Insane
Lời bài hát Việt Nam | Lyrics.vn

Gia sư “bất đắc dĩ”

Gia sư “bất đắc dĩ” - 2350 Lượt Xem
rực lửa. Nhỏ xung phong đưa cô xuống phòng y tế.



Cô y tế khẳng định cô bị nhiễm lạnh nên sinh bệnh. Nhỏ lo lắng cho cô nhưng đành phải đi bởi lời khuyên của cô y tế…



Một lúc sau, cô tỉnh dậy, cô y tế đến gần hỏi coi hiện giờ cảm thấy như thế nào, có thấy khó chịu ở đâu không,…v.v. Khoảng 30 phút sau thì chị cô lo lắng hớt hải chạy đến đưa cô về



Thế là cô được chị chăm sóc tận tình, cơn sốt khiến cô không làm gì nổi, lại còn khiến chị cô phải xin nghỉ việc mà trông cô. Lâu lâu, trong cơn mê sảng, cô cứ liên tục xin lỗi chị vì mình mà là ảnh hưởng đến chị, chị cô chỉ cười rồi nói không sao, rồi còn hát cho cô ngủ nữa cơ.



Ngày hôm sau, cơn sốt giảm đi nhưng vẫn còn hơi mệt nên chị bắt cô ngủ, lúc sau ăn cháo để chóng hết bệnh. Một lát sau, nghe tiếng chuông cửa, cô nghĩ lại người hàng xóm nên chẳng quan tâm.



‘Cạch…’ Tiếng mở cửa vang lên. Một mùi thơm thoang thoảng cô đoán ngay là chị cô đem cháo lên, nói – Chị hai cứ để trên bàn, chút nữa em ăn



‘Kịch’ Âm thanh đặt tô cháo xuống, cô như nhớ ra gì đó nên nói tiếp



– Chị ơi! Lát nữa nếu có Cao Thành đến thì chị cứ bảo là em đi chơi rồi nha! Em không muốn cậu ấy phải lo… – Giọng cô nhỏ dần… Khoảng chính xác 15 giây sau, tiếng đóng cửa vang lên khiến cô chắc chắn là chị đã đi xuống dưới.



Tối đó, cô cảm thấy khỏe hơn nhiều nên leo xuống ăn cơm với chị luôn.



– Chị hai! Lúc nãy Cao Thành có đến không? – Cô hỏi



– Có!



– Vậy chị có nói giống em nhờ không?



– Hở? Em nhờ? Lúc nào? – Chị cô chau mày hỏi



– Hả? Chẳng phải lúc chị đem cháo lên ấy! – Cô ngạc nhiên, rõ ràng là vậy mà…



– À… Cao Thành đến thăm em sẵn tiện chị nhờ cậu ấy bưng lên cho em luôn! Em lộn chị và cậu ta à?!!



Cô giật mình, nhớ lại lúc đó, ra là hắn đem lên cho cô… Vậy những gì cô nói… hắn đã nghe hết rồi!!! 15 phút sau côi chạy lên phòng, phát hiện một quyển truyện tiểu thuyết trên bàn cùng một tờ ghi chú với hàng chữ “Tặng cô xem như là quà! Mau khỏe đấy!”. Cô nhìn nó một lúc rồi bật cười một tiếng, thì thầm – Cảm ơn!



2 ngày sau, cô đi học lại, nhỏ mừng lắm, chạy hỏi thăm cô, cũng nhờ nhỏ mà bài cô được chép đầy đủ. Cô cảm ơn nhỏ, để đền đáp ‘công ơn to lớn’ này, cô hứa sẽ khao nhỏ một bữa. Giờ ra chơi, cô nhanh chóng chạy ra thư viện, may thật hắn vẫn còn ở đấy, cô ngồi xuống đối diện chỗ hắn rồi cười nói



– Cảm ơn vì món quà!



Hắn nhìn cô rồi cười nói – Khỏe rồi à? Món quà đó có giúp gì không đấy!



– Có! Khi nào rảnh tôi đọc nó mà!



Lúc đó, cô cảm thấy mình như là trút đi một gánh nặng, cô cảm thấy rất vui khi nói chuyện với hắn…



Autor: Arigatou gozaimasu, mina~~




Bây giờ hai người mới phát hiện tình cảm của mình dành cho người kia thế nào. Nhưng họ chưa cảm nhận được tình cảm to lớn ấy của người kia dành cho mình… Họ muốn cả hai nên bình tâm là mà suy nghĩ, tuy vẫn chưa ‘chính thức’ vả lại vẫn chưa ai ngỏ lời yêu nhau nhưng họ lại rất quan tâm đến nhau…



Sau sự việc đó, cô cảm thấy mình hơi thái quá . Hôm sau, giờ ra chơi, cô quyết định ở lại lớp lấy cuốn tiểu thuyết mà hắn tặng ra xem, tuy cuốn sách hơi cũ nhưng không hiểu sao cô lại rất thích nói, không chỉ nội dung hay mà còn có giá trị đối với cô… Bồi hồi nhìn cuốn sách một lúc thì thấy nhỏ đến chỗ cô, mặt đầy tâm sự, mắt như chực rơi nước mắt…



– Ái Nhi… tớ… vừa bị… từ chối… – Đến đây, nhỏ không kiềm được mà khóc nức nở, rồi kể mình đã tỏ tình ra sao, bị tử chối như thế nào… Cô cố gắng an ủi nhỏ, xem như ngày hôm qua cô chưa hề biết gì. Một lúc sau, mấy bạn trong lớp bảo có người tìm cô, người đầu tiên cô nghĩ là hắn nhưng điều đó lại hết sức vô lý… Bước ra cửa lớp thì thấy một cậu con trai cao hơn cô một chút, khuôn mặt tuấn tú cùng chiếc kính cận viền màu đen rất có vẻ trí thức, nhìn phù hiệu thì là lớp của thầy Trương…



– Chào… – Anh ta nói – Tôi là bạn của nhỏ [Không có tên nên gọi ‘nhỏ’ đại luôn!'>



– Ờ Chào… Có chuyện gì?



– Tôi… hôm nay nhỏ bị sao mà buồn vậy? T…tại hồi sáng tôi hỏi nhỏ không trả lời – Nói xong anh ta đỏ mặt có vẻ như… Cô cười gian



– À, cậu ấy thích một người mà bị người đó từ chối, tôi đang cố khuyên nhỏ…



– Vậy sao…? – Anh buồn phiền khi cô nói hết câu…



Cô lại cười gian, khẽ nói nhỏ với anh – Cậu thích nhỏ đúng không!? – Nghe đến câu này, anh ta liền đỏ mặt, nóng cả mặt, lắp bắp nói không phải… Cô cười cười nói – Nếu cậu cố gắng dịu ngọt dỗ dành, cậu ấy sẽ cảm động thôi! Nhưng tùy vào cậu… Tôi nói trước nhé! Cậu dám làm gì nhỏ buồn thì đừng trách tôi – Cô hâm dọa, anh ta giật mình nhưng rồi cười nói cảm ơn cô, nhờ cô chuyển lời giúp nhỏ là đừng buồn… Cô đứng đó một lúc, suy ngẩm, có một sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây…



Thời gian trôi qua không chờ đợi, cũng đã 3 ngày, hắn và cô chả thèm gặp mặt, cô chẳng chịu nổi nên lấy lý do là hôm nay có sách mới nên muốn đi xuống thư viện xem thử, thực ra thì chỉ để tìm và xin lỗi hắn ấy mà! Cô ngồi đó, đợi trong tuyệt vọng, thật chất cô biết hắn sẽ không đến thậm chí là giận cô nhưng dường như trong lòng cô đã và đang điều khiển mọi hoạt động cứ như là một thói quen… Và cứ thế mà cô duy trì đến 2 ngày sau. Cô ngồi đó được một lúc thì một bạn nữ khá đáng yêu, tóc buộc cao, lai tay áo trái có mảnh vải màu đỏ ghi to hai chữ ‘Lớp Trưởng’, phù hiệu in rõ là lớp của thầy Trương, nhìn là biết… với lại có vẻ như cô rất có duyên với lớp thầy Trương…



Cô gái ấy đưa cho cô một cuốn sách bài tập nâng cao toán, còn nói là của hắn đưa, bảo cô phải là hết những bài đã đánh dấu trong đó, có gì không hiểu thì hỏi là được. Cô cười đón nhận rồi quay sang cảm ơn cô lớp trưởng. Sau khi cô ấy đi, cô mới mở ra mà xem, những bài này hắn đã giảng rất tỉ mỉ, chỉ có điều thêm vài chi tiết cần phải suy luận tí… Cô phì cười không tự chủ, đành ngoan ngoãn nghe lời mà làm bài.



Lại tiếp diễn như thế cho đến khoảng 1 tuần sau, cô hỏi cô bạn ‘trung gian’ xem hắn đang ở đâu, sao lại không trực tiếp đưa mà nhờ người khác… Cô ấy nói là hắn có việc bận, nhưng cách xưng hô của cô ấy lạ lắm, cứ xưng mình là em, xưng hắn là anh, cô hỏi lí do thì mới phát hiện hắn lớn hơn cô, à không, lớn hơn tuổi khối lớp 10 bình thường đến 2 tuổi…



Hôm đó, ra về, cô để quên đồ nên chạy lên lấy, đi ngang qua lớp của hắn vô tình thấy được hắn đang đứng trong lớp mắt cứ nhìn ra cửa sổ. Giờ cô thực tò mò tại sao hắn lại giấu cô về tuổi tác của mình, cô khó hiểu khi lúc đầu gặp mặt cách đây mấy tháng, hắn không hề nhìn vào phù hiệu cô lại đoán được tên cô là gì… Đinh ninh l

Lời bài hát mới nhất

Xem thêm 

Lời bài hát yêu thích nhất

Xem thêm