Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3) (xem 2160)

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)

ủa anh. Lên thay đồ đi rồi chở tôi ra ngoài.


-Con buồn ngủ lắm, mẹ bảo anh Dũng đi.- Nguyên ngáp dài đáp.


-Việc gì anh cũng thoái thác được. Việc này là việc của anh, lên thay đồ nhanh rồi xuống đây.- Mẹ anh đột nhiên quát lên.


Mặc dù bình thường rất được mẹ chiều nên Nguyên hay làm nũng, nhưng ít khi anh thấy mẹ nổi giận thực sự với mình. Nhìn vẻ mặt như sắp nổi trận lôi đình của bà, anh miễn cưỡng gật đầu rồi đi thẳng lên phòng.


Sau khi tắm và thay đồ xong, anh mới lững thững đi xuống nhà. Mẹ anh đã thay đồ xong, miệng làu bàu:


-Việc này mà giải quyết không xong, tới tai ông nội anh thì anh chỉ có chết. Còn ung dung như thế được à?


-Việc gì mà mẹ làm như sắp cháy nhà tới nơi thế?- Nguyên nhíu mày rồi ngồi xuống ghế, anh cảm thấy hồ nghi với thái độ của bà hôm nay.


-Cháy tới đũng quần anh rồi đấy, không thấy nóng mông hay sao mà còn ngồi đó, ra đánh xe nhanh lên.


-Nhưng đi đâu ạ?


-Cứ đi đi rồi biết. Gặp người ta thì thu cái vẻ vênh váo của anh đi một chút.


-Ặc, con có vênh váo hồi nào đâu?- Nguyên cứng đầu cãi lại nhưng cũng đi ngay ra cửa trước khi bà to tiếng thêm và đánh thức bố anh dậy. Ông mà dậy thì còn to chuyện hơn cũng không chừng.


Do mải nghĩ chuyện khác, thêm vào việc buồn ngủ nên đầu óc Nguyên hơi mơ màng, mãi tới khi xe dừng lại anh mới giật nảy mình. Xe của anh đang dừng trước cổng một ngôi nhà hai tầng cũ kĩ, ở cổng có một giàn hoa giấy nở rực hồng. Ngôi nhà này anh đã từng tới một lần trước đây- nhà của anh em Hạ Chi.


Anh quay sang nhìn mẹ mình đầy hồ nghi. Bà đang nhìn vào một tờ địa chỉ rồi ngẩng đầu nhìn số nhà trên cổng, gật gù:


-Đúng là đây rồi.


Nói rồi bà mở cửa xe bước xuống, đi tới trước cổng, cúi xuống nhìn qua lỗ khóa, thấy bên trong khóa im lìm thì lấy làm ngạc nhiên lắm. Nguyên vẫn ngồi yên lặng trên xe, không phải vì anh lười xuống, mà chân anh lúc này không tài nào nhấc lên nổi. Tại sao mẹ anh lại tới đây? Chẳng lẽ bà thậm chí còn cho người điều tra về cô gái mà anh yêu sao? Nhưng vẻ mặt của bà thì không giống như vậy, hơn nữa Nguyên còn có cảm giác người mà bà muốn tìm thậm chí bà còn coi trọng hơn cả chính con trai mình.


Anh có nên nói cho bà biết người bà cần tìm đang ở đâu hay không? Đang định cất lời thì bác hàng xóm tốt bụng mà trước đây anh từng tiếp xúc đi ra. Mẹ anh vội vàng tiến lại hỏi. Người phụ nữ ấy nhìn cách ăn mặc sang trọng của mẹ anh thì có chút lúng túng, mãi không trả lời thành câu. Nhưng cuối cùng câu chuyện giữa hai người phụ nữ cũng kết thúc, khi mẹ anh biết tin Thanh Lâm mất tích, còn Hạ Chi thì mất trí nhớ và đã được hai người thanh niên khác dẫn đi rồi.


Người phụ nữ ấy thậm chí không biết một trong hai thanh niên ngày ấy lúc này đang ngồi trong xe, đang hoang mang với đủ mọi suy đoán của bản thân mình.


Mẹ anh chào người hàng xóm của anh em Hạ Chi rồi quay trở lại xe, thấy con trai cứ ngồi đờ đẫn thì bà lên tiếng giục. Nguyên như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng quay xe ra, miệng thì quay sang hỏi chuyện:


-Mẹ tìm ai thế?


-Còn tìm ai nữa… Chính là người mà ông nội đã hứa hôn cho anh từ ngày bé đấy. Lần này thì anh chết với ông.


-Sao…- Nguyên giật mình, chân không tự chủ được đạp phanh khiến cho chiếc xe dừng lại ngay tức thì, hai mẹ con cũng vì thế suýt ngã xô về phía trước.


-Anh lái xe kiểu gì thế? Muốn giết mẹ anh à?- Bà giận dữ quát.


-Con xin lỗi…- Nguyên lại tiếp tục cho xe chạy- Mẹ nói người sống trong nhà đó là người được hứa hôn với con sao?


-Thì sao? Anh chê người ta nghèo à? Nó là con nhà có giáo dục, mặc dù bố mẹ nó mất sớm nhưng hai anh em biết nương tựa mà nuôi nhau thành người. Ngày trước ông nội anh từng nói muốn đón chúng về nuôi dạy cho tử tế, nhưng thằng lớn một mực từ chối. Nó vừa đi làm vừa kiếm tiền ăn học cho cả hai anh em. Chính vì thế mà ông nội anh mới quyết tâm tiến hành cuộc hôn nhân này cho bằng được.


-Nhưng chuyện hứa hôn có từ khi nào? Sao con không biết gì cả.


-Người mải chơi bời như anh làm sao mà nhớ được. Ngày còn bé bọn nó thường được ông nội dẫn đến nhà ta chơi suốt. Anh mải chơi với anh em chúng nó đến nỗi còn muốn theo về nhà bên ấy nữa. Ông nội anh với ông nội của bọn trẻ là anh em kết nghĩa từ lúc đi bộ đội với nhau.


-Sao con lại không nhớ gì nhỉ?- Nguyên nhăn nhó.


Đúng là số phận trêu ngươi nên mới để mọi chuyện xảy ra như thế này.


-Cái hôm anh từ nước ngoài về, tôi có hẹn anh em nó đi ăn, tiện cho ba anh em gặp lại nhau luôn. Thế mà anh, anh trốn ra ngoài Cát Bà chơi. Anh em chúng nó có học, có lòng tự trọng, đời nào chịu được cách cư xử của anh. Vừa rồi tôi nghe nói thằng Lâm thì mất tích khi đi điều tra gì đấy, còn con bé Hạ Chi thì bị hai thằng thanh niên nào đó dẫn đi. Nó mất trí nhớ thế, không biết có phải bị bọn xấu lợi dụng bán đi không nữa.


Nguyên muốn cười mà không dám cười. Nếu mẹ anh biết một trong hai thằng “người xấu” đó là cháu bà, thằng còn lại thậm chí chính là thằng con đang ngồi cạnh mình đây thì bà sẽ phản ứng như thế nào.


Nhưng rồi anh chợt nhớ tới câu chuyện của Vincent. Vậy việc Vincent là chồng chưa cưới của Hạ Chi là thế nào? Chẳng lẽ sau khi bị anh cho leo cây, Hạ Chi đã đính hôn cùng với Vincent sao? Mọi việc rốt cục là như thế nào đây. Có lẽ sau khi về nhà anh phải gọi cho Vincent hỏi rõ mọi chuyện mới được.


-Mẹ…- Anh quay sang cười với bà.


-Chuyện gì?


-Mẹ đừng lo. Con biết cô ấy ở đâu. Con sẽ mang một cô dâu toàn vẹn về cho mẹ là được chứ gì?


Chương 35


Những ngã rẽ cuộc đời


Hạ Chi đang ngồi trong vườn ươm cùng Phượng thì đột nhiên thấy cô bé bỏ thuổng ra, bưng miệng chạy ra một góc và nôn ọe. Gần đây ngày nào cô cũng thấy chuyện này xảy ra, hơn nữa Phượng cũng ăn uống kém đi, cứ ăn vào là buồn nôn nên ban đầu cô cũng cứ nghĩ rằng Phượng bị bệnh dạ dày như cô bé từng nói. Nhưng nghĩ kĩ lại, trước đó Phượng không hề có biểu hiện này nên cô càng thêm nghi hoặc.


Cô tiến lại vỗ vỗ lên vai của Phượng, đợi cho cô bé qua cơn buồn nôn mới đưa cho Phượng cái khăn để cô bé lau mặt. Nhìn thấy gương mặt vốn đã xanh xao của Phượng lúc này càng tái nhợt đi, cô nhíu mày rồi đột ngột hỏi:


-Em có thai phải không Phượng?


Nghe cô hỏi, Phượng giật mình đánh rơi cả chiếc khăn đang cầm trên tay. Nhìn thái độ đó của cô bé, Hạ Chi càng tin vào phán đoán của mình.


-Đừng giấu chị, chị biết em đang ốm nghén chứ không phải bị đau dạ dày. Sao em không nói cho chị biết, chị không đáng tin sao?


-Không phải đâu…- Phượng lắc đầu rồi đột ngột nắm chặt lấy tay cô nói như van nài- Chị ơi, chị đừng nói với ai nhé, kể cả anh Thiên Anh, kể cả các anh chị ở đây, em không muốn mọi người nghĩ em là đứa không chồng mà chửa, nghĩ em là đứa con gái dễ dãi.


-Được rồi. Lại đây ngồi nghỉ chút.- Hạ Chi vỗ lên tay cô bé rồi hai chị em tiến lại một gốc cây lớn và cùng ngồi xuống.


-Cái thai mấy tháng rồi?- Ngồi xuống rồi, thấy Phượng cứ cúi gằm mặt, cô ân cần hỏi.


-Hơn hai tháng rồi chị ạ!


[p

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Này ngực lép ! anh yêu em

Trường học hoàng gia (Khi tiểu thư trở thành hoàng tử)

Con của chồng cô đó, khám cho kỹ vào nhé

Cuộc sống xáo trộn vì mơ thấy ông hàng xóm

Hãy cứ hết lòng mà yêu đi!