Tịch Tích Chi gắp một miếng thức ăn , sắc mặt không còn thoải mái như vừa rồi , từ từ nhai nuốt rất lâu , mới vẫy đai tỷ tỷ tới viết tên giúp nàng .
Qua vòng so tài đầu tiên vừa rồi , rất nhiều người cũng đã nhìn Tịch Tích Chi với cặp mắt khác xưa , không còn khinh thường như vừa nãy .
Qua nửa nén nhang nàng mới miễng cưỡng nói ra tên năm món ăn và nguyên liệu , giơ tay lau mồ hôi trên trán , không nhịn được mà thở dài một hơi .
An Hoằng Hàn đã sớm làm xong , nét chữ mạnh mẽ trải khắp trên giấy . Mỗi một nét tựa như con người hắn , vô cùng có khí phách.
Tịch Tích Chi xoay người nhìn Đông Phương Vưu Dục . Hắn đang càu mày vắt tóc suy nghĩ , bút lông trong tay dừng lại rất lâu .
Cách rất xa , Tịch Tích Chi thò đầu nhìn chữ của hắn . Còn chưa thấy rõ đã bị nữ tử chủ trì cắt ngang .
” Vòng thứ hai còn chưa hoàn thành , nhớ đừng nhìn lung tung xung quanh , không thì có thể bị dính tội sao chép đó .”
Tịch Tích Chi bĩu môi , chỉ có thể rụt đầu lại .
Thời gian trôi qua từng phút từng giây , một nén nhanh từ từ hóa thành tro bụi .
Nữ tử chủ trì đối chiếu lần nữa , lần này lại đi tới chỗ ba người .
Chỉ giữ lại An Hoằng Hàn , Tịch Tích Chi , Đông Phương Vưu Dục và người thắng cuộc thi lần trước .
Người kia tên là Hứa Du , nghe nói rất nổi tiếng trong Hoàng Đô . Hễ là nơi nào có tranh tài mỹ thực đều có thể thấy bóng dáng hắn .
Hắn mặc áo bào màu tro với áo choàng ngắn , trên mặt tràn đầy tự tin , ánh mắt nhìn ba người tràn đầy khinh thường .
Trong lòng Tịch Tích Chi không quá thích hắn , chỉ liếc nhìn rồi dời mắt đi .
” Tranh tài đã sắp bước vào thời khắc kích động lòng người nhất rồi … Sau đây sẽ đổi lại hình thức so tài , không còn chia ra nếm thử năm món ăn khác nhau mà là để bốn vị dự thi cùng nếm một món ăn . Tóm lại , ai có thể kiên trì tới cuối cùng thì người đó chính là người đoạt giải trong cuộc tranh tài của chúng ta . Nghĩ tới một rương bạc trắng óng ánh , mọi người có thể không động lòng không ?”
Lời nói kích động lòng người của nữ chủ trì vừa ra khỏi miệng , lập tức khiến tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi .
Người ngồi trên lầu hai và ba đều hơi có thân phận và địa vị . Trong này cũng có không ít người làm quan trong triều , thấy bệ hạ và Thái tử Luật Vân quốc cùng tham gia tranh tài ở dân gian đã đủ giật mình . Vậy mà điều khiến bọn họ càng giật mình hơn là ba người bọn họ chen lên trước mấy cái tên khác hết .
Trong một nhã gian .
” Lưu Thượng thư , nữ nhi của ông làm phi trong cung , có biết tiểu cô nương xinh đẹp kia là ai không ?”
Người được gọi là ‘ Lưu Thượng thư ‘ lắc đầu ,” Lão phu chưa từng nghe nói . Chỉ nghe nói tiểu cô nương này là thình lình xuất hiện , thân phận rất khiến người ta không đoán ra .”
Cũng không biết nghĩ tới cái gì , nam tử trung niên ngồi đối diện khẽ nói :” Lưu Thượng thư , chúng ta đều là người cao tuổi trong triều , tuy hôm nay quyền thế rất cao nhưng cuối cùng sẽ có ngày cáo lão hồi hương , vẫn phải có vật bảo đảm mới được . Ông hiểu không ?”
Lưu Thượng thư hoảng hốt trong chốc lát , thở dài một tiếng ,” Đương nhiên lão phu biết . Nhưng chuyện này cũng không phải lão phu muốn xảy ra là có thể xảy ra . Bây giờ nhi tử của lão phi đã đi , chỉ còn một nữ nhi là Hoa phi , đương nhiên muốn bồng cháu .”
Nhưng Hoa phi vào cung đã ba năm mà bụng vẫn không có động tĩnh gì . Vì chuyện này ông đã từng nói với nữ nhi không ít lần .
” Ông biết không , ông nhìn một chút … Trước không bàn tới chuyện hài tử kia có phải là con của bệ hạ không , tóm lại bệ hạ thích hài tử đó , để nữ nhi ông nhanh sinh một đứa , chung quy cũng không sai .”
Lưu Thượng thư gật đầu tán đồng .
Tranh tài càng về sau càng khó , khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi cau chặt . Hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại thành một cục , ba lần bốn lượt gắp thức ăn bỏ vào miệng , nếm thật kỹ .
Tịch Tích Chi , An Hoằng Hàn , Đông Phương Vưu Dục , mỗi người được chia một chén canh .
Chén canh này là chất lỏng màu trắng sền sệt . Tịch Tích Chi nhìn vài lần , ngay cả mảnh rau cũng không thấu . Nàng thôi thổi , nhấp một miếng , lập tức mùi hương thơm ngát tràn vào khoang miệng , người như bước vào núi rừng , một luồng gió mát mẻ lùa vào người .
Chén canh này tuyết đối chứa không ít nguyên liệu quý giá .
Tịch Tích Chi không nhịn được mà cầm chén lên , uống thêm một miếng . Nếu có thể tìm được cách nấu ra chén canh này , nhất định nàng phải bảo ngự trù ngày nào cũng nấu cho mình .
Nghĩ đi nghĩ lại thấu hơi lạc đề , nàng mới nặng nề kéo suy nghĩ về , lẳng lặng bắt đầu suy nghĩ , làm sao mới có thể nấu thành chén canh này .
Không thể không nói thử thách lần này khó hơn mấy lần trước nhiều .
Mấy lần trước coi như bọn họ còn có thể nhìn thấy món ăn nguyên vẹn , còn lần này chỉ có một chén canh .
An Hoằng Hàn vừa nhấp một miếng liền cau mày , hình như cũng không đoán ra nguyên liệu .
Đông Phương Vưu Dục càng khổ não hơn , sau khi uống một miếng thì dùng mũi ngửi , dường như muốn gửi ra chút đầu mối .
Thời gian cũng chỉ có một nén nhang , giờ đã cháy hết nửa , mà ba người chưa nói câu nào .
“Canh này … “ Không biết An Hoằng Hàn nghĩ tới cái gì mà nhìn chén canh rất lâu .
Tịch Tích Chi bị những lời này của hắn dọa sợ tới mức tim thót lên .
“ Ha ha … Xem ra hình như người dự thi này có lẽ đã có manh mối .” Người chủ trì thêm dầu vào lửa bên cạnh . Người đặt An Hoằng Hàn thắng bên dưới càng thêm hô từng đợt cố gắng lên .
Ba vạn hai lượng bạc , cộng thêm một ngàn lượng bạc ! Tịch Tích Chi mới không hào phóng như vậy , chịu pãng phí ! nàng giơ chân đạp lên An Hoằng Hàn một cước .
Nếu là bình thường thì cho Tịch Tích Chi mười lá gan nàng không dám làm thế . Nhưng lúc này không giống trước . Dưới sự hấp dẫn của ba vạn hai , cho dù bị An Hoằng Hàn đánh một trận nàng cũng phải đạp .
Hắn từ từ quay đầu qua , khóe môi nhếch lên thành nụ cười không rõ ý tứ , nhìn thẳng vào hành động xù lông của tiểu hài tử nào đó .
Lòng Tịch Tích Chi thầm lộp bộp , chỉ sợ hắn tức giận , muốn cái mạng nhỉ của nàng tại chỗ , rụt cổ một cái , tự nhủ , đừng nhìn ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm ta .
Đông Phương Vưu Dục chú ý tới hành động của hai người , hơi thở dài một hơi .
Chén canh này thật đúng là làm khó hắn . Hắn đã ăn rất nhiều sơn hào hải vị , có kiến giải nhất định với món ăn , nhưng mấy trận trước cũng hơn phân nửa là nhờ vận may thôi .
Người chủ trì đứng trên đài , hơn nữa còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm , An Hoằng hàn không tiện nói quá nhiều . Hắn kề sát lại Tịch Tích Chi , đứng bên cạnh nàng , khẽ nói một câu ,” Nếu nàng muốn thắng , phải đồng ý một điều kiện củ