trở nên ngạc nhiên rồi chuyển sang kinh ngạc. Và phải đợi khi hắn dằng lại quyển vở thì cô mới chịu rời tầm mắt khỏi đó. Cô gái quay lại nhìn hắn như k thể tin được,lắp bắp nói:
_Cậu….cậu… cậu lấy đâu ra…ra cái này vậy???
_Sao? _ Hắn nhíu mày
_Trời ơi, cậu k biết sao? Quyển vở cậu cầm này là viết phần tiếp theo của 1 quấn fanfic rất nổi tiếng trên mạng hiện nay đấy. Cậu ấy là tác giả nam duy nhất cực kỳ nổi tiếng về truyện tình cảm teen trên mạng _ Cô gái nói 1 chàng dài về sự phấn khích của mình với truyện của tác giả này
_Cô biết cậu ta sao? _ hắn hỏi
_Chậc, cậu ấy được ngưỡng mộ lắm đấy, k ai đọc truyện chữ mà k biết tới cậu ấy cả. Tên trên mạng ngta gọi cậu ấy là Vic, tên thật là Thái Hoàng Thái Luân, 20t, hình như nghe nói cậu ấy học trường đại học kinh tế thì phải. Vậy đó…._ Cô gái vô cùng hào hứng nói,liệt kê đầy đủ lý lịch trích chéo của vị tác giả này
Cô gái vẫn cứ ngồi huyên thuyên mãi về tác giả này mà chẳng quan tâm xem là hắn có để tâm hay là nghe lọt chữ nào hay k nữa. Hắn khi biết được tên và trường của cái thằng nhóc mà hắn thề phải trả thủ đủ kia đã chẳng thèm để ý nhỏ ngang nhiên ngồi lên bàn mình kia nói cái gì nữa. Mà lúc đó, miệng hắn khẽ nhếch lên tạo thành 1 nụ cười cực nham hiểm…
Còn nó, trong lúc này đang lật tung tất cả đống đồ ở lớp đại họ của mình lên để tìm quyển vở mà ai kia đã vô tình nhặt được và tạm thời đúc túi quần mang đi kia . H nó đang muốn khóc tới nơi rồi khi k thấy quyển vở đấy đâu nữa. Nó mà làm mất, k có bài gửi cho ông quản lý thì đảm bảo mai ổng giết nó luôn khỏi sống với ông ấy làm gì cả…
Người nó tỏa ra đầy sát khí khiến cho k ai giám đến gần những chỉ duy nhất có 1 cô bé xinh đẹp , gương mặt y búp bê, bận trên mình bộ váy tím nhẹ nhàng bước tới trỗ nó mà k hề sợ hãi gì cái bá khí ấy. Cô tiện tay nhặt những quyển sách nó quăng lung tung trên bàn, dưới đất 1 cách bừa bãi…
_Thiên Anh, cậu đang tìm cái gì vậy?
_Vở truyện,mất rồi_ Nó k cần quay lại cũng biết là ai. Trả lời 1 cách nhanh gọn nhẹ nhất và tiếp tục sự nghiệp vứt đồ of mình
_Mất….HẢ……CÁI GÌ…..Mất cái quyển đang viết dở á?_ Cô bạn sững lại 1 chút rồi khi tiêu hóa hết được lời nó nói thì cô bạn mới hét lên và lúm cổ áo nó lắc lia lịa hỏi
Nó bị túm cổ áo, chán nản thở dài 1 cái rồi gật đầu cái “rụp” để cho cô bạn mình chấp nhận sự thật k thể phũ phàng hơn này….
Không nói gì cả, cô bạn kia hất nó qua 1 bên và bắt đầu lục lọi tìm tòi cái quyển vở có cái bìa đặc biệt đó trong mớ đồ của nó. Nó cũng bắt tay vào tìm cùng trong tuyệt vọng….
Cuoosic ùng, sau 1 tiếng tìm kiếm 2 đứa thở k ra hơi đành ngậm ngùi nhìn nhau kết luận 1 câu “ Mất thật rồi”
_Haizzz, chắc lúc tui đâm vào ngta ngã nên rơi ra rồi _ Nó ngồi phịch xuống ghê thở dài
_Hửm, vậy đã quay lại tìm chưa?_ Cô bạn hỏi
_Rồi, nửa h luôn mà k thấy mô tê gì cả_ Nó lắc đầu càng chán nản hơn
Vậy nên k còn cách nào khác nó đành gọi cho ông quản lý xin ra thêm hạn thời gian nộp bài . Và điều tất yếu là bị ổng ca cho 1 bài ca cải lương k quên ….
* * *
Tan học, cổng trường hôm nay đã nhốn nháo còn càng nhốn nháo, lộn xộn hơn mọi hôm rất nhiều. Mấy đứa con gái bt chạy k kịp ra khỏi cổng trường thì hôm nay cứ tíu ta tíu tít điên cuồng gài thét tên thằng dở hơi nào đấy. Mấy thằng nào đấy thì dở thói hung hăng, hỡm hĩnh tìm thằng xấu xố nào đó dại dột đụng vào đám bê tha này… Nó chẳng thèm quan tâm đám ô hợp đó mà kéo nhỏ bạn thân đi thằng vỉ hôm nay tâm trạng nó vô cùng xấu nên k có tý hồ hởi nào để đi hóng hớt truyện của thiên hạ cả. Với nó ngày hôm nay k thể tệ hơn được nữa…..
Còn hắn, đang ở nơi được gọi là trung tâm của sự rắc rối đó; cái nơi mà nó gọi là bọn “ô hợp” kia với tâm trạng cũng k khá hơn. Hắn cực kì khó chịu vs đám con gái kia và còn bực mình hơn khi k thể tìm được cái tên “Thái Hoàng Thái Luân” đâu cả. Hắn sắp tức đến mức muốn đạp chết mấy thằng đàn em vô dụng của mình đi rồi. ĐÚng lúc ấy, bất giác hắn ngẩng lên….. Và đập ngay vào mắt hắn là cái dáng nhỏ, lùn; thân 1 màu đen kia. Quần đen, áo đen, lũ le đen, giầy đen, vai đeo laptop kia thì làm sao hắn có thể nhầm được chứ. Gạt mấy lũ quẩn quanh kia ra, hắn bước tới gọi to cái tên đó:
_Thái Hoàng Thái Luân
Ngược với dự đoán của hắn là nó phải giật mình sợ hãi quay lại mà vẫn dửng dưng như k quan tâm như đấy chẳng phải là tên mình vậy. Tức giận, hắn bước thật nhanh kéo giật cái thằng nhóc k coi mình ra kilo nào này quay lại:
_NÀY _ hắn gắt lên
Nó bị kéo giật lại k khỏi khó chịu cùng bực mình và nhất là hắn đụng đúng lúc nó chẳng vui vẻ gì kia. Bí trừng mắt nhìn cái người vô duyên, lạ mặt này nhưng tuyệt nhiên chẳng nói gì cả
_Thái Hoàng Thái Luôn, mày điếc à mà tao gọi k nghe hả? _ Hắn gọi cái tên đó làm nó hơi sững lại nhưng rồi cũng thở dài ngao ngán nhìn hắn lạnh lùng hỏi:
_Truyện gì?
Hắn nhìn thái độ chẳng có tý nào sợ hãi hay quan tâm tới xem hắn tìm nó làm gì của nó mà k khỏi tức giận. Hắn tút quyển vở từ túi quần sau ra, dơ lên trước mặt nó, ngạo nghễ nói:
_Thằng nhóc, quên anh rồi sao? Đựng vào anh rồi biến luôn k xin lỗi, anh gọi k thèm thưa… Nhưng may anh tìm được nhóc, còn cần thứ này chứ?
_Đưa đây _ Nó tức giận. Hóa ra cái tên chết bẫm nó đâm vào hồi sáng cầm của nó khiến nó khổ sở suốt từ sáng tới h….
Nó với tay lên định giật lại quyển vở từ tay hắn thì hắn đã nhanh tay hơn nó dơ lên rõ cao làm nó giật hụt. 1 đứa cao có 1m6 như nó làm sao mà đọ được với 1 tên hớn 1m8 như hắn chứ; đương nhiên nó đành bất lực rồi. Nó trừng mắt nhìn hắn, còn hắn thì cợt nhả nhìn nó như nó tức giận chẳng liên quan gì đến hắn vậy
_Nhóc con, muốn lấy lại chứ? Chắc quan trọng với hắn lắm nhỉ?
_Muốn gì? _ Nó hất mặt hỏi
_Đâm vào anh k xin lỗi, anh gọi k thèm thưa, nói chuyện với đàn anh thì sấc sược… Nợ mới nợ cũ trả luôn 1 thể nhé. Làm osin cho anh đi, đánh đứa bé như nhóc thật chẳng bõ tay chút nào, chắc k trụ nổi 1 đòn . Ok? _ Hắn đắc trí nói
_Miễn _ Nó tức giận, gặt phắt đi cái ý tưởng vở vẩn của hắn ngay tức khắc
_Ồ! Vậy ý nhóc là nhóc k lấy cái này hả?_ Hắn nhíu mày nhìn k hài lòng, trước h ai giám trái ý hắn đâu. Nhưng hắn k chịu thua, tay vẫn dơ dơ quyển vở chêu tức nó
Nó cúi gằm mặt, k nói gì xem trừng đang đấu tranh tư tưởng giữ lắm. Nhìn nó, hắn chắc ngẩm rằng nó kiểu gì cũng phải đồng ý nhanh thôi thì bất ngờ nó bất lên giật quyển vở khỏi tay hắn làm hắn cũng như bọn đàn em đừng đằng sau ngớ ng. Quay người lại, nó lấy chân đá thẳng vào chân hắn 1 cái làm hắn đau điếng người k thể đứng vững được mà phải ôm chân. Nó nắm lấy tay cô bạn xinh đẹp bên cạnh mình đang đứng trông trò hay từ nãy h chạy biến luôn và không quên buông 1 câu lạnh lùng và đầy tính khinh miệt : “ Đồ điên”
Hắn giận run người, cái thằng nhóc mắc toi đó chắc chắn hắn mà k sử nó hắn sẽ k mang họ Vương nữa. Nhưng dường như chắc hắn phải đổi họ mình thật quá…….
Hắn tức giận, k nguôi được tý nào chỉ có tăng lên thêm mà thôi, trên đường đi về nhà cùng thằng bạn thân k ngừng **** nó cho bõ tức. Thằng bạn thân nhìn cái tướng chẳng khác gì con nít của của hắn mà chỉ biết lắc đầu bó tay chịu thua cái thằng thù dai,hay gây sự này. Thằng bạn mình vẫn k thôi **** và dường như hắn k nhận ra 1 sự thật mà hắn đan
_Cậu….cậu… cậu lấy đâu ra…ra cái này vậy???
_Sao? _ Hắn nhíu mày
_Trời ơi, cậu k biết sao? Quyển vở cậu cầm này là viết phần tiếp theo của 1 quấn fanfic rất nổi tiếng trên mạng hiện nay đấy. Cậu ấy là tác giả nam duy nhất cực kỳ nổi tiếng về truyện tình cảm teen trên mạng _ Cô gái nói 1 chàng dài về sự phấn khích của mình với truyện của tác giả này
_Cô biết cậu ta sao? _ hắn hỏi
_Chậc, cậu ấy được ngưỡng mộ lắm đấy, k ai đọc truyện chữ mà k biết tới cậu ấy cả. Tên trên mạng ngta gọi cậu ấy là Vic, tên thật là Thái Hoàng Thái Luân, 20t, hình như nghe nói cậu ấy học trường đại học kinh tế thì phải. Vậy đó…._ Cô gái vô cùng hào hứng nói,liệt kê đầy đủ lý lịch trích chéo của vị tác giả này
Cô gái vẫn cứ ngồi huyên thuyên mãi về tác giả này mà chẳng quan tâm xem là hắn có để tâm hay là nghe lọt chữ nào hay k nữa. Hắn khi biết được tên và trường của cái thằng nhóc mà hắn thề phải trả thủ đủ kia đã chẳng thèm để ý nhỏ ngang nhiên ngồi lên bàn mình kia nói cái gì nữa. Mà lúc đó, miệng hắn khẽ nhếch lên tạo thành 1 nụ cười cực nham hiểm…
Còn nó, trong lúc này đang lật tung tất cả đống đồ ở lớp đại họ của mình lên để tìm quyển vở mà ai kia đã vô tình nhặt được và tạm thời đúc túi quần mang đi kia . H nó đang muốn khóc tới nơi rồi khi k thấy quyển vở đấy đâu nữa. Nó mà làm mất, k có bài gửi cho ông quản lý thì đảm bảo mai ổng giết nó luôn khỏi sống với ông ấy làm gì cả…
Người nó tỏa ra đầy sát khí khiến cho k ai giám đến gần những chỉ duy nhất có 1 cô bé xinh đẹp , gương mặt y búp bê, bận trên mình bộ váy tím nhẹ nhàng bước tới trỗ nó mà k hề sợ hãi gì cái bá khí ấy. Cô tiện tay nhặt những quyển sách nó quăng lung tung trên bàn, dưới đất 1 cách bừa bãi…
_Thiên Anh, cậu đang tìm cái gì vậy?
_Vở truyện,mất rồi_ Nó k cần quay lại cũng biết là ai. Trả lời 1 cách nhanh gọn nhẹ nhất và tiếp tục sự nghiệp vứt đồ of mình
_Mất….HẢ……CÁI GÌ…..Mất cái quyển đang viết dở á?_ Cô bạn sững lại 1 chút rồi khi tiêu hóa hết được lời nó nói thì cô bạn mới hét lên và lúm cổ áo nó lắc lia lịa hỏi
Nó bị túm cổ áo, chán nản thở dài 1 cái rồi gật đầu cái “rụp” để cho cô bạn mình chấp nhận sự thật k thể phũ phàng hơn này….
Không nói gì cả, cô bạn kia hất nó qua 1 bên và bắt đầu lục lọi tìm tòi cái quyển vở có cái bìa đặc biệt đó trong mớ đồ của nó. Nó cũng bắt tay vào tìm cùng trong tuyệt vọng….
Cuoosic ùng, sau 1 tiếng tìm kiếm 2 đứa thở k ra hơi đành ngậm ngùi nhìn nhau kết luận 1 câu “ Mất thật rồi”
_Haizzz, chắc lúc tui đâm vào ngta ngã nên rơi ra rồi _ Nó ngồi phịch xuống ghê thở dài
_Hửm, vậy đã quay lại tìm chưa?_ Cô bạn hỏi
_Rồi, nửa h luôn mà k thấy mô tê gì cả_ Nó lắc đầu càng chán nản hơn
Vậy nên k còn cách nào khác nó đành gọi cho ông quản lý xin ra thêm hạn thời gian nộp bài . Và điều tất yếu là bị ổng ca cho 1 bài ca cải lương k quên ….
* * *
Tan học, cổng trường hôm nay đã nhốn nháo còn càng nhốn nháo, lộn xộn hơn mọi hôm rất nhiều. Mấy đứa con gái bt chạy k kịp ra khỏi cổng trường thì hôm nay cứ tíu ta tíu tít điên cuồng gài thét tên thằng dở hơi nào đấy. Mấy thằng nào đấy thì dở thói hung hăng, hỡm hĩnh tìm thằng xấu xố nào đó dại dột đụng vào đám bê tha này… Nó chẳng thèm quan tâm đám ô hợp đó mà kéo nhỏ bạn thân đi thằng vỉ hôm nay tâm trạng nó vô cùng xấu nên k có tý hồ hởi nào để đi hóng hớt truyện của thiên hạ cả. Với nó ngày hôm nay k thể tệ hơn được nữa…..
Còn hắn, đang ở nơi được gọi là trung tâm của sự rắc rối đó; cái nơi mà nó gọi là bọn “ô hợp” kia với tâm trạng cũng k khá hơn. Hắn cực kì khó chịu vs đám con gái kia và còn bực mình hơn khi k thể tìm được cái tên “Thái Hoàng Thái Luân” đâu cả. Hắn sắp tức đến mức muốn đạp chết mấy thằng đàn em vô dụng của mình đi rồi. ĐÚng lúc ấy, bất giác hắn ngẩng lên….. Và đập ngay vào mắt hắn là cái dáng nhỏ, lùn; thân 1 màu đen kia. Quần đen, áo đen, lũ le đen, giầy đen, vai đeo laptop kia thì làm sao hắn có thể nhầm được chứ. Gạt mấy lũ quẩn quanh kia ra, hắn bước tới gọi to cái tên đó:
_Thái Hoàng Thái Luân
Ngược với dự đoán của hắn là nó phải giật mình sợ hãi quay lại mà vẫn dửng dưng như k quan tâm như đấy chẳng phải là tên mình vậy. Tức giận, hắn bước thật nhanh kéo giật cái thằng nhóc k coi mình ra kilo nào này quay lại:
_NÀY _ hắn gắt lên
Nó bị kéo giật lại k khỏi khó chịu cùng bực mình và nhất là hắn đụng đúng lúc nó chẳng vui vẻ gì kia. Bí trừng mắt nhìn cái người vô duyên, lạ mặt này nhưng tuyệt nhiên chẳng nói gì cả
_Thái Hoàng Thái Luôn, mày điếc à mà tao gọi k nghe hả? _ Hắn gọi cái tên đó làm nó hơi sững lại nhưng rồi cũng thở dài ngao ngán nhìn hắn lạnh lùng hỏi:
_Truyện gì?
Hắn nhìn thái độ chẳng có tý nào sợ hãi hay quan tâm tới xem hắn tìm nó làm gì của nó mà k khỏi tức giận. Hắn tút quyển vở từ túi quần sau ra, dơ lên trước mặt nó, ngạo nghễ nói:
_Thằng nhóc, quên anh rồi sao? Đựng vào anh rồi biến luôn k xin lỗi, anh gọi k thèm thưa… Nhưng may anh tìm được nhóc, còn cần thứ này chứ?
_Đưa đây _ Nó tức giận. Hóa ra cái tên chết bẫm nó đâm vào hồi sáng cầm của nó khiến nó khổ sở suốt từ sáng tới h….
Nó với tay lên định giật lại quyển vở từ tay hắn thì hắn đã nhanh tay hơn nó dơ lên rõ cao làm nó giật hụt. 1 đứa cao có 1m6 như nó làm sao mà đọ được với 1 tên hớn 1m8 như hắn chứ; đương nhiên nó đành bất lực rồi. Nó trừng mắt nhìn hắn, còn hắn thì cợt nhả nhìn nó như nó tức giận chẳng liên quan gì đến hắn vậy
_Nhóc con, muốn lấy lại chứ? Chắc quan trọng với hắn lắm nhỉ?
_Muốn gì? _ Nó hất mặt hỏi
_Đâm vào anh k xin lỗi, anh gọi k thèm thưa, nói chuyện với đàn anh thì sấc sược… Nợ mới nợ cũ trả luôn 1 thể nhé. Làm osin cho anh đi, đánh đứa bé như nhóc thật chẳng bõ tay chút nào, chắc k trụ nổi 1 đòn . Ok? _ Hắn đắc trí nói
_Miễn _ Nó tức giận, gặt phắt đi cái ý tưởng vở vẩn của hắn ngay tức khắc
_Ồ! Vậy ý nhóc là nhóc k lấy cái này hả?_ Hắn nhíu mày nhìn k hài lòng, trước h ai giám trái ý hắn đâu. Nhưng hắn k chịu thua, tay vẫn dơ dơ quyển vở chêu tức nó
Nó cúi gằm mặt, k nói gì xem trừng đang đấu tranh tư tưởng giữ lắm. Nhìn nó, hắn chắc ngẩm rằng nó kiểu gì cũng phải đồng ý nhanh thôi thì bất ngờ nó bất lên giật quyển vở khỏi tay hắn làm hắn cũng như bọn đàn em đừng đằng sau ngớ ng. Quay người lại, nó lấy chân đá thẳng vào chân hắn 1 cái làm hắn đau điếng người k thể đứng vững được mà phải ôm chân. Nó nắm lấy tay cô bạn xinh đẹp bên cạnh mình đang đứng trông trò hay từ nãy h chạy biến luôn và không quên buông 1 câu lạnh lùng và đầy tính khinh miệt : “ Đồ điên”
Hắn giận run người, cái thằng nhóc mắc toi đó chắc chắn hắn mà k sử nó hắn sẽ k mang họ Vương nữa. Nhưng dường như chắc hắn phải đổi họ mình thật quá…….
Hắn tức giận, k nguôi được tý nào chỉ có tăng lên thêm mà thôi, trên đường đi về nhà cùng thằng bạn thân k ngừng **** nó cho bõ tức. Thằng bạn thân nhìn cái tướng chẳng khác gì con nít của của hắn mà chỉ biết lắc đầu bó tay chịu thua cái thằng thù dai,hay gây sự này. Thằng bạn mình vẫn k thôi **** và dường như hắn k nhận ra 1 sự thật mà hắn đan