rên người, đang lau người cho Yuji.
Lâu lắm rồi tôi mới trông thấy cơ thể nàng. Tôi nhớ là nàng khá mảnh mai, tuy nhiên lúc này có thể thấy là bầu ngực nhỏ của nàng đang khẽ đung đưa khi nàng cúi người xuống. Hông của nàng cũng rất nở nang, thật không hổ danh là cựu giáo viên dạy nhảy. “Hãy để em!” hông của nàng nói với tôi.
Ký ức hạnh phúc hiện về. Những ký ức mềm mại, ấm nóng.
Tôi nuốt ực ngụm nước ngậm trong miệng.
Mio ngẩng lên nhìn tôi.
Không chút bối rối, nàng từ từ kéo khăn tắm lên để che người. Nàng chăm chú nhìn tôi khiến tôi phải mỉm cười ngượng ngịu, quay mặt đi chỗ khác.
Lát sau, nàng bảo.
“Anh chịu khó đợi nhé.”
“Hả?”
“Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện ấy. Em biết em là vợ anh nhưng riêng chuyện này thì…
“A, chuyện đó hả?”
“Vâng, chuyện đó.”
“Em đừng lo. Điều em muốn là điều anh muốn. Nếu em không muốn thì anh cũng không muốn đâu.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Nhưng mà,” nàng nói, “anh nhìn em ban nãy như thể là anh đang muốn vậy?”
“À, xin lỗi em nhé. Đó chỉ là phản ứng của anh khi nhớ lại thôi.”
“Nhớ lại?”
“Anh nhớ lại những kỷ niệm mềm mại, ấm nóng trước kia.”
Câu trước tôi nói dối, còn câu sau thì tôi nói thật.
“Vậy à?” Ánh mắt nàng mơ màng.
“Chúng mình, về chuyện ấy…” nàng ngập ngừng rồi nói liền một hơi. “Chúng mình hòa hợp chứ?”
“Chuyện đó thì khỏi phải nói.”
“Thế hả?”
“Khỏi nói luôn.”
Mùa đông năm ấy, chúng mình gặp nhau vào thứ Hai đầu tiên sau kỳ nghỉ năm mới.
Lần hẹn hò thứ hai.
“Ba tháng mới gặp nhau nhỉ?”
Ngồi phía bên kia bàn, Mio nói. Yuji đang chăm chú theo dõi chương trình dạy tiếng Ý trên ti vi. Thằng bé rất thích cô hướng dẫn viên của chương trình.
“Nhưng chúng mình trao đổi rất nhiều thư,” tôi nói.
“Giống như hàng ngày bọn mình vẫn nói chuyện với qua cánh cửa vậy. Do đó, hôm gặp em, anh mang tâm trạng của một người vừa mở tung được cánh cửa đó. Anh luôn có cảm giác là em ở ngay cạnh anh.”
“Abbiamo metà metà!”
Tiếng Yuji hét lớn.
“Gì vậy?”
“Nghĩa là chúng ta chia đôi nhé.”
“À, ra vậy.”
Điểm hẹn lần này vẫn là sân ga.
Lần trước, anh đến trước năm phút mà đã thấy em rồi nên lần này anh đến trước hẳn mười lăm phút. Sau khi chắc chắn rằng em chưa tới, anh lấy từ túi thể thao hiệu Frank Shorter ra một cuốn truyện và bắt đầu đọc. Đó là cuốn Những yêu nữ của thần Titan[1'> của Kurt Vonnegur (hồi đấy ông vẫn đề chữ Junior ở cuối tên). Anh đọc cuốn này ba lần rồi. Hai lần trước anh đều khóc khi đọc đến đoạn cuối. Lần này anh cũng chảy nước mắt. Anh khóc vì Malachi Constant.
[1'> Tên gốc là ‘The sirens of Titan’.
“Aio ơi?”
Anh ngẩng lên thì thấy em.
“Cậu khóc à?” em hỏi.
“Ừ.”
“Có chuyện gì buồn à?”
Anh chìa quyển sách ra cho em xem. Bìa quyển sách vẽ một hình con chó chỉ còn là bộ xương đang bị tròng dây qua cổ dắt đi.
“Cậu buồn vì quyển sách này?”
Anh gật đầu.
Sau này, em cứ tưởng quyển sách viết về một chú chó không may bị chết.
Anh nhìn đồng hồ thì thấy còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn. Chúng mình lại vào quán giải khát lần trước.
“Giờ tớ mới để ý,” em nói. “Aio lúc nào cũng đọc sách. Kể cả giờ nghỉ hay giờ tự học.”
“Ừ.”
“Tớ cũng thích sách. Nhưng là sách về Sherlock Holmes và Arecne Lupin.”
“Tớ biết,” anh nói.
“Thế à?”
Anh để ý em nhiều hơn là em tưởng.
“Ao len lông dê của cậu,” anh nói. “Trông rất hợp.”
“Cảm ơn cậu,” em nói.
Sau khi gọi đồ uống, anh lấy trong cặp ra một gói nhỏ đặt lên bàn.
“Sắp sinh nhật cậu rồi.”
Đây là…, anh đẩy gói quà về phía em.
“Quà sinh nhật của tớ.”
Em mừng ra mặt. Em hết nhìn gói quà lại nhìn sang anh. Em bảo em rất vui. “Đây là lần đầu tiên tớ nhận được quà từ con trai. Cảm ơn cậu.”
Cậu mở ra đi, anh nói.
Anh dùng giấy gói hộp bánh bố anh được tặng dịp cuối năm làm giấy gói quà. Lúc em mở ra, giấy gói vẫn còn thơm mùi vani.
“Cho tớ à?” em hỏi.
“Ừ, cho Enokida đấy.”
Đó là một bức tranh khổ A4 đóng bằng khung nhựa rẻ tiền. Bức tranh anh vẽ em từ phía sau bằng bút máy mực đen. Anh đã cố hình dung lại gương mặt em, vậy mà chẳng hiểu sao trong đầu anh toàn hiện lên hình ảnh em từ phía sau. Chắc tại anh vui quá khi thấy em để tóc dài.
Em thấy đấy, đầu anh như tổ quạ nên lúc nào anh cũng ao ước có được mái tóc đẹp. Đây có thể coi là một dạng bệnh “ái vật”, tuy nhiên, xét về mặt sinh học thì vẫn còn đỡ hơn là bệnh mê giày gót nhọn.
“Tớ rất vui. Tớ sẽ giữ cẩn thận.”
Giờ nghĩ lại mới thấy em đúng là người hiếm có vì đi vui mừng đón nhận món quà bình dân đó của anh. Tất cả chưa mất tới một nghìn yên. Cậu học trò dồn hết sức cho trận đánh nghèo đến mức khó tin. Thời buổi này, đến một đứa học cấp I cũng chẳng buồn đếm xỉa tới món quà như vậy ấy chứ.
“Cậu vẽ đẹp thế,” em nói.
“Tớ từng có ý định thi vào trường Mỹ thuật.”
“Sao câu lại không thi?”
“Tại mắt tớ,” anh nói.
“Mắt tớ không được tốt lắm. Tớ bị mù màu thể nhẹ, đến nổi phân biệt đèn giao thông còn khó.”
“Vậy mà tớ không biết.”
“Bản thân tớ cũng không biết. Tớ cứ tưởng mọi người đều nhìn thế giới giống tớ.”
“Vậy ư?”
“Ừ. Thầy giáo khuyên tớ nên bỏ ý định đó. Cứ làm một nhân viên bình thường thôi. Như thế sẽ không gặp cản trở nào.”
Thật lãng phí, em nói. Cậu vẽ đẹp như ảnh thế này.
Ngay từ hồi ấy em đã rất giỏi khơi dậy chút lòng kiêu hãnh của anh bằng những câu nói hoàn toàn không có chủ ý. Và quan trọng hơn nữa là em còn không hề nhận ra điều ntày.
Những câu nói rất vô tình của em đã khiến anh tự hào về bản thân biết bao.
Tớ cũng có quà cho cậu, em nói.
Quà sinh nhật và quà Giáng sinh, tuy cả hai ngày này đều đã qua rồi.
Một bộ trùm tai bằng len.
“Trời này mà chạy thì lạnh lắm.”
Cảm ơn cậu, anh nói. Tớ rất vui.
Anh cực kỳ vui.
Vì vậy…
Đến giờ anh vẫn còn giữ.
Bộ trùm tai bằng len đó.
Món quà đầu tiên của em.
“Hôm đó chúng mình lại nói chuyện suốt năm tiếng.”
“Trò chuyện có giúp chúng mình xích lại gần nhau hơn không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Vậy sao?”
“Vì hôm ấy chúng mình còn nắm tay nhau cơ mà.”
“Giỏi thế!”
“Em thấy chúng mình giỏi không?”
“Chúng mình cố gắng thật đấy. Thật đáng khâm phục.”
“Cũng không đến mức vậy đâu.”
Trong lúc đợi tàu, thấy em hà hơi vào tay cho ấm, anh liền hỏi:
“Cậu lạnh à?”
“Ừ. Tớ quên không mang găng tay. Áo tớ lại không có túi.”
Quả thật, cả áo len làm từ lông dê lẫn chiếc váy dài kẻ ca rô em mặc đều không có túi. Bên trong áo len, em có mặc thêm mấy áo nữa nhưng em không có áo khoác ngoài.
“Cho cậu mượn túi tớ này.”
Em quay sang nhìn anh rồi lại quay đi, tiếp tục hà hơi vào tay. Sau vài giây do dự, em nói.
“Vậy cho tớ mượn.”
Em cho tay vào túi áo anh. Túi áo anh lúc đó có tay phải của anh rồi, bởi vậy việc tay chúng mình chạm vào tay nhau là điều không tránh khỏi. Tay em rất lạnh. Bàn tay mỏng manh, yếu đuối. Bất giác, anh nắm chặt bàn tay trái của em đang để trong túi anh. Ngón tay của em khẽ co lại như con thú nhỏ đang hoảng sợ, sau đó em từ từ thả lỏng tay ra.
“Nghe như con thú dữ đang chuẩn bị xơi con mồi lạc vào hang ổ của mình nhỉ?”
“Vâng. Em cũng cảm thấy thế. Em đã bị anh ăn thịt.”
“Cảm ơn em đã đãi anh.”
Sau khi tay trái của em ấm lên, chúng mình đổi chỗ để làm ấm tay phải.
“Chào mừng cậu đến với túi áo trái.
Lâu lắm rồi tôi mới trông thấy cơ thể nàng. Tôi nhớ là nàng khá mảnh mai, tuy nhiên lúc này có thể thấy là bầu ngực nhỏ của nàng đang khẽ đung đưa khi nàng cúi người xuống. Hông của nàng cũng rất nở nang, thật không hổ danh là cựu giáo viên dạy nhảy. “Hãy để em!” hông của nàng nói với tôi.
Ký ức hạnh phúc hiện về. Những ký ức mềm mại, ấm nóng.
Tôi nuốt ực ngụm nước ngậm trong miệng.
Mio ngẩng lên nhìn tôi.
Không chút bối rối, nàng từ từ kéo khăn tắm lên để che người. Nàng chăm chú nhìn tôi khiến tôi phải mỉm cười ngượng ngịu, quay mặt đi chỗ khác.
Lát sau, nàng bảo.
“Anh chịu khó đợi nhé.”
“Hả?”
“Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện ấy. Em biết em là vợ anh nhưng riêng chuyện này thì…
“A, chuyện đó hả?”
“Vâng, chuyện đó.”
“Em đừng lo. Điều em muốn là điều anh muốn. Nếu em không muốn thì anh cũng không muốn đâu.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Nhưng mà,” nàng nói, “anh nhìn em ban nãy như thể là anh đang muốn vậy?”
“À, xin lỗi em nhé. Đó chỉ là phản ứng của anh khi nhớ lại thôi.”
“Nhớ lại?”
“Anh nhớ lại những kỷ niệm mềm mại, ấm nóng trước kia.”
Câu trước tôi nói dối, còn câu sau thì tôi nói thật.
“Vậy à?” Ánh mắt nàng mơ màng.
“Chúng mình, về chuyện ấy…” nàng ngập ngừng rồi nói liền một hơi. “Chúng mình hòa hợp chứ?”
“Chuyện đó thì khỏi phải nói.”
“Thế hả?”
“Khỏi nói luôn.”
Mùa đông năm ấy, chúng mình gặp nhau vào thứ Hai đầu tiên sau kỳ nghỉ năm mới.
Lần hẹn hò thứ hai.
“Ba tháng mới gặp nhau nhỉ?”
Ngồi phía bên kia bàn, Mio nói. Yuji đang chăm chú theo dõi chương trình dạy tiếng Ý trên ti vi. Thằng bé rất thích cô hướng dẫn viên của chương trình.
“Nhưng chúng mình trao đổi rất nhiều thư,” tôi nói.
“Giống như hàng ngày bọn mình vẫn nói chuyện với qua cánh cửa vậy. Do đó, hôm gặp em, anh mang tâm trạng của một người vừa mở tung được cánh cửa đó. Anh luôn có cảm giác là em ở ngay cạnh anh.”
“Abbiamo metà metà!”
Tiếng Yuji hét lớn.
“Gì vậy?”
“Nghĩa là chúng ta chia đôi nhé.”
“À, ra vậy.”
Điểm hẹn lần này vẫn là sân ga.
Lần trước, anh đến trước năm phút mà đã thấy em rồi nên lần này anh đến trước hẳn mười lăm phút. Sau khi chắc chắn rằng em chưa tới, anh lấy từ túi thể thao hiệu Frank Shorter ra một cuốn truyện và bắt đầu đọc. Đó là cuốn Những yêu nữ của thần Titan[1'> của Kurt Vonnegur (hồi đấy ông vẫn đề chữ Junior ở cuối tên). Anh đọc cuốn này ba lần rồi. Hai lần trước anh đều khóc khi đọc đến đoạn cuối. Lần này anh cũng chảy nước mắt. Anh khóc vì Malachi Constant.
[1'> Tên gốc là ‘The sirens of Titan’.
“Aio ơi?”
Anh ngẩng lên thì thấy em.
“Cậu khóc à?” em hỏi.
“Ừ.”
“Có chuyện gì buồn à?”
Anh chìa quyển sách ra cho em xem. Bìa quyển sách vẽ một hình con chó chỉ còn là bộ xương đang bị tròng dây qua cổ dắt đi.
“Cậu buồn vì quyển sách này?”
Anh gật đầu.
Sau này, em cứ tưởng quyển sách viết về một chú chó không may bị chết.
Anh nhìn đồng hồ thì thấy còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn. Chúng mình lại vào quán giải khát lần trước.
“Giờ tớ mới để ý,” em nói. “Aio lúc nào cũng đọc sách. Kể cả giờ nghỉ hay giờ tự học.”
“Ừ.”
“Tớ cũng thích sách. Nhưng là sách về Sherlock Holmes và Arecne Lupin.”
“Tớ biết,” anh nói.
“Thế à?”
Anh để ý em nhiều hơn là em tưởng.
“Ao len lông dê của cậu,” anh nói. “Trông rất hợp.”
“Cảm ơn cậu,” em nói.
Sau khi gọi đồ uống, anh lấy trong cặp ra một gói nhỏ đặt lên bàn.
“Sắp sinh nhật cậu rồi.”
Đây là…, anh đẩy gói quà về phía em.
“Quà sinh nhật của tớ.”
Em mừng ra mặt. Em hết nhìn gói quà lại nhìn sang anh. Em bảo em rất vui. “Đây là lần đầu tiên tớ nhận được quà từ con trai. Cảm ơn cậu.”
Cậu mở ra đi, anh nói.
Anh dùng giấy gói hộp bánh bố anh được tặng dịp cuối năm làm giấy gói quà. Lúc em mở ra, giấy gói vẫn còn thơm mùi vani.
“Cho tớ à?” em hỏi.
“Ừ, cho Enokida đấy.”
Đó là một bức tranh khổ A4 đóng bằng khung nhựa rẻ tiền. Bức tranh anh vẽ em từ phía sau bằng bút máy mực đen. Anh đã cố hình dung lại gương mặt em, vậy mà chẳng hiểu sao trong đầu anh toàn hiện lên hình ảnh em từ phía sau. Chắc tại anh vui quá khi thấy em để tóc dài.
Em thấy đấy, đầu anh như tổ quạ nên lúc nào anh cũng ao ước có được mái tóc đẹp. Đây có thể coi là một dạng bệnh “ái vật”, tuy nhiên, xét về mặt sinh học thì vẫn còn đỡ hơn là bệnh mê giày gót nhọn.
“Tớ rất vui. Tớ sẽ giữ cẩn thận.”
Giờ nghĩ lại mới thấy em đúng là người hiếm có vì đi vui mừng đón nhận món quà bình dân đó của anh. Tất cả chưa mất tới một nghìn yên. Cậu học trò dồn hết sức cho trận đánh nghèo đến mức khó tin. Thời buổi này, đến một đứa học cấp I cũng chẳng buồn đếm xỉa tới món quà như vậy ấy chứ.
“Cậu vẽ đẹp thế,” em nói.
“Tớ từng có ý định thi vào trường Mỹ thuật.”
“Sao câu lại không thi?”
“Tại mắt tớ,” anh nói.
“Mắt tớ không được tốt lắm. Tớ bị mù màu thể nhẹ, đến nổi phân biệt đèn giao thông còn khó.”
“Vậy mà tớ không biết.”
“Bản thân tớ cũng không biết. Tớ cứ tưởng mọi người đều nhìn thế giới giống tớ.”
“Vậy ư?”
“Ừ. Thầy giáo khuyên tớ nên bỏ ý định đó. Cứ làm một nhân viên bình thường thôi. Như thế sẽ không gặp cản trở nào.”
Thật lãng phí, em nói. Cậu vẽ đẹp như ảnh thế này.
Ngay từ hồi ấy em đã rất giỏi khơi dậy chút lòng kiêu hãnh của anh bằng những câu nói hoàn toàn không có chủ ý. Và quan trọng hơn nữa là em còn không hề nhận ra điều ntày.
Những câu nói rất vô tình của em đã khiến anh tự hào về bản thân biết bao.
Tớ cũng có quà cho cậu, em nói.
Quà sinh nhật và quà Giáng sinh, tuy cả hai ngày này đều đã qua rồi.
Một bộ trùm tai bằng len.
“Trời này mà chạy thì lạnh lắm.”
Cảm ơn cậu, anh nói. Tớ rất vui.
Anh cực kỳ vui.
Vì vậy…
Đến giờ anh vẫn còn giữ.
Bộ trùm tai bằng len đó.
Món quà đầu tiên của em.
“Hôm đó chúng mình lại nói chuyện suốt năm tiếng.”
“Trò chuyện có giúp chúng mình xích lại gần nhau hơn không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Vậy sao?”
“Vì hôm ấy chúng mình còn nắm tay nhau cơ mà.”
“Giỏi thế!”
“Em thấy chúng mình giỏi không?”
“Chúng mình cố gắng thật đấy. Thật đáng khâm phục.”
“Cũng không đến mức vậy đâu.”
Trong lúc đợi tàu, thấy em hà hơi vào tay cho ấm, anh liền hỏi:
“Cậu lạnh à?”
“Ừ. Tớ quên không mang găng tay. Áo tớ lại không có túi.”
Quả thật, cả áo len làm từ lông dê lẫn chiếc váy dài kẻ ca rô em mặc đều không có túi. Bên trong áo len, em có mặc thêm mấy áo nữa nhưng em không có áo khoác ngoài.
“Cho cậu mượn túi tớ này.”
Em quay sang nhìn anh rồi lại quay đi, tiếp tục hà hơi vào tay. Sau vài giây do dự, em nói.
“Vậy cho tớ mượn.”
Em cho tay vào túi áo anh. Túi áo anh lúc đó có tay phải của anh rồi, bởi vậy việc tay chúng mình chạm vào tay nhau là điều không tránh khỏi. Tay em rất lạnh. Bàn tay mỏng manh, yếu đuối. Bất giác, anh nắm chặt bàn tay trái của em đang để trong túi anh. Ngón tay của em khẽ co lại như con thú nhỏ đang hoảng sợ, sau đó em từ từ thả lỏng tay ra.
“Nghe như con thú dữ đang chuẩn bị xơi con mồi lạc vào hang ổ của mình nhỉ?”
“Vâng. Em cũng cảm thấy thế. Em đã bị anh ăn thịt.”
“Cảm ơn em đã đãi anh.”
Sau khi tay trái của em ấm lên, chúng mình đổi chỗ để làm ấm tay phải.
“Chào mừng cậu đến với túi áo trái.