Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full (xem 504)

Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full

mà lừa gạt ba mẹ! tao ko muốn nói thêm với mày nữa”.


Các bác ơi, em chỉ muốn chết quách đi cho rồi, giữa bên tình, bên nghĩa, và bên nhân. Bên nào với em cũng nặng nề hết. Bỏ thì thương, vương thì tội. Thời gian đó kinh khủng lắm. Không biết diễn tả thế nào nữa. Có lần, em quyết tâm ko quan tâm tới mẹ con nó, nhưng nhớ lại cảm giác thằng ku Bim ôm mình chặt cứng, rồi suốt ngày gặp em là nó cười tít mắt,





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹234›











ThichDocTruyen.Yn.Lt




hay đơn giản là những lúc nhìn nó ngủ trên cánh tay của em thui, là em chợt mềm nhũn như một đứa con gái. E ko fải thích trẻ con, nhưng em cảm nhận cái gì đó ràng buộc giữa em và nó. Mỗi ngày, em đến chơi với nó giống như một món quà mà ai đó trao cho em z. Khó tả lắm, chỉ biết được rằng đoạn đường em chạy từ trường về nhà mẹ con nó, là đoạn đường mà em chờ đợi hạnh phúc nhứt mà em từng trải.


Nhưng nói ai hiểu? hiểu ai nói! Có hôm, gọi điện cho Ultrabook, biểu nó rằng nó nhìn đời nhạt quá, chỉ nhìn một khía cạnh thôi. Nó quát lại em “còn hơn là đồ gà mờ!” câu này làm em như bị xúc phạm, nhưng e quả đúng là một thằng gà mờ thật. Ngu gì mà ngu dữ.


Những ngày sau đó, con maclinux đi làm nhiều hơn, nó bảo rằng nếu nó ko làm, tụi kia sẽ rạch mặt nó. Em thấy bắt đầu ớn ớn cái giới linux này. Chúng nó (tụi core- linux, tụi má mì) đúng là hok có tình người. Và những đứa ubuntu, fedora, centOS,…cũng hệch như thế. Chỉ đồng tiền mới là tất cả.


Hồi hổm em lên mạng đọc mấy truyện về đĩ điếm, có truyện kể về một con đĩ còn zin, đĩ thiên thần, tâm hồn của đĩ,…đại loại thế, em ko nhớ tựa, của một tác giả đồng tính viết (có viết sách gì gì đó nữa). Đọc xong, thấy bọn người trong truyện chắc làm linux ở thiên đường, nên mới có những thứ ko thể nào có ngoài thực tế được. Em ghét những loại văn chương mơ mộng bay bổng, hiển nhiên đó, hiện tại đó sao chúng nó ko viết, lại đi kể về một thứ xa vời ở đâu đó, để những người đọc cả tin, họ cảm thấy cuộc đời họ đang sống quá bất công, quá đen tối, và họ tìm mọi cách để đến được với cái “thiên đường” nào đó trong truyện. Và tới khi họ biết rằng thiên đường ấy ko tồn tại thì có lẽ mọi thứ đã quá trễ.


Thiên đường của maclinux của em cũng vậy, nó mê tiểu thuyết (éo hiểu sao lại thi vào cntt, dù rằng nó học ko hề tệ). Hồi xưa, lúc hai đứa mới biết nhau, nó toàn đọc những thứ truyện tình cảm vớ vẩn. Nhiều khi em nghĩ, chính vì những thứ đó mới làm khoảng cách của em với nó rời xa nhau đến như vậy, giống như android vs ios, song song và ko bao giờ chạm vào nhau ở điểm đầu cũng như điểm cuối.


Và rồi các bác biết ko, một ngày đẹp trời nọ, mẹ con nó bỏ đi. Căn nhà trống hoác. Không một lời chào…Chợt em cảm giác mình được giải thoát, cảm giác có cái gì đó đã rời khỏi bản thân mình, cảm giác như ai đó vừa cứu mình khỏi địa ngục, vừa buồn, vừa vui…Em éo hiểu em như thế nào nữa.


Sau đó em nhận được cuộc gọi từ ultrabook, nó biểu, chính nó là người kêu 2 mẹ con nhà ipod ku Bim rời SG và về quê. Em ko biết lí do chính nào làm con Ultra hành xử như vậy, chỉ biết một điều, chuyện của em còn vài đoạn ngắn nữa…trước khi 2 mẹ con nó rời xa em mãi…


Hổm rài em cũng đã có biết lớp em đọc được bài viết này trên voz, hôm rồi lên lớp e có nghe mọi người bàn tán thoáng qa. Tuy bây giờ chỉ học chung vs mọi người có 1 môn thôi, nhưng em cũng hi vọng với em, mọi người hãy giữ thái độ như từ trước tới giờ, đừng đổi, em thấy ko quen. Và đừng lên VOZ công khai tên tuổi em ra, lúc ấy, e nghĩ sẽ có vài người bị tổn thương á. Cám ơn cả lớp!


Có 1 bác tác giả núp lùm ở Voz rủ em ra sách, em nói thiệt, là e ko có khiếu văn chương, nên rủ e thì e cũng z thôi. Đợi chừng nào em viết ra được phần mềm viết văn, lúc ấy rủ e cũng chưa muộn (tầm vài ngàn năm gì đó).


Sau khi 2 mẹ con nó bỏ đi, em gọi con Ultra hỏi vì sao lại có thể hành động như vậy được? nó nói với em thẳng thừng, là muốn giải thoát cho em, và vì em còn nhiều hơn những thứ cần lo phía trước. Em cảm động lắm lắm luôn.


Em ko oán trách nó, nhưng em chẳng hiểu tại sao tình cảm em dành cho nó ko thể hơn được những cảm xúc bạn bè bình thường. Chắc do em đang xài con laptop cũng kha khá đẹp rồi, nên hàng ultra ko còn hấp dẫn đối với em nữa.


Tầm vài hôm nữa, có một số điện thoại lạ gọi cho em, em ngẫm trong đầu là con Maclinux đó, em nôn nóng được biết tin của con thằng ipod ku Bim của mình, nên reo chừng 5 giây là em bắt máy ngay. Nhưng không phải. Ai đó ở đầu dây toàn chửi thề, nội dung chính là hỏi em giấu con maclinux kia ở đâu? và nếu nó ko trả tiền cọc 50triệu gì gì đó thì chúng nó tìm tới tận nhà để giết con nhỏ. Mặt mày em tái mét, em chỉ biết nói “tui với H. ko liên lạc với nhau cả tháng rồi”.


Em đem chuyện này kể cho anh Hai nghe, ổng biểu tụi linux core đó, nói giỏi, nhưng éo làm được cái quái gì đâu, quá lắm là đập, đánh, chứ ko dám giết. Em hỏi ổng “lỡ người ta tạt axit con maclinux thì sao” ổng dửng dưng, nó tự lo cho nó được!


Em suốt ngày lo bò trắng răng, lo windows có màn hình xanh mấy pác ạ. Ngoài việc ngồi code trâu bò, thì lo lắng là cái thứ 2 mà em có thể làm tốt. Vậy các bác cũng biết được em vô dụng như thế nào rồi đó.


Hôm ấy, Ultrabook gọi điện cho em, hỏi em là muốn xuống An Giang ko? Em ngạc nhiên há lè mồm, con nhỏ biểu nó biết nhà của maclinux, và nó cũng thương Maclinux lắm, nhưng cách giải quyết của em trước giờ là ko hề hiệu quả, giống như vòng lặp while với điều kiện n=1, cứ lặp mãi mà hok hề có kết thúc.


Có thời gian em trách con Ultra này ghê gớm lắm kìa, hổng hiểu sao em đã từng hận nó, ko ngờ với tuổi nhỏ hơn em, mà nó có thể có suy nghĩ chững chạc và thấu đáo đến tận tình. Đúng là dân Nhân Văn OS có khác. Còn em, giống 1 thằng Android, chạy cả đống ứng dụng để rồi toàn bị treo máy.


Và hành trình về An Giang của tụi em bắt đầu! Và cũng là hành trình kết thúc gần 3 năm ròng rã với những tình yêu mơ hồ. Em sẽ viết liền bây giờ, để các bác đọc luôn. Nhưng chắc hơi lâu à nhen! Trong ngày nay thôi!


Em về An Giang qua một bến phà gì đó quên rồi, cũng ko lớn lắm. Đi taxi tầm 30p là tới một con hẻm ở đường Trần Hưng Đạo, hình như là chưa qua chỗ Công viên. Em tới đây một lần rồi nên nhìn đường cũng ko quá lạ. Đi sâu vô con hẻm đó là một vùg nông thôn toàn lúa với nước. Em hổng tin được là đồng ruộng có thể tồn tại song song với thành thị như ở đây. Nhìn mát mắt nhưng cũng buồn thúi ruột.


Lội bộ tầm 3 cây số thì em tới được một căn nhà…bán ve chai. Căn nhà này khá nát, nhưng được cái là xung quanh toàn cây cối nên mát mẻ. Em thấy vừa lo, vừa sợ, em ko biết thằng ku Bim có nhận ra em ko nữa, và hai mẹ con hiện tại sống ra sao đây.


***


Vừa đến nhà, thằng nhỏ đang ngồi trên một tấm ván, chơi mấy hộp thuốc nhựa, một bà già già (chắc server của maclinux, em thấy ngón út bị cụt) đang ngồ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Tôi Không Phải Là Công Chúa Full

Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng

Xem tử vi ngày 19/03/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

Người dành trọn cả yêu thương…

Đọc Truyện Yêu Em Nhanh Thế Full