Em là học trò của anh thì sao - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Em là học trò của anh thì sao (xem 3272)

Em là học trò của anh thì sao

nào và thế nào.


Thật ra, trong đời người không có quá nhiều cái “nếu như”, cũng chẳng có quá nhiều “sự nhất định”, đó chỉ là sự viện cớ cho bản thân, một cái cớ biện minh cho sự nỗ lực chưa tới của họ. Nếu bạn thật sự chịu khó học, nhất định có thể sẽ đứng Top 10 toàn lớp sao? Có bản lĩnh thì bạn hãy học hành chăm chỉ, cầm học bổng cho tôi xem đi. Tất cả “nếu như” chỉ là lời nói mạnh miệng mà thôi, mọi thứ bên trên đều chẳng có nếu như, hai chữ “nếu như” chính là cơ hội mà bạn không bao giờ có được.


Chính Triệu Thuỷ Quang cũng không muốn nói: “Nếu như lúc đầu mình không chọn ra nước ngoài, mọi chuyện đã không thành ra thế này”, cô không muốn có cái “nếu như” như vậy, lời phàn nàn ấy, khiến người ta cảm thấy chán ghét.


“Tại sao phải đi nước ngoài?” Cô đã từng chân thật hỏi lấy bản thân.


Thật sự cô không thích ngành Thương Mại Quốc Tế, học ngôn ngữ là một trong những ước mơ của cô. Cô thật sự không muốn bắt đầu đã lựa chọn việc mình không thích, nếu bây giờ cũng vậy, bốn mươi năm sau thì sao, chẳng lẽ vẫn sẽ vật lộn với sự lựa chọn của bản thân, như vậy sẽ tốt ư?


Kế đó, chuyện bà ngoại cũng đã ảnh hưởng ít nhiều đến cô, Triệu Thuỷ Quang nghĩ đến ba mẹ của mình, tương lai khi đã già rồi cần phải có người chăm sóc, nếu như bản thân cô không có thực lực, nếu như cuộc sống bản thân khó khăn, kinh tế eo hẹp, để ba mẹ sinh ra một đứa con như thế, chẳng phải rất đáng buồn sao?


Hơn nữa,cô khó mở miệng nói với Đàm Thư Mặc, hiện tại bất cứ ai nhìn bọn họ đều xì xầm nói là thầy trò yêu nhau, kỳ thật cô hiểu rõ mọi chuyện không phải như vậy,mọi người nhận định thế chỉ là vì anh là thầy của cô, mà cô lại là học trò của anh!


Nhưng chính vì những lời chỉ trích này, cô không tài nào mở miệng được, đến bây giờ cô vẫn một mực gọi anh là “Thầy Đàm”, nếu như không ra đi, nếu như không trưởng thành, cô vĩnh viễn là “đứa con” của anh, được bảo vệ bao bọc lớn lên từng ngày, điều cô muốn chính là sự bình đẳng, chứ không phải là nhìn anh với ánh mắt kính sợ. Cô muốn đường hoàng nắm tay đứng bên cạnh anh.


Đã thế, cô phải nói thế nào đây chứ!


Triệu Thuỷ Quang đứng tần ngần trong ngày gió mát tháng chín, bị gió thổi bụi bay vào mắt liền nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, lệ từng giọt tuôn trào, câu nói “Nhớ em” của anh vẫn còn quanh quẩn ấm áp bên tai cô, nghĩ đến câu nói ấy, lòng cô nghẹn ngào trào dâng, chạy thục mạng về ký túc xá.


Chương 34: Yêu Luôn Đi Đôi Với Nỗi Buồn


Triệu Thuỷ Quang ngồi chồm hổm trước cửa phòng làm việc của Đàm Thư Mặc, anh vẫn chưa trở lại, chắc hẳn cuộc phỏng vấn còn chưa chấm dứt, nói ra thì thật buồn cười, cuộc họp của anh và chuyện bận của cô là cùng một chuyện.


Cô cũng không dám gửi tin nhắn cho anh, thứ sáu lúc tan sở, đa phần giáo sư đã về hết, chỉ còn mình cô ngồi xổm ở đó, ngẩng đầu nhìn gió thổi qua tàng cây lung lay bên ngoài hành lang, tiếng lá cây xào xạc lẫn trong từng cơn gió trong không gian phiêu đãng, thổi bụi bay vào mắt làm cô dụi mắt liên tục. Bầu trời trong xanh, với những đám mây trắng, Triệu Thuỷ Quang không ngừng cố gắng mở mắt nhìn, nhìn bầu trời một lúc lâu, khiến cô choáng váng.


Lúc nghe tiếng bước chân, cô vội đứng lên, tiếng bước chân ấy lại còn ai vào đây nữa chứ.


Đàm Thư Mặc đứng từ xa nhìn cô cúi thấp đầu, trông giống như đứa trẻ làm điều sai quấy.


Cô thấp giọng nói, “Thầy Đàm, xin lỗi.” Anh không đoái hoài đến cô, cầm chìa khoá mở cửa.


“Cạch” tiếng cửa mở ra, không khí lạnh mát mẻ trong phòng tràn tới.


Anh bước vào, cũng không ngoảnh lại nhìn, giọng nói lành lạnh như băng tuyết quét qua cõi lòng, “Anh đã bỏ quyền rồi.”


Triệu Thuỷ Quang nghe không hiểu mấy, liền hỏi “Cái gì”.


Nhìn không được khuôn mặt anh, chỉ nghe được tiếng anh cất lên, ẩn nhẫn nói, “Anh không có chấm điểm, em yên tâm.”


Cảm xúc chủ quan như vậy, nói anh sao có thể đưa ra phán đoán chuyên nghiệp!


Triệu Thuỷ Quang sốt ruột, đi theo vào, hô nhỏ, “Em không biết chuyện sẽ như vậy, em định hôm nay sẽ nói anh biết!”


Anh đặt chìa khoá lên bàn làm việc màu đỏ, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy nét mặt nhăn nhó, môi khẽ nhếch lên, bầu không khí khô hanh cuối hè hết sức căng thẳng.


“Triệu Thuỷ Quang, em có từng nghĩ đến cảm giác của anh khi nhìn thấy tư liệu đó không?” Anh vừa xuống máy bay, nghe được giọng nói hồn nhiên của cô, cả người mệt mỏi đều tan biến cả, một lòng muốn làm xong mọi chuyện để được gặp cô, hai người sẽ có một buổi cuối tuần đẹp đẽ, không ngờ rằng trước khi ấy lại nhìn thấy đơn xin du học của cô.


Anh chịu trách nhiệm hỗ trợ Học Viện trong việc sàng lọc, thật ra chỉ là việc trên danh nghĩa mà thôi, anh có thể mượn cớ công việc bề bộn để không đi. Tuy bản tính hay thất thường, nhưng đối với những chuyện liên quan đến việc học thì anh lại cẩn thận kỹ lưỡng, bản thân phải có trách nhiệm, vì vậy anh quyết định tham dự, nhưng đến khi nhìn thấy tư liệu của cô, người thì đang ngồi trong phòng họp, nhưng lòng như muốn bốc hoả, anh hận không thể lao ra khỏi phòng, chất vấn cô, dứt khoát dẫn cô đi.


Cô sao có thể chứ, sao có thể gạt anh! Anh tự hỏi bản thân mình trăm ngàn lần.


Mãi đến khi Triệu Thuỷ Quang bước vào, đứng giữa phòng, cười chào hỏi, Đàm Thư Mặc ngược lại bình tĩnh hơn. Lạnh lùng nhìn cô trả lời. Cuối cùng nhất, cũng đến lượt anh đặt câu hỏi, nhưng anh biết dù có hỏi thì cô cũng không trả lời được, theo như hiểu biết của anh về cô.


Khi nhìn thấy Triệu Thuỷ Quang chạy đi, ngón tay Đàm Thư Mặc duỗi ra cố gắng đưa lên xoa hai bên thái dương, nhắm hờ mắt không nói thêm gì nữa.


Một người đàn ông như anh, lần đầu tiên sâu sắc biết được tinh thần và thể chất kiệt sức là thế nào.


Cô đi qua, nhẹ nhàng vòng tay ôm chặt phía sau lưng anh, tay dán lên khuôn ngực phập phồng của anh, thì thào, “Xin lỗi, em thực sự muốn nói với anh! Em phải nên bàn trước với anh! Em chỉ muốn bản thân tự trải nghiệm, muốn xem ở thế giới này, em có thể trở thành người như thế nào, có thể đi được bao xa trong cuộc đời này! Em rất muốn đi, rất muốn, để tương lai sau này có thể đường hoàng đứng bên cạnh anh!”


Gương mặt cô áp sát áo vét tơ tằm của anh, chất liệu vải mịn, mang theo hơi ấm cơ thể của anh, cách tấm lưng rộng lớn vững vàng, cuồn cuộn truyền đến, khiến hai má cô nóng hổi.


Bàn tay thanh mảnh mạnh mẽ của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, xoay người lại.


Anh cúi người, cái trán bằng phẳng tựa vào đầu cô, đôi mắt đen tuyền sáng rực ngân ngấn nước, anh cất giọng khàn, “Ở bên cạnh anh, không tốt sao? Như bây giờ vậy, ở bên cạnh anh thế này không tốt ư?”


Hơi thở cả hai gần trong gang tấc, anh không muốn nghĩ nữa, nhắm mắt lại tìm đến môi cô, đặt một nụ hôn thật dài lên đôi môi phấn hồng kia, đầu lưỡi khẽ lướt nhẹ lên môi cô, từng nụ hôn nồng cháy nhẹ nhàng đọng trên đôi môi, tha thiết như đối với báu vật.


Mỗi nụ hồn của anh, đều như một câu nỉ non: “Ở lại” “Ở lại”.


Triệu Thuỷ Quang đắm chìm trong vòng xoáy mật ngọt này, cô biết anh cuồng ngạo, nhưng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ

Rồi đôi lúc ta sẽ vẫn ổn với cuộc sống độc thân của mình

Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 4

Truyện Những Cô Em Gái Full

Hạnh phúc thật sự mong manh