Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất (xem 4183)

Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất

thế đầu gối lên ghế tựa, thở đều đều, lăn ra…ngủ.


Thiên Thiên bóp trán, không biết là nên khóc hay nên cười, uổng phí cô xoắn xuýt nửa ngày, ai đó vốn dĩ không băn khoăn gì.


Cô tự giễu cười khẽ một chút, tay chân anh dài ngoằng, thân thể hơn phân nửa không ở trên ghế, vậy mà anh cũng có thể ngủ.


Tia sáng mặt trời từ hướng tây chiếu qua cửa sổ vào phòng, chiếu lên người anh, lấp lánh ánh kim, hình dáng tuyệt mỹ của anh tựa như hoang tử trong truyện cổ tích. Lúc anh an tĩnh, đường nét nhu hòa càng thêm anh tuấn dị thường. (Viv: oa oa, e dựa theo bản chính + tí chút phiêu, mọi người chiêm ngưỡng, e đi…lau nước miế**, Pil: gúm =’= tránh xa ta ra… cơ mà sao đọc khúc này có cảm giác Hạo ca là yêu tinh ế =)) chỉ yêu tinh mới có khả năng phát sáng ý =’= )


Thiên Thiên không thể dời tầm mắt, tim đập rộn ràng, chính là người này, lúc anh trêu chọc cô có thể làm cô tức đến giơ chân, mà lúc trầm mặc cũng không làm người ta quên sự tồn tại của anh.


Cô bỗng nhiên nghe thấy tay vặn cửa vang lên tiếng xoay mở nhẹ nhàng, vừa quay đầu lại, quả nhiên là má Diêu đang thò đầu vào nhìn xung quanh.


Cô bật cười, “Mami làm gì vậy?”


Má Diêu vẫy tay với cô, Thiên Thiên đắp thêm một cái chăn cho Thẩm Hạo rồi đi ra.


Má Diêu dắt tay cô đi ra ngoài vài bước, nói nhỏ: “Con gái ngoan, con không mệt chứ?”


Thiên Thiên không hiểu gì hết, “Mami sao lại hỏi như vậy?”


“Má chẳng phải là đang quan tâm con sao.” Má Diêu cười nói.


“Vậy vừa rồi còn kêu tụi con tiếp tục.” Thiên Thiên muốn hôn mê.


“Vậy hai đứa rốt cuộc có tiếp tục không?” má Diêu không khoan dung, không buông tha hỏi.


Mặt Thiên Thiên đã hồng thấm, “Má tránh ra đi, con không muốn nói chuyện với má nữa.”


“Được, không nói chuyện này.” Má Diêu vuốt vuốt mặt con gái bảo bối, “Nó đang làm gì?”


“Ngủ.” Thiên Thiên nhún nhún vai.


“Nó với con làm gì mà mệt mỏi tới vậy?” vẻ mặt má Diêu chấn kinh. (ách =)) bác này thoáng ghê ta =))


Mặt Thiên Thiên đỏ còn chưa đủ, ngay cả cổ cũng đã nhuộm đỏ.


“Nó không làm gì với con đó chứ?”


Tại sao lại xoay quanh đề tài này a, Thiên Thiên nổi giận thiệt rồi, “Mami!”


Má Diêu chạy trối chết. (dùng từ kiểu j hem bít, bác ý già mà cứ như con nít ế =)) )


Thiên thiên thở dài một hơi, vừa quay đầu lại thấy Thẩm Hạo cười như không cười đang dựa vào cửa.


Chương 46


Thiên Thiên cầu xin ông trời, phù hộ Thẩm Hạo thỉnh thoảng mất đi tật xấu.


Ông trời quả thật thỏa mãn tâm nguyện của cô, Thẩm Hạo đứng ở nơi đó, cái gì cũng không nói, chỉ cười.


Nhưng Thiên Thiên thà rằng anh nói chuyện, vì cách cười của anh cực kì quỷ dị.


“Anh anh anh anh ra lúc nào?” Thiên Thiên kinh hãi quá nên nói năng lộn xộn.


“Tỉnh ngủ liền ra.” Thẩm Hạo nói, bên môi hiện lên ý cười rõ ràng, thật hài hước.


Vậy anh ấy rốt cuộc có nghe thấy không a.


“Cám ơn đã tiếp đãi,” Thẩm Hạo nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, anh phải đi rồi.”


“Em tiễn anh.”


Đi tới cửa, Thẩm Hạo xoay người, cười cười, “Anh phải chào bác gái một tiếng.”


Thiên Thiên nhướng mày, “Không cần đâu.”


“Phải đi chứ, đây là lễ phép cơ bản nhất.” Thẩm Hạo thành thật nói.


“Vậy…được rồi.” Thiên Thiên do dự một chút, đưa anh vào nhà bếp, lúc này má Diêu đang tỉ mĩ chuẩn bị cơm chiều.


Thẩm Hạo mới kêu một tiếng “bác gái”, má Diêu liền đáp rất nhanh, tươi cười hào phóng nói: “Tiểu Thẩm a, ở lại ăn cơm chiều đi, bác làm sắp xong rồi, chờ ba của Thiên Thiên về, bác xào cải thìa là có thể dọn cơm.”


Thẩm Hạo không hề kinh ngạc, “Có phiền bác không ạ?”


“Không đâu, không đâu, thêm một đôi đũa mà thôi.” Má Diêu lau tay lên tạp dề, nở nụ cười thật tươi.


“Vậy thì con không khách khí.”


Má Diêu cười tít mắt, “Con xem như ở nhà là được rồi.”


“Dạ dạ.” Vì thế người họ Thẩm nào đó liền vâng dạ hết sức ngoan ngoãn.


Trong lúc đó, không ai trưng cầu qua ý kiến của Thiên Thiên.


“Tiểu Thẩm, con ra ngoài ngồi đi, trong này đầy mùi khói dầu.”


Thẩm Hạo trắng trợn chớp mắt với Thiên Thiên, cô mới hiểu tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh. Người này mặt dày mày dạn đến trình độ này, Thiên Thiên tự than thở.


Ba Diêu vừa vào cửa nhìn thấy Thẩm Hạo trước là sửng sốt, sau đó rất nhanh nhếch miệng cười một cái, “Tiểu Thẩm, bác nhớ rồi.”


“Bác trai.”


“Lại đây, đánh ván cờ với bác.”


Không đợi ba Diêu mở miệng, Thiên Thiên đã cực kì hứng thú mang bàn cờ tới.


Thẩm Hạo khiêm nhường nói: “Xin bác hạ thủ lưu tình.”


Thiên Thiên đắc ý nói: “Ba của em là quán quân cờ vây, anh tự cầu nhiều phúc đi.”


Âm điệu của Thẩm Hạo lờ đờ uể oải, “Anh dĩ nhiên không phải đối thủ của bác trai rồi.”


Ba Diêu mở bàn cờ ra, kéo Thiên Thiên vào chỗ đánh cờ, “Con chơi bàn này với Tiểu Thẩm đi, ba làm quân sư.”


Thiên Thiên hết sức sửng sốt. cô làm sao biết rõ ba Diêu đột nhiên nghĩ đến nếu vạn nhất ông đánh thua con rể tương lai, vậy rất mất mặt a, cho nên đành phải tạm thời đẩy con gái ra.


Đâm lao phải theo lao, Thiên Thiên cắn chặt răng nói rất có khí thế, “Được, chúng ta hạ cờ 5 quân.” Tốt xấu gì tính cô cũng kiên cường, Thẩm Hạo muốn thắng cô không phải dễ.


“Vinh hạnh hầu cờ.” Thẩm Hạo cười cười.


Khai chiến.


Thiên Thiên lấy quân đen nên được đi trước.


Trong phòng bếp đột nhiên truyền ra giọng của má Diêu, “Ông xã, mau tới giúp a.”


Ba Diêu đáp lại một tiếng, còn không nỡ rời bỏ chiến cuộc.


Ông rầu rĩ không vui nói: “Đang êm đẹp kêu anh vào làm gì?”


Má Diêu trừng ông liếc mắt một cái, “Ông thật không có mắt nhìn nha.” Bà cố sức ngoéo mồm sang phía phòng khách, nơi có hai người trong đang chụm đầu với nhau, đang rất hứng khởi.


Ba Diêu giật mình hiểu ra, “À, à.” Vì hạnh phúc cả đời của con gái bảo bối, ông tự giác tự nguyện vào trong bếp giúp bà xã nhặt rau, rửa rau, cắt rau, lau bàn.


Má Diêu hưng trí bừng bừng trốn sau cửa nhìn lén, nét mặt Thiên Thiên đang vui mừng, trong mắt Thẩm Hạo nổi lên tia dịu dàng say lòng người có thể làm người ta cam tâm tình nguyện chết đuối trong đó.


“Hai đứa thật là xứng đôi a.” má Diêu mơ ước nói, bà nghĩ tới cảnh tượng lúc còn trẻ yêu nhau cùng ba Diêu, mặt ưng ửng đỏ.


Nhoáng cái đã một tiếng trôi qua, ba Diêu ôm bụng đáng thương hỏi: “Bà xã, có thể dọn cơm chưa?”


Tình cảm cần bồi dường, câu nói này không sai, nhưng lãng mạn không thể làm cơm ăn a, má Diêu cũng sợ hai người đói bụng, lên tiếng gọi: “Ăn cơm, Thiên Thiên đến đây dọn chén đũa.”


“Dạ.” Thiên Thiên như trút được gánh nặng gật đầu, cô đặc biệt tích cực không giống trước giờ.


“Tiểu Thẩm cũng uống một chút.” Thói quen của ba Diêu là mỗi ngày uống nửa ly rượu đỏ, nghe nói đây cũng là cách dưỡng sinh.


Thẩm Hạo từ chối, “Không được, không được.”


“Vậy hút một điếu?”


“Dạ không, không biết.” Thẩm Hạo cười nói.


“Người trẻ tuổi, con rất được.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Năm Ấy Được Gặp Anh

“Tôi có bầu rồi, chị nhường chồng đi”

Hớn hở khoe có bầu, bạn trai trầm ngâm tiết lộ một sự thật khiến tôi chết điếng

Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

Điện hạ, thần biết sai rồi!