Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3) (xem 2120)

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)


Nguyên định nói nữa nhưng câu nói đến đầu lưỡi rồi lại bị anh nuốt trở vào.


Có lẽ, không nói gì vẫn là tốt nhất.


Có lẽ, coi như đã quên đi mới khiến cả hai người có thể sống vui vẻ được, dù sự vui vẻ đó chỉ là giả tạo.


Chương 8


Theo dõi


Thiên Anh mở cửa, gió ban mai tràn vào lồng ngực, lùa qua mái tóc, cả mặt anh hướng nhìn lên bầu trời với một vẻ thách thức gió biển. Nếu không có mấy năm sinh sống ở đây, anh sẽ mãi mãi chỉ là một tay bác sĩ yếu ớt. Nắng đảo khiến làn da anh sạm lại, mái tóc cũng khô cứng hơn, hai con mắt càng sáng ngời đến kì lạ.


Nguyên nhìn cây dâu da trước cửa và khẽ mỉm cười. Lại thêm một con cá biển tươi được treo lủng lẳng ở trên cành cây. Đã một tuần nay, đều đặn sáng nào cũng có một con cá tươi được treo trước cửa phòng khám như thế. Lúc đầu Thiên Anh còn lấy làm kì quái, nhưng sau khi nghe Linh kể lại chuyện bệnh nhân trước đây trả công thì anh chỉ biết cười trừ. Thiên Anh thường dùng cách đó để gần gũi với dân trên đảo hơn nên nhiều người sau khi được anh chữa bệnh cho rất lâu vẫn thỉnh thoảng mang đồ biển đến cảm ơn anh. Họ chủ yếu là những ngư dân đánh bắt ngoài biển, cuộc đời quanh năm nổi trôi theo con sóng dữ. Nếu anh không sống gần với họ, chắc anh sẽ chẳng bao giờ biết được cuộc sống ba chìm bảy nổi lênh đênh như con thuyền của họ. Anh sẽ chẳng biết có những người quanh năm chỉ ăn cơm với muối trắng và cá mòi phơi khô mặn chát đầu lưỡi. Anh cũng sẽ chẳng biết có những người cả đời không mua nổi một manh áo mới.


Thiên Anh chứng kiến sự trần trụi đó bằng chính con mắt của mình. Và anh thay đổi cách sống của mình trước đây. Thay đổi triệt để. Quan niệm của anh là nếu mình không giúp được gì cho những người xung quanh, thì mình sẽ sống cùng họ, đối mặt với cuộc sống cùng họ.


Nguyên rời Cát Bà đã được hai tuần, Hạ Chi cũng chuyển về phòng khám ở. Ban đêm Thiên Anh đành ngủ ở phòng ngoài. Tin tức về anh trai của Hạ Chi vẫn quá mờ mịt, còn người cô bên Ba Lan sau khi nói sẽ sắp xếp về sớm nhất có thể thì cũng bặt hẳn tin tức. Dù sao thì cuộc sống của người cô này nơi xứ người cũng không hề dư dật gì nên muốn chuẩn bị một chuyến về thăm lại quê hương là điều không đơn giản.


-Bác sĩ, anh đi thể dục không?- Chi xuất hiện phía sau anh, co người trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.


Thiên Anh cũng không hiểu tại sao Chi có thói quen mặc áo sơ mi nam đi ngủ, nhưng có vẻ như cô rất thích.


-Em cứ đi đi, đừng xuống biển giờ này nếu không sẽ cảm lạnh đó.


-Em biết mà. Em đi nhé!- Chi cười vẫy tay chào rồi chạy ù về phía bãi biển.


Thiên Anh cười nhìn theo bóng cô, đến khi cô đi khuất hẳn anh mới chịu quay trở vào bên trong. Lát sau, vừa lúc anh định đi tìm Chi để cùng đi ăn sáng thì một chiếc xe trờ tới, dừng ngay trước cửa phòng khám. Thiên Anh ló đầu ra, nhìn người vừa bước từ trên xe xuống, cười:


-Hên quá, cậu qua rủ anh đi ăn sáng hả?


-Cô bệnh nhân nhỏ của anh đâu rồi?- Người thanh niên đó đứng sững trước cửa hỏi lại.


-À, anh đang định ra bãi biển gọi cô nhóc đây. Chở anh đi luôn nhé!


Ngồi vào trong xe rồi, Thiên Anh chợt hỏi:


-Hai tuần nữa cuộc đua bắt đầu nhỉ?


-Anh mải mê với đám sinh vật cảnh của anh nên lịch sinh hoạt của đội cũng quên hả?


-Đâu có, dù sao anh cũng chỉ đăng kí là thành viên kí danh thôi, anh bỏ qua các cuộc đua ở trong Lâm Đồng mà.


-Mọi người vẫn coi anh là đàn anh ở trong hội.


Thiên Anh cười định nói gì nữa thì chợt xe phanh kít lại ngay bên đường. Thiên Anh giật mình hỏi:


-Chuyện gì thế?


Người thanh niên chỉ ra bãi biển:


-Anh nhìn dưới kia xem.


Thiên Anh nhìn về phía người đó chỉ, chỉ thấy Hạ Chi đang thơ thẩn ngoài bãi cát, vừa đi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt cái gì đó với vẻ rất thích thú. Phía sau, cách cô chừng 30m, có một người hối hả bước theo. Đó là một thiếu niên khoảng 15 tuổi, da ngăm đen, gầy và cao. Ánh mắt cậu ta dán chặt vào Hạ Chi, mỗi khi cô dừng lại thì cậu ta cũng dừng lại, giả vờ cúi xuống nhặt nhạnh gì đó. Nhưng khi cô đi thì cũng vội vàng đi theo, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh xem có ai không.


-Có phải người của bọn chúng không?


-Không biết.- Người kia lắc đầu- Nhưng nó đã đi theo cô bé về Paradise 2 lần rồi. Hai lần đều vì bảo vệ ngăn lại nên nó không dám vào trong.


Nếu Hạ Chi ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người thanh niên này chính là vệ sĩ ngầm mà Thiên Anh nhờ bảo vệ cho cô.


-Sao cậu không bắt giữ nó lại?


-Đó đâu phải việc của em.- Người thanh niên nhún vai- Em chỉ hứa với anh là sẽ bảo vệ cô bé tới nơi tới chốn, để đổi lại anh trở thành phó chủ tịch hội đua xe.


-Ha ha, vậy chắc anh phải làm thành viên tích cực hơn nữa mới được.- Thiên Anh cười lớn. Nhưng rồi sắc mặt anh nghiêm túc nhìn về phía bãi biển hỏi tiếp- Thế nào, chúng ta ra mặt chứ hay theo dõi tiếp.


-Tùy anh.- Cậu ta nhún vai vẻ không quan tâm nhiều.


Thiên Anh suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu quyết định:


-Vậy đợi tôi một chút nhé! Tôi xuống đó xem thế nào.


Khi Thiên Anh lại gần Hạ Chi thì thằng nhóc kia cũng phát hiện ra anh. Nó như nhận ra anh, bèn quay người lảng ra xa. Thiên Anh không muốn cho nó biết là nó đã bị nghi ngờ nên coi như không hề quan tâm gì, vẫn một mạch tiến đến gần Hạ Chi.


-Về ăn sáng thôi. Sáng nay em và Linh trông phòng khám nhé! Anh phải lên trên trạm, hôm qua bọn anh phát hiện ra một con voọc bị thương, hôm nay phải đi tìm nó nếu không e là nó sẽ chết trong rừng mất.


-Vâng.- Hạ Chi vui vẻ ôm lấy cánh tay anh rồi theo anh quay lại.


Mối quan hệ tình cảm của Thiên Anh và Hạ Chi như anh em vậy. Thiên Anh thì coi cô giống như cô em gái đang đi học xa của mình, luôn nuông chiều và che chở cho cô hết mức. Còn Hạ Chi, bản thân cô tìm được một chút tình cảm gia đình ấm áp từ người đã cưu mang cô từ khi cô bị mất trí nhớ. Anh như một cái cây sừng sững, có thể giúp cô tránh được nắng, được mưa giông, cho cô có một chỗ dựa vững vàng. Hai người khăng khít đến độ người trong Ban nghiên cứu và bảo vệ rừng nơi Thiên Anh làm luôn cho hai người là một cặp- một cặp trời sinh. Nhưng Thiên Anh là người tình cảm khá kín đáo. Ngoài việc coi Hạ Chi như em gái thì anh không biểu lộ một chút tình cảm riêng tư nào khác nên ít người có thể nhìn được tâm tư của anh. Tất nhiên ngoại trừ Thiên Nguyên- người anh em họ mà ngay cả khi xa nhau cả hai vẫn tự tin là hiểu người kia khá rõ. Thiên Anh biết tình yêu đau khổ của Nguyên dành cho cô em dâu họ của mình, cũng như Nguyên biết rõ tình yêu cũ của Thiên Anh trước đây như thế nào.


Việc phát hiện ra có người theo dõi Hạ Chi làm Thiên Anh lo lắng hơn, vì anh thì bận nhiều việc, Hạ Chi lại không thể tự lo cho bản thân được. Anh gọi cho Nguyên nhưng Nguyên cũng tạm thời bị kẹt ở nhà nên cuối cùng, anh đành phải nhờ đến người anh em thân thiết nhất của mình trong hội đua xe- Long.


Với người ngoài, Long là một người tính tình cực kì cô ngạo và lạnh lùng, nhưng với Thiên Anh, đó lại là một đứa em mà anh cực kì coi trọng.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hay Mối Tình Đầu Full

Làm gì khi chồng kém kiềm chế?

Chủ Nhân Của Thần Chết Thì Đã Sao Yin Vẫn Yêu Vil Đấy

Truyện Anh Ơi, Em Không Phải Là Rau! Voz

Nàng dâu chỉ được ‘cái vỏ’