ỏi mặt hắn thì nó đã phải đứng lại. Cánh tay hắn nắm chặt lấy tay nó giữ lại dường như hắn không muốn cho nó đi…. Nó đã đứng đấy rồi thì hắn bước đến bác bảo vệ nói thì thầm to nhỏ gì đấy vài câu… Sau vài giây
Kéttttt !!!!! Kétttt !!!…………..
Bác bảo vệ phải đích thân bước ra mở cửa và đứng khép một bên để hắn đi vào !!! Nó đứng đấy ngỡ ngàng và đầy kinh ngạc :
– Cái tên này ! Hắn làm đã làm gì thế nhỉ, mình năn nỉ thế mà bác ấy không cho vào trường thế mà chỉ vài giây nói chuyện với hắn thì bác ấy lại đổi thái độ nhanh đến thế ! Không biết hắn lại bày trò gì nữa….
Nó đứng nhìn hắn……Nhìn thử xem cái con người ấy có những điểm gì đặc biệt mà luôn gây chú ý và ảnh hưởng đến người khác như vậy !
Hì. Nó đâu nào biết được hắn lại giở chiêu cũ khi đã dùng để đối phó với bà dì hiểm độc của nó, giờ lại lấy ra áp dụng lần nữa… cái chiêu này xài khi nào vẫn đạt đến sự thành công : “Một lời uy hiếp của đại thiếu gia”
Hắn nắm lấy tay nó ! Nhưng rồi, như một phản xạ tự nhiên, nó giật mạnh tay mình ra và rút tay lại …
– Cậu làm gì vậy ?
– Đi vào lẹ…! Trễ mất hết một tiết rồi !
– Ừ ! Để tui tự đi …
Hành động của nó làm cho hắn thật sự thất vọng, nó đâu cần nhất thiết phải phản ứng mạnh đến thế chứ…. Như thể nó không muốn hắn chạm đến nó, luôn phải có một khoảng cách. Hắn… chỉ đơn giản là muốn nắm lấy tay để lôi nó vào trong thật nhanh thế mà hắn lại trở thành một cái gì đó nguy hiểm không thể chạm vào trong suy nghĩ của nó…. Trong phút chốc ấy, hắn cảm thấy mình thật ngốc nghếch, thấy mình như một thằng ngốc…
“Mình nghĩ cái gì đây chứ ? Đau vì cái gì đây chứ ? Nó … có người yêu rồi và mình,………..mình không là gì cuả nó cả…. không là gì cả….. Bây giờ và mãi mãi về sau vẫn không là gì của nhau !!!”
“Mình rất ghét nó, thật sự rất ghét nó…. Nó là con heo ngu ngốc…. luôn gây tai họa cho mình…. Từ khi có nó bên cạnh mình thật sự gặp nhiều rắc rối….giờ nó gặp lại người nó yêu… mình nên mừng mới phải chứ.. nên vui mới phải chứ… Mình buồn vì cái gì nhỉ ?”
Hắn ngốc thật….. đúng là rất ngốc, hắn không thể nhận ra được cái cảm giác này là gì, không thể hiểu được bản thân của hắn đang muốn gì….. hắn đang muốn có nó…. Nhưng hắn không muốn chấp nhận rằng… hắn……… “đã thích nó” !!!
Hai đứa tiến vào trường với đầy ắp những suy nghĩ trong đầu…..không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn khi hắn đang đi cùng nó lại từ từ, từ từ cách nó một khoảng rất xa, dường như hắn chỉ muốn ở phía sau lưng nó chứ không hề muốn cùng nó tiến bước thêm nữa…
Nhận thấy điều gì đó đang xảy ra, nó nhận ra được sự kì lạ của hắn ngày hôm nay…. Từ lúc sáng cho đến tận bây giờ….nó quay xuống nhìn hắn :
– Tuấn Nam này ! Tui với cậu ai cũng mang vài vết thương…đau thì không đau nhưng cũng phải chữa….với lại, nếu vào lớp giờ này thì chắc chắn tui với cậu cũng sẽ bị mắng không có thể có trường hợp khác xảy ra. Thôi thì tui với ông đi giải trí một tí khi nào hết giờ giải lao rồi thì mình vào cũng được…..
Hắn dừng bước ngẩng mặt lên nhìn nó…..” Tuấn Nam” … lần đầu tiên nó gọi tên hắn…sao có vẻ thân mật thế ?… Nó cũng ghét hắn lắm cơ mà.. Tại sao hôm nay nó lại phải thay đổi như thế ? Vì một lý do nào đó chăng ?
– Được rồi ! Vậy đi đâu ?
– Thì cứ theo tui, tui dắt ông đến một chỗ này…..
Nói vừa dứt câu nó chạy ùa xuống nắm chặt lấy tay hắn và kéo đi thật nhanh, vừa chạy nó vừa cười…. nó thật sự đang cười khi bên hắn….chạy ngang cả phòng bảo vệ mà cũng chẳng bị ai la mắng vì đơn giản một điều rằng bác bảo vệ sẽ không bao giờ dám cản “đại thiếu gia” cả…..
Bàn tay nhỏ bé của nó đang nắm chặt lấy tay hắn….cảm giác thật ấm áp, dịu dàng…. Hắn thật sự cảm thấy vui và hạnh phúc….cùng chạy bên cạnh nó, nhìn thấy nụ cười của nó…..Hắn chỉ nghĩ đến một điều
“ Ước gì thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, để bàn tay ấy mãi mãi không rút khỏi vị trí của nó, mãi mãi bên cạnh của mình”
Lòng hắn đang lên tiếng, con tim hắn đang thổn thức từng nhịp đập…Hắn thật sự đã thích nó… Thích không có nghĩa là luôn bên cạnh người ấy… Thích đối với hắn chỉ thật sự rất đơn giản rằng phải luôn nhìn thấy được người ấy đang hạnh phúc và vui vẻ… kể cả khi người bên cạnh cô ấy không phải là mình…. Nhưng :
“ Có lẽ mình không nên nói ra điều ấy sẽ tốt hơn… phải để mọi chuyện thật đơn giản không nên gây thêm phiền phức lúc này nữa…. Bây giờ cô ấy vẫn đang bên cạnh mình…..Nếu như phải nói ran gay lúc này thì :
Một là cô ấy sẽ suy nghĩ và chấp nhận mình
Hai là cô ấy sẽ xem thường mình và mãi mãi mình sẽ mất đi cô ấy
Nếu mình không nói ra thì cả hai điều ấy cũng sẽ không xảy ra và hiện tại cô ấy vẫn đang bên cạnh mình…. Thế nên chỉ thế, chỉ cần có thế thôi là đủ..Hãy để mọi thứ như bình thường”
Nó vẫn cứ nắm lấy tay hắn và chạy không suy nghĩ đến bất cứ điều gì. Vì nó : nói dễ nghe là
vô tư hồn nhiên. Nói thẳng ra là ngốc nghếch, ngu xuẩn vì nó không biết, không cảm nhận được mọi chuyện đang ngay sau lưng nó…..Những suy nghĩ và băn khoăn của hắn……
Nó dừng lại trước cổng “ Khu vui chơi” :
– “Khu vui chơi” ??? Sao cô lại dắt tui vào đây ? Đây là chỗ dành cho con nít mà ?
– Con nít cái đầu của cậu…….. Tui rất thích nơi đây… Mỗi khi tui gặp chuyện buồn là tui đều đến nơi đây…. Cậu cũng chỉ mới về nước không bao lâu chắc cậu chưa đến chỗ này đâu nhỉ !! Vào trong đi !
– Cô !!!!! đúng là đồ con nít.
Gừ ! Cứ luôn bị hắn chọc như thế nó muốn tức điên lên. Nó quay nhanh mặt sang hướng khác và bỏ chạy như bay vào cổng khu vui chơi. Hắn chỉ biết đứng đấy nhìn nó rồi lại nở nụ cười….
Khu giải trí lúc sáng sớm vẫn chưa có mấy người khách cả…. Sau một đên dài sương lạnh vẫn còn đọng lại trên lá cây và những vật dụng khác…. Hai con người đang ở bên cạnh nhau trong khu vườn bát ngát hoa cỏ của khu vui chơi….. Nếu nói đây là khu hẹn hò ….. Có thể sẽ rất nhiều cặp đến đây ! Mỗi tội toàn trẻ con nên không ai dám hẹn hò chổ này cả ^^ !!
Mỗi lúc trông thấy nó hắn lại cảm thấy vui và lúc nào cũng phải suy nghĩ về nó :
“Thật sự mỗi khi chọc cô ấy ! Cô ấy lại như vậy ! Chỉ có như thế cuộc sống mới có mùi vị, chỉ có như thế mới vui vẻ và chỉ có như thế mới hạnh phúc đối với mình”
– Ê !! Đợi tôi với chứ ! Thiên Thiên !!!
Vừa đuổi theo, vừa gọi tên nó ! Còn nó thì vẫn cứ cắm đầu mà chạy… Nó tức muốn xì khói làm gì chịu đứng lại cho hắn chọc nữa chứ ! Tính tình nó tuy bướng bỉnh, ngang tàng.. nhưng mỗi khi bên hắn, nó không thể bộc lộ hết bản tính thật sự của mình…. Như có một con người khác đang ngự trị trong nó….
Hắn lại tăng tốc thật nhanh để có thể theo kịp nó :
– Thôi thôi ! Bớt giận đi ! Hôm nay muốn chơi gì thì tui đãi !
– Thật không ?
– OK ! Nếu có nửa lời giả dối…. “ra đường xa cán cái BỌC !!!!”
– Đồ quỷ vương……………..!!!!!!!!!!!!! Cán cái đầu ông !!!!!!!!!!!!
– Bậy ! Sao lại là đầu tui… là cái bọc……há há há !!!! Thôi thôi tui thua…. Chơi gì bây giờ ?
– … ừm…hm…. Mình chơi đu quay đi ! Tui rất thích đi đu quay để có thể ngắm hết toàn cảnh nơi này !
– Ừ ! Cái đó cũng được …..
Hắn vui vẻ bước đi mua vé cho nó.. Không biết có phải là hắn vui quá hay không mà khi trở lại với
Kéttttt !!!!! Kétttt !!!…………..
Bác bảo vệ phải đích thân bước ra mở cửa và đứng khép một bên để hắn đi vào !!! Nó đứng đấy ngỡ ngàng và đầy kinh ngạc :
– Cái tên này ! Hắn làm đã làm gì thế nhỉ, mình năn nỉ thế mà bác ấy không cho vào trường thế mà chỉ vài giây nói chuyện với hắn thì bác ấy lại đổi thái độ nhanh đến thế ! Không biết hắn lại bày trò gì nữa….
Nó đứng nhìn hắn……Nhìn thử xem cái con người ấy có những điểm gì đặc biệt mà luôn gây chú ý và ảnh hưởng đến người khác như vậy !
Hì. Nó đâu nào biết được hắn lại giở chiêu cũ khi đã dùng để đối phó với bà dì hiểm độc của nó, giờ lại lấy ra áp dụng lần nữa… cái chiêu này xài khi nào vẫn đạt đến sự thành công : “Một lời uy hiếp của đại thiếu gia”
Hắn nắm lấy tay nó ! Nhưng rồi, như một phản xạ tự nhiên, nó giật mạnh tay mình ra và rút tay lại …
– Cậu làm gì vậy ?
– Đi vào lẹ…! Trễ mất hết một tiết rồi !
– Ừ ! Để tui tự đi …
Hành động của nó làm cho hắn thật sự thất vọng, nó đâu cần nhất thiết phải phản ứng mạnh đến thế chứ…. Như thể nó không muốn hắn chạm đến nó, luôn phải có một khoảng cách. Hắn… chỉ đơn giản là muốn nắm lấy tay để lôi nó vào trong thật nhanh thế mà hắn lại trở thành một cái gì đó nguy hiểm không thể chạm vào trong suy nghĩ của nó…. Trong phút chốc ấy, hắn cảm thấy mình thật ngốc nghếch, thấy mình như một thằng ngốc…
“Mình nghĩ cái gì đây chứ ? Đau vì cái gì đây chứ ? Nó … có người yêu rồi và mình,………..mình không là gì cuả nó cả…. không là gì cả….. Bây giờ và mãi mãi về sau vẫn không là gì của nhau !!!”
“Mình rất ghét nó, thật sự rất ghét nó…. Nó là con heo ngu ngốc…. luôn gây tai họa cho mình…. Từ khi có nó bên cạnh mình thật sự gặp nhiều rắc rối….giờ nó gặp lại người nó yêu… mình nên mừng mới phải chứ.. nên vui mới phải chứ… Mình buồn vì cái gì nhỉ ?”
Hắn ngốc thật….. đúng là rất ngốc, hắn không thể nhận ra được cái cảm giác này là gì, không thể hiểu được bản thân của hắn đang muốn gì….. hắn đang muốn có nó…. Nhưng hắn không muốn chấp nhận rằng… hắn……… “đã thích nó” !!!
Hai đứa tiến vào trường với đầy ắp những suy nghĩ trong đầu…..không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn khi hắn đang đi cùng nó lại từ từ, từ từ cách nó một khoảng rất xa, dường như hắn chỉ muốn ở phía sau lưng nó chứ không hề muốn cùng nó tiến bước thêm nữa…
Nhận thấy điều gì đó đang xảy ra, nó nhận ra được sự kì lạ của hắn ngày hôm nay…. Từ lúc sáng cho đến tận bây giờ….nó quay xuống nhìn hắn :
– Tuấn Nam này ! Tui với cậu ai cũng mang vài vết thương…đau thì không đau nhưng cũng phải chữa….với lại, nếu vào lớp giờ này thì chắc chắn tui với cậu cũng sẽ bị mắng không có thể có trường hợp khác xảy ra. Thôi thì tui với ông đi giải trí một tí khi nào hết giờ giải lao rồi thì mình vào cũng được…..
Hắn dừng bước ngẩng mặt lên nhìn nó…..” Tuấn Nam” … lần đầu tiên nó gọi tên hắn…sao có vẻ thân mật thế ?… Nó cũng ghét hắn lắm cơ mà.. Tại sao hôm nay nó lại phải thay đổi như thế ? Vì một lý do nào đó chăng ?
– Được rồi ! Vậy đi đâu ?
– Thì cứ theo tui, tui dắt ông đến một chỗ này…..
Nói vừa dứt câu nó chạy ùa xuống nắm chặt lấy tay hắn và kéo đi thật nhanh, vừa chạy nó vừa cười…. nó thật sự đang cười khi bên hắn….chạy ngang cả phòng bảo vệ mà cũng chẳng bị ai la mắng vì đơn giản một điều rằng bác bảo vệ sẽ không bao giờ dám cản “đại thiếu gia” cả…..
Bàn tay nhỏ bé của nó đang nắm chặt lấy tay hắn….cảm giác thật ấm áp, dịu dàng…. Hắn thật sự cảm thấy vui và hạnh phúc….cùng chạy bên cạnh nó, nhìn thấy nụ cười của nó…..Hắn chỉ nghĩ đến một điều
“ Ước gì thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, để bàn tay ấy mãi mãi không rút khỏi vị trí của nó, mãi mãi bên cạnh của mình”
Lòng hắn đang lên tiếng, con tim hắn đang thổn thức từng nhịp đập…Hắn thật sự đã thích nó… Thích không có nghĩa là luôn bên cạnh người ấy… Thích đối với hắn chỉ thật sự rất đơn giản rằng phải luôn nhìn thấy được người ấy đang hạnh phúc và vui vẻ… kể cả khi người bên cạnh cô ấy không phải là mình…. Nhưng :
“ Có lẽ mình không nên nói ra điều ấy sẽ tốt hơn… phải để mọi chuyện thật đơn giản không nên gây thêm phiền phức lúc này nữa…. Bây giờ cô ấy vẫn đang bên cạnh mình…..Nếu như phải nói ran gay lúc này thì :
Một là cô ấy sẽ suy nghĩ và chấp nhận mình
Hai là cô ấy sẽ xem thường mình và mãi mãi mình sẽ mất đi cô ấy
Nếu mình không nói ra thì cả hai điều ấy cũng sẽ không xảy ra và hiện tại cô ấy vẫn đang bên cạnh mình…. Thế nên chỉ thế, chỉ cần có thế thôi là đủ..Hãy để mọi thứ như bình thường”
Nó vẫn cứ nắm lấy tay hắn và chạy không suy nghĩ đến bất cứ điều gì. Vì nó : nói dễ nghe là
vô tư hồn nhiên. Nói thẳng ra là ngốc nghếch, ngu xuẩn vì nó không biết, không cảm nhận được mọi chuyện đang ngay sau lưng nó…..Những suy nghĩ và băn khoăn của hắn……
Nó dừng lại trước cổng “ Khu vui chơi” :
– “Khu vui chơi” ??? Sao cô lại dắt tui vào đây ? Đây là chỗ dành cho con nít mà ?
– Con nít cái đầu của cậu…….. Tui rất thích nơi đây… Mỗi khi tui gặp chuyện buồn là tui đều đến nơi đây…. Cậu cũng chỉ mới về nước không bao lâu chắc cậu chưa đến chỗ này đâu nhỉ !! Vào trong đi !
– Cô !!!!! đúng là đồ con nít.
Gừ ! Cứ luôn bị hắn chọc như thế nó muốn tức điên lên. Nó quay nhanh mặt sang hướng khác và bỏ chạy như bay vào cổng khu vui chơi. Hắn chỉ biết đứng đấy nhìn nó rồi lại nở nụ cười….
Khu giải trí lúc sáng sớm vẫn chưa có mấy người khách cả…. Sau một đên dài sương lạnh vẫn còn đọng lại trên lá cây và những vật dụng khác…. Hai con người đang ở bên cạnh nhau trong khu vườn bát ngát hoa cỏ của khu vui chơi….. Nếu nói đây là khu hẹn hò ….. Có thể sẽ rất nhiều cặp đến đây ! Mỗi tội toàn trẻ con nên không ai dám hẹn hò chổ này cả ^^ !!
Mỗi lúc trông thấy nó hắn lại cảm thấy vui và lúc nào cũng phải suy nghĩ về nó :
“Thật sự mỗi khi chọc cô ấy ! Cô ấy lại như vậy ! Chỉ có như thế cuộc sống mới có mùi vị, chỉ có như thế mới vui vẻ và chỉ có như thế mới hạnh phúc đối với mình”
– Ê !! Đợi tôi với chứ ! Thiên Thiên !!!
Vừa đuổi theo, vừa gọi tên nó ! Còn nó thì vẫn cứ cắm đầu mà chạy… Nó tức muốn xì khói làm gì chịu đứng lại cho hắn chọc nữa chứ ! Tính tình nó tuy bướng bỉnh, ngang tàng.. nhưng mỗi khi bên hắn, nó không thể bộc lộ hết bản tính thật sự của mình…. Như có một con người khác đang ngự trị trong nó….
Hắn lại tăng tốc thật nhanh để có thể theo kịp nó :
– Thôi thôi ! Bớt giận đi ! Hôm nay muốn chơi gì thì tui đãi !
– Thật không ?
– OK ! Nếu có nửa lời giả dối…. “ra đường xa cán cái BỌC !!!!”
– Đồ quỷ vương……………..!!!!!!!!!!!!! Cán cái đầu ông !!!!!!!!!!!!
– Bậy ! Sao lại là đầu tui… là cái bọc……há há há !!!! Thôi thôi tui thua…. Chơi gì bây giờ ?
– … ừm…hm…. Mình chơi đu quay đi ! Tui rất thích đi đu quay để có thể ngắm hết toàn cảnh nơi này !
– Ừ ! Cái đó cũng được …..
Hắn vui vẻ bước đi mua vé cho nó.. Không biết có phải là hắn vui quá hay không mà khi trở lại với