-Vậy nhé!
Thiên Anh cười khổ, anh vẫn chưa quen lắm cách nói chuyện ngắn gọn và lạnh lẽo, khô khốc của Long. Con người Long lúc nào cũng thế, nhàn nhạt khiến người nói chuyện phải đau đầu khi suy đoán ý nghĩ của cậu ta. Lần này Long có thể giúp anh tìm ra địa chỉ của cậu nhóc kia, coi như có thêm một đầu mối để tìm hiểu về quá khứ của Hạ Chi.
-Có tin tức mới về người đưa chiếc vòng cho Chi rồi ạ?- Hương nhìn sang anh tò mò.
Thiên Anh cũng đã kể lại hêt mọi chuyện về Hạ Chi cho Hương nghe nên hiển nhiên cô rất hứng thú với chuyện này. Trong tâm trí của một cô gái luôn sống theo khuôn phép thì những chuyện điều tra phiêu lưu như vậy rất hấp dẫn. Và cô cũng mong Hạ Chi sớm nhớ lại mọi chuyện, sớm tìm ra anh trai, sớm tìm lại được chính bản thân mình. Hiện tại Chi nhí nhảnh dễ thương, nhưng chỉ giống như một con búp bê không kí ức, không một chút kỉ niệm để mà nhớ về.
-Ừ… một cậu em trong hội đua xe đã tìm được giúp anh rồi.- Thiên Anh cười- Mà chắc em cũng biết cậu ta đó, cậu ta rất nổi tiếng mà.
Ai vậy? Sao em không nghĩ ra nhỉ?
-Mà thôi, cũng có thể em không biết, em đâu có quen nhiều với dân chơi Hà thành đâu. Khi nào có cơ hội anh sẽ giới thiệu cho. Chắc mai anh đưa Hạ Chi ra đó luôn.
-Em đi được chứ?- Hương ngập ngừng đề nghị.
Thiên Anh sững người, chỉ vì anh quá bất ngờ trước thái độ này của Hương. Anh vui đến độ không thể nói gì trong một lúc, mãi đến khi Hương lo lắng hỏi lại:
-Em ra sẽ làm phiền anh sao?
-Không… không…- Thiên Anh cười rồi quay sang ôm chầm lấy cô- Em làm anh vui không biết nói gì thôi. Em thật sự muốn ra đó với anh sao?
-Không được à?- Hương đẩy anh ra, mặt đã ửng hồng lên một mảng.
-Không phải… Được, tất nhiên là được rồi.- Thiên Anh vui vẻ gật đầu- Có em ở cùng Hạ Chi thì cô bé sẽ đỡ buồn hơn. Anh cũng sẽ đưa em đến một chỗ bí mật của anh, đảm bảo em sẽ thích mê.
-Được rồi ngốc ạ!- Hương dí ngón tay thon dài vào trán anh- Anh nói về chỗ đó cả trăm lần rồi, để xem thẩm mĩ của anh được đến đâu. Hơn nữa em còn phải sắp xếp công việc, xin nghỉ rồi mới ra được. Chắc em sẽ ra sau một hai ngày.
-Ừ, để anh gọi cho Hạ Chi thông báo đã.
*
Khi Nguyên xuất hiện ở sân bay với một va li lớn thì Thiên Anh phải nhìn đến suýt rớt cả tròng mắt ra ngoài.
-Cậu lại trốn nhà đi đấy hả?- Thiên Anh thì thào hỏi.
-Vớ vẩn, cái này là ông nội thưởng cho tớ vì hôm trước đã xuất sắc dành được một cái hợp đồng quan trọng cho công ty.- Nguyên bĩu môi- Tớ được phép đi du lịch 2 tuần đấy nhé!
-Nhưng lý do gì để cậu ra đấy với tớ chứ? Chả phải cậu nói đã ở ngoài đó đến phát ngán rồi sao?- Thiên Anh liếc nhìn Hạ Chi đang từ xa đi lại, cô vừa chạy đi mua đồ uống trong thời gian chờ máy bay.
-Tớ chưa ngán. Đã làm ăn gì được đâu…- Nguyên bỏ lửng câu nói khi Hạ Chi vừa đến.
-Bác sĩ, nước của anh đây ạ.- Hạ Chi đưa cho anh lon nước, hoàn toàn không nghe thấy câu chuyện của cả hai, cũng không ngạc nhiên khi Nguyên có mặt ở đây.
-Mua ba lon nước? Thì ra em biết là nó sẽ có mặt ở đây hả?- Thiên Anh tủm tỉm cười.
-Cậu thích đi hai mình hả? Có cần tớ mách Hương không?- Nguyên kéo Hạ Chi lại gần mình và rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô khiến cô ngượng đỏ cả mặt.
-Cậu làm tớ muốn đá đít cậu một phát quá.- Thiên Anh cười như không cười- Tớ cảnh cáo trước nha, ra đó mà còn dám bỏ khách sạn để Chi ở một mình không ai bảo vệ tớ sẽ không tha cho cậu đâu đấy.
-Hả? Vẫn được ở chung một phòng hả?- Nguyên giả bộ hí hửng hỏi, hai mắt sáng lên đầy vẻ “vô lại”, hiển nhiên trong đầu ập đến vô vàn hình ảnh đen tối.
-Đã bảo trước mặt bác sĩ anh phải đứng đắn mà. Anh sẽ làm hư bác sĩ đấy.- Hạ Chi chu môi rồi véo vào eo anh một cái.
-Ha ha…- Thiên Anh bật cười.- Thôi hai người cứ từ từ mà tâm sự đi, tớ đi mua vé đây.
Thiên Anh đi rồi, Nguyên đang giả vờ nhăn nhó vì đau lập tức khôi phục lại thành nụ cười ranh mãnh, nhìn Hạ Chi.
-Em dám đánh anh hả?
-Ai bảo anh toàn nghĩ không đứng đắn.- Hạ Chi xấu hổ đáp.
-Anh nói gì không đứng đắn nào?- Nguyên hỏi lại- Mình đâu phải chưa bao giờ ở chung phòng đâu?
-Nhưng ở chung phòng chứ có ngủ chung giường đâu.
-Có… Ngủ chung rồi mà.- Nguyên kêu lên như bị oan.
-Ừ… thì có…- Hạ Chi khó khăn nuốt nước bọt, cô chỉ cảm thấy thật đau đầu khi đối phó với anh chàng tinh quái này- Nhưng… nhưng… đâu có làm cái gì đâu…
-Thì mình làm dần dần…- Nguyên buột miệng đáp.- Tối nay nhé!
-Anh…- Hạ Chi bị chọc đến đỏ bừng cả mặt, giơ chân dẫm lên giầy của Nguyên một cái, rốt cuộc cũng không nói được câu nào nữa.
-A…- Nguyên hét lên.
Những người đi lại xung quanh đột nhiên nghe thấy một tiếng hét vang trời thì quay đầu nhìn, chỉ thấy một anh chàng đẹp trai đang ôm chân nhảy lò cò, gần đó là một cô gái mặt đỏ như gấc đang hung hăng nhìn anh chàng như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức. Trong đầu ai cũng nghĩ đến cảnh một “hoa hoa công tử” vừa chọc ghẹo nhầm đúng một con ong chúa hung dữ nên bị ăn quả khổ. Thấy mọi người nhìn mình Nguyên càng cố làm trò nhăn nhó như bị đau lắm khiến cho Hạ Chi vừa cảm thấy xấu hổ, vừa thấy hối hận đã “xuống chân” với người yêu. Phải nhớ là đôi chân của cô nhìn thon thả nhưng đã từng là nỗi khiếp sợ của nhiều thành viên võ đường cô theo học trước đây, từng làm những bao tải cát dầy bịch phải tơi tả.
-Em…- Nguyên cười như mếu- Em dám vùi hoa dập liễu giữa chốn đông người thế à?
Mọi người xung quanh tắt tiếng, không nói được câu nào nữa. Đây chắc chắn là một “hoa hoa công tử” hạng nặng rồi, lại dám ví mình như hoa như liễu.
-Hèm…- Thiên Anh từ xa tiến lại chứng kiến một màn này chỉ dám húng hắng ho, lúc này mọi người mới lại tản ra.
-Bác sĩ…- Hạ Chi kêu lên cầu cứu, cái miệng méo xệch như muốn khóc.
-Khoan đã, người phải khóc là anh chứ…- Nguyên lên tiếng phản đối, chân cũng hạ xuống dường như chẳng có vẻ gì là đau đớn cả.
-Hai người đừng làm trò nữa, ra làm thủ tục thôi.- Thiên Anh giờ phút này cũng chỉ dám nhịn cười, thực ra anh cũng không biết nên cười hay khóc khi đi với hai người “có vấn đề” như nhau này. Anh quay người đi về phía chỗ làm thủ tục trước.
Nguyên cũng khôi phục lại vẻ mặt đẹp trai đầy phong cách của mình, cầm lấy túi xách du lịch nhỏ trên tay Hạ Chi, không quên cúi xuống thì thầm vào tai cô một câu: “Tối nay anh sẽ cho em… chết.”
Đôi môi của Nguyên không quên chạm vài vành tai cô khiến Chi như bị điện giật tại chỗ. Đến khi Nguyên đã đi xa rồi cô mới tỉnh trở lại, và nhớ lại câu thì thầm của anh, vành tai đột nhiên nóng lên như bị chính hơi thở của anh phả vào khi nãy.
*
Sau khi tới đảo, Thiên Anh để mặc Nguyên và Hạ Chi ở lại phòng khám, còn bản thân thì một mình đi tới trụ sở công an. Hai tiếng sau anh trở lại, cùng với Trung- người phụ trách chuyên án này. Sau khi hỏi han Hạ Chi vài điều để chắc chắn rằng cô vẫn chưa nhớ ra, Trung quay sang giục Thiên Anh:
-Chúng ta đi thôi chứ?
-