Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Dưỡng thú thành phi (xem 5367)

Dưỡng thú thành phi

” Nhớ sư phụ.


Tịch Tích Chi không nói ra, lấy im lặng chống lại An Hoằng Hàn.


“Ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, hiểu chưa?” Lời như thể cảnh cáo được nói ra từ miệng hắn. Giả dụ nàng có can đảm dám rời khỏi hắn thật thì hắn không thể bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì.


Nàng sửng sốt một hồi, cắn chặt răng, không dám trả lời vấn đề trực tiếp.


Khi tu luyện thành, không chút nghi ngờ nào rằng nàng sẽ chọn lên trời. Bởi vì lên trời là cách duy nhất để có thể trở về thế giới trước kia. Tuy nàng sống ở thế giới này nhiều tháng nhưng nói cho cùng thì vẫn là người từ bên ngoài tới.


Có câu tục ngữ là “là rụng về cội”, vốn Tịch Tích Chi không ở nơi này, sao có thể không rời đi được?


Nàng im lặng lâu như vậy khiến tâm trạng hắn giảm xuống, giọng ghen tỵ lạnh như băng đến thấu xương, “Trả lời trẫm.”


Rất ít khi hắn dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, nên khi nàng nghe thấy câu này thì không kìm chế được mà run lên.



Hít thật sâu mấy hơi, bộ dạng nàng say mê.


Núi Du Vân cách ngoại thành không xa, là chỗ đi săn thuộc về hoàng thất chỉ có hoàng tộc mới được hưởng thụ. Chỗ này chính là nơi tổ chức lễ đi săn của các triều đại, chỉ có hoàng tộc mới được săn giết động vật trong núi. Mỗi khi các loài thú trong núi giảm đi, hoặc là chủng loại giảm đi, hoàng gia cũng sẽ bắt động vật từ chỗ khác tới, sau đó đưa vào.


Cho nên nếu nói ngọn núi nào có nhiều loài động vật nhất thì không phải là núi Du Vân là không đúng.


Hễ là động vật đều có dã tính, đặc biệt là núi Du Vân, khắp nơi tràn đầy nguy hiểm.


Xe ngựa đi thẳng tới chân núi, chạy lên sườn núi. Đi lên nữa thì thuộc về phạm vi săn bắn.


Một tòa thành cung xây ở sườn núi, là điểm dừng chân được xây dựng để hoàng thất tới săn bắn nghỉ lại.


Thái giám vén rèm xe lên. Tịch Tích Chi nhìn thấy cửa cung ở đối diện. Tuy không bì kịp sự xa hoa ở hoàng cũng nhưng có thể xây hành cung lớn như vậy tại ngọn núi cao như thế, là chuyện không hề dễ dàng, không biết hao phí bao nhiêu nhân lực và tài lực.


Vừa ra khỏi xe ngựa, An Hoằng Hàn nói ngay: “Bây giờ sắp tới giữa ngày, chờ ăn trưa xong chúng ta tiếp tục lên núi săn.”


Đây không phải là lần đầu tiên thâm gia săn bắn nên An Hoằng Hàn biểu hiện vô cùng tùy ý, dường như căn bản không coi chuyện này ra gì.


Tịch Tích Chi khác hẳn. Chẳng những đây là lần đầu tiên nàng tham gia lễ săn bắn mà trong lòng còn có một cái gai. Nàng thò đầu nhìn xung quanh, vừa hay thấy được mấy con sóc nhảy nhảy nhót nhót cạnh rừng cây.


Chỉ nhìn vị trí địa lý của núi Du Vân, còn cả phong cảnh xung quanh cũng biết phong thủy chỗ này vô cùng tốt, nếu không thì cũng không thể sinh ra nhiều sinh linh như vậy.


Nghĩ tới mục đích chuyến đi này của bọn họ, Tịch Tích Chi mặc niệm cho các loài động vật.


Nếu nàng đã tới đây thì cũng đừng mong giết hại các sinh linh tiếp. Tịch Tích Chi lén nắm tay. Hôm nay nhất định nàng phải phá hoại lễ săn bắn. Dù sao An Hoằng Hàn đã từng nói bất kể nàng làm chuyện gì cũng đều có hắn ở đây.


An Hoằng Hàn đã nói như thế thì nàng còn có thể sợ ai?


Nàng bước vào hành cung với An Hoằng Hàn, trăm thái giám cung nữ đã cung kính chờ đợi từ lâu, đứng thẳng hai bên. Thấy An Hoằng Hàn bước vào, tất cả quỳ xuống, hô to: “Cung nghênh bệ há giá lâm.”


Giọng nói vô cùng vang dội, chấn động tới mức Tịch Tích Chi móc móc tai.


Lần lễ săn bắn này không chỉ có đại thần Phong Trạch quốc tới mà cả người ngoài là Đông Phương Vưu Dục cũng đi theo góp vui.


Cung điện thiết yến mời khách giữa hành cung khá lớn, chỉ riêng chỗ ngồi đã có hơn trăm.


Lâm Ân kêu mọi người đi vào, tận tâm tận trách duy trì trật tự.


An Hoằng Hàn ngồi chỗ cao nhất. Vì không muốn tách ra với Tịch Tích Chi cho nên cố ý phân phó nô tài đặt thêm một cái bàn nhỏ bên cạnh. Vì vậy trong hành cung xuất hiện cảnh tượng như thế này. Trên đài cao, hai cái bàn một lớn một nhỏ đặt song song nhau. Nam tử anh tuấn lãnh khốc, mê đảo rất nhiều nữ tử. Mà tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu hấp dẫn ánh mắt mọi người.


Đặc biệt là mái tóc trắng của Tịch Tích Chi, tựa như tuyết trắng tinh khiết khiến người ta không dời mắt được.


Nàng nào định chú ý tới ánh mắt của người khác? Lực chú ý của hai con mắt to sáng lấp lánh đã bị bánh ngọt trên bàn hấp dẫn từ lâu rồi.


Người khác không biết nàng, chẳng lẽ An Hoằng Hàn còn không hiểu? Thấy ánh mắt như con mèo tham ăn của nàng, cưng chiều nói: “Nàng muốn ăn thì ăn đi.”


Ý là đừng mất tự nhiên.


Tịch Tích Chi chờ câu này đã lâu. Làm gì ăn gì cũng có quy củ, bình thường vua một nước còn không động đũa thì ai dám giành trước một bước?


“Huynh ăn trước một miếng đi.” Đơn giản là nàng chỉ suy nghĩ cho quyền lợi mới nói ra khỏi miệng một câu như vậy. Nhưng người nghe lại không nghĩ thế.


Lần đầu tiên An Hoằng Hàn nghe lời như quan tâm thì ngẩn ra chốc lát, “Trẫm không đói.”


Tịch Tích Chi thầm rống, huynh không đói bụng nhưng ta đói! Bụng đang sôi ùng ục ùng ục đây này. Khuôn mặt nàng lo lắng, nhìn hắn, gần như cầu xin mà nói: “Huynh…. Huynh ăn một miếng, hình như miếng thịt kia không tệ lắm.”


Tịch Tích Chi tùy tiện chỉ vào một món ăn trên bàn, mong dẫn dắt sự thèm ăn của hắn.


Nhưng hắn cũng không thèm nhìn một cái, “Tạm thời trẫm không muốn ăn.”


Lại là câu này. Tịch Tích Chi càng cảm thấy vô lực. Nàng tự nhủ, huynh không muốn ăn cũng đừng liên lụy hơn một trăm người bọn họ không ăn theo. Nhìn An Hoằng Hàn mãi không chịu động đũa, bụng nàng sôi òng ọc, cuối cùng không giữ được thành trì đói bụng, cầm đũa, gặp một miếng thịt trong đĩa, kề sát mặt hắn, sau đó đưa miếng thịt tới trước mặt hắn, “Ăn một miếng đi.”


Bụng lại kêu lên ùng ục, tiếng này vừa hay để An Hoằng Hàn nghe thấy.


Hắn như có điều suy nghĩ, cúi đầu, nhìn bụng nhỏ của Tịch Tích Chi, “Thì ra là vậy. Có điều nàng đã gấp gáp muốn đút cho trẫm ăn như vậy, vậy đương nhiên trẫm không ngại thỏa mãn nàng.”


Mở miệng ngậm lấy miếng thịt, hắn nhai từ từ, chậm rãi nuốt, quý khí toàn thân tản ra.


Thấy cuối cùng hắn cũng ăn một miếng, Tịch Tích Chi vừa định lui về ai ngờ phía sau truyền tới một tiếng… Sau đó…


Hai vai nàng run rẩy rồi run rẩy. Nàng còn chưa ăn được miếng nào đâu.



Cung nữ ngẩn người rồi mới phản ứng được, nhanh chóng cầm một cái khăn tay đưa cho An Hoằng Hàn.


Hắn vươn tay nhận lấy khăn lụa, thấy Tịch Tích Chi gặm hết một cái đùi gà thì giơ tay lên lau sạch khóe môi cho nàng.


“Nàng không sợ mất mặt à? Nhiều người nhìn vậy mà thật không ngờ là ăn chẳng có tướng gì cả.” Giọng điệu của hắn không có tức giận mà lại tràn đầy trêu chọc.


Tịch Tích Chi chớp mắt một cái. Lúc đầu nàng không hiểu, sau đó dư quang khóe mắt quét tới mọi người ngồi phía dưới thì mặt đỏ tới mức như bị lửa đốt. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên nàng và An Hoằng Hàn. Tầm mắt trần trụi không che giấu khiến nàng hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.


Đói bụng đã lâu, nàng vứt đỏ tất cả một cách tự nhiên

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Gái Đến Ở Cùng Nhà Full

Coi thường vợ xấu, giờ muốn giữ cũng không kịp nữa rồi

Đọc Truyện Đã Nói Lời Tạm Biệt Full

Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full