Việt lại đi nói với mọi người những chuyện riêng tư như thế. Hạ Vũ đau lòng hỏi Phượng:
“Chẳng lẽ Việt
Tan học, Hạ Vũ cố ý bảo Thành về trước để đi cùng Phượng trò chuyện. Hạ Vũ vừa đạp xe vừa cảm thấy áy náy:
“Tao làm như vậy có trẻ con quá không? Tao có nên nói rõ ràng với Việt mọi chuyện?”
Phượng chưa kịp trả lời thì đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói: “Sao hai bạn về muộn vậy?”
Cả hai giật mình quay lại, Hạ Vũ nhận ra ngay đấy là cậu bạn ngồi bên cạnh Việt thì thầm sáng nay nên tỏ vẻ làm ngơ, Phượng thì dường như quen biết với cậu bạn ấy nên trả lời: “Tụi này có chút việc riêng, còn ông sao giờ cũng mới về?”
“À, chơi bi-a nên về muộn.” Đạp xe đi song song bên cạnh, cậu ta trả lời. Rồi cậu ta liếc mắt nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ quay mặt đi:
“Ai vậy Phượng?”
“Là Thiên, học cùng tao hồi cấp một.” Phượng đáp.
Hạ Vũ nghe xong không biểu hiện gì thêm, im lặng không nói gì nữa. Thiên phá tan bầu không khí căng thẳng:
“Hôm nay lớp tôi có chuyện vui lắm, không biết ai cố tình viết lên bảng những lời trêu chọc bạn thân của tôi. Cậu ta cũng khá bực mình đấy, nhưng tôi thì lại thấy thú vị!”
Hạ Vũ và Phượng bất ngờ đồng thanh, hoảng hốt: “Ông nói chuyện này với chúng tôi làm gì?”
Thiên tỏ vẻ khó hiểu: “Tôi chỉ đang định kể một chuyện cười cho vui thôi mà. Phượng và Hạ Vũ, hai bà việc gì phải cáu lên như thế.”
Hạ Vũ suýt bật miệng hỏi: “Sao lại biết tên tôi?” nhưng sực nhớ đến câu trả lời của An hôm học thêm Tiếng Anh nên không hỏi nữa. Thấy trong giỏ xe Thiên có quả xoài, Hạ Vũ đùa:
“Này! Xoài ngon quá! Ông cho tôi đi, ăn xong tôi sẽ lại trả ông hạt.”
Thiên rướn người lên phía trước, với tay lấy quả xoải rồi nhét vào giỏ xe Hạ Vũ: “Cầm lấy đi! Tôi về trước đây.”
Rồi bỏ mặc hai cô bạn ngơ ngác, Thiên đạp xe rất nhanh, không lâu sau thì mất hút ở ngã tư. Hạ Vũ đưa quả xoài cho Phượng chép miệng:
“Mày cầm lấy cho vào tủ lạnh, thứ hai tao đến đón đi học rồi ăn chung.”
Chương 07
Chủ nhật, đội tuyển của trường vẫn tập trung ôn luyện để thứ tư tuần sau thi đấu với một trường cấp hai khác trong cùng thành phố. Các thầy cô bận một số việc nên cả bọn rủ nhau chơi trốn tìm trong hội trường.
Cửa chính được đóng, các rèm cửa bị kéo lại, cả hội trường tối om, có vài tia nắng xuyên qua khe cửa chính chiếu vào bên trong. Người phải nhắm mắt đếm để đi tìm là Dũng, khi cậu ta bịt mắt đếm đến mười thì Hạ Vũ phát hiện ra ở phía trái cuối phòng họp có kê một chiếc bàn để pha nước, bên trên phủ khăn trải bàn dài rủ xuống che kín gầm bàn. Nhanh như cắt, Hạ Vũ lập tức lao về phía ấy, vừa gập người chui xuống phía dưới bàn thì vai bị đập mạnh vào vai người khác. Hạ Vũ ôm vai xoay người lại, dưới gầm bàn tối om Hạ Vũ vẫn nhận ra đôi mắt ấy, hơi thở quen thuộc ấy đang bao vây lấy mình. Thì ra Hạ Vũ và Việt cùng chọn nơi này để trốn và cùng nhau chui xuống gầm bàn cùng một lúc. Chân tay Hạ Vũ luống cuống tự động lùi lại phía sau, cách xa Việt một khoảng. Việt dường như cũng nhận ra Hạ Vũ, cậu ta lập cập định chui ra thì Dũng đã mở mắt và bắt đầu đi tìm mọi người.
Dưới gầm bàn, hai tay Hạ Vũ nắm chặt, khoảng cách với Việt gần quá, trong tình trạng tối om này Hạ Vũ vẫn cảm thấy hai mắt Việt đang nhìn mình chăm chú. Không thể bình tĩnh được, hô hấp của Hạ Vũ ngắt quãng. Trong đầu Hạ Vũ cứ bùng bùng lên cái ý nghĩ xấu hổ: “Cậu có thích mình không? Hãy hôn mình đi, hôn mình đi nào! Mình muốn cậu là người đầu tiên hôn mình!”
Thật may lúc ấy các thầy cô bước vào, cửa mở, rèm được kéo ra, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Hạ Vũ và Việt bối rối chui ra, mặt của Hạ Vũ đỏ như quả cà chua chín. Một thoáng thôi, Hạ Vũ cảm thấy ánh nhìn của Việt lúc ấy khác với mọi ngày, đó là ánh nhìn ấm áp, nhu mì, giống như ánh sáng vừa tràn vào phòng.
Vậy đấy, chỉ cần một cử chỉ ân cần của người mình thích cũng đủ làm Hạ Vũ hạnh phúc. Sự kiện này không thể không ghi lại trong nhật ký của cô bé mười lăm tuổi.
* * *
Sau khi ăn xong quả xoài, Hạ Vũ bảo Phượng rửa sạch hột, bỏ vào một hộp giấy nhỏ gói lại cẩn thận rồi mang đến trường. Hạ Vũ chạy sang lớp A1, thấy Việt và Thiên đứng cùng nhau, con bé đưa tay lên vẫy vẫy:
“Thiên, qua đây! Tôi có cái này cho ông.”
Thiên khó hiểu nhận hộp quà, Hạ Vũ liếc trộm Việt rồi co giò chạy thẳng vào lớp. Hạ Vũ hỏi Phượng:
“Mày có biết số điện thoại nhà Thiên không? Cho tao!”
“Mày hỏi số điện thoại nhà Thiên làm gì?”
“Ngốc thế, nhờ giúp đỡ chứ sao. Tao quyết định rồi. Mai là buổi cuối tập trung đội tuyển đi thi. Nếu thắng thì còn tiếp tục được ở gần Việt, nếu thua thì hết cơ hội. Vì vậy chiều nay tao sẽ nói rõ với Việt mọi chuyện. Thư tao cũng đã viết xong rồi.”
“Vậy à… Chúc mày may mắn nhé! Số điện thoại nhà Thiên đây, chép vào đi.”
Phương cười nói rồi đưa quyển sổ lưu số của bạn bè cho Hạ Vũ ghi số của Thiên, chép xong Hạ Vũ nhún vai:
“Mày chúc tao may mắn cứ như là đang chuẩn bị đi thi ấy nhỉ. Cuộc thi “được ăn cả, ngã về không” đây mà!”
* * *
Cả đội đang say sưa đọc câu hỏi và tìm cách trả lời thì Hạ Vũ xin phép ra ngoài đi vào nhà gửi xe, Hạ Vũ nhẹ nhàng đặt lá thư đã được gấp thành hình trái tim vào giỏ xe của Việt.
“Lát nữa bạn ấy lấy xe bác bảo là có thư trong giỏ giúp cháu nhé!” Hạ Vũ nhờ bác bảo vệ và không quên dặn bác không nói ai là người gửi. Vừa dặn xong thì không ngờ Việt đi ra lấy xe luôn, Hạ Vũ cuống quýt trốn vào phòng bảo vệ gần đấy. Giọng bác bảo vệ vang lên:
“Sao hôm nay cháu về sớm thế?”
“Cháu có buổi học thêm Toán không bỏ được nên về sớm.” Việt lễ phép.
“Cháu có thư trong giỏ xe đấy.”
Hạ Vũ thấy Việt liếc nhìn vào giỏ xe, không vội lấy thư mà cười cười ngồi lên xe phóng đi luôn. Hạ Vũ thẫn thờ nhìn bóng Việt mờ dần.
Yêu đơn phương thật là buồn, cười một mình, khóc một mình, vui buồn cũng một mình. Muốn được nắm một bàn tay, được dựa vào một bờ vai mà sao thật khó. Không nói ra được tình cảm của mình cũng khổ mà nói ra rồi thì liệu có được chấp nhận không?
Chấm dứt lo lắng, chiều hôm ấy lại đợi cả trường về, Hạ Vũ chạy lên lớp A1 viết một dòng thật to lên bảng: “Việt ơi cố lên! WE WILL WON”. Không dừng lại ở đấy, Hạ Vũ lấy bút xóa viết chi chít lên bàn chỗ Việt ngồi ba chữ “I love you”. Không biết sau đêm nay, ngày mai Việt sẽ đối xử với Hạ Vũ như thế nào khi mà biết rõ người con gái thầm thương trộm nhớ cậu ta chính là Hạ Vũ.
* * *
Vừa vào đến lớp Hạ Vũ đã nghe tiếng xì xầm bàn tán bên tai.
“Hình như Hạ Vũ lớp mình viết thư cho Việt lớp A1 đấy, thế nào tao cứ tưởng nó thích Trung bên A5 chứ.”
“Thật là giấu giỏi ghê, mới quen nhau mà đã thích nhau rồi.”
“Nghe nói Việt kiêu lắm, lại đẹp trai như thế sao thích Hạ Vũ được.”
…
Hạ Vũ choáng váng, ở cái trường học này tin tức cũng được cập nhật nhanh thật. Hạ Vũ không thể tin Việt lại đi nói với mọi người những chuyện riêng tư như thế. Hạ Vũ đau lòng hỏi Phượng:
“Chẳng lẽ Việt