Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Dưỡng thú thành phi (xem 5291)

Dưỡng thú thành phi

mà rót được ly trà rồi đến uống ly trà nhâm nhi cũng cần rất nhiều thời gian.


Tịch Tích Chi trượng nghĩa vỗ vào ngực nhỏ của mình, lải nhải hai tiếng, giống như đang nói ‘ mọi chuyện, cứ để ta lo ’.


Khó được con chồn nhỏ nguyện ý cùng hắn đứng ở trên cùng một chiến tuyến, mặc dù An Hoằng Hàn không ôm ấp hy vọng quá lớn, cũng theo nó nói: “Thế thì đều xem ngươi rồi.”


Lâm Ân có xúc động muốn ngất, đây là cuộc so tài giữa hai nước, bệ hạ lại mắc bệnh hồ đồ gì rồi, sao có thể đem chuyện này giao cho một con chồn đi làm? Huống chi Vân chồn chẳng qua là sủng vật mà thôi, có thể có bao nhiêu bản lãnh? Chẳng lẽ còn có thể hóa thân thành người, múa được một điệu múa kinh diễm vô song?


Nhìn thấy trong mắt Lâm Ân có ý xem thường, thần sắc An Hoằng Hàn đông cứng lại, “Thế nào? Đại Tổng Quản có ý kiến?”


Âm thanh lạnh lùng quanh quẩn bên tai, lời nói Lâm Ân mắc kẹt trong cổ họng, không dám ra nói phản bác.


Làm nô tài, thì phải tuân thủ bổn phận của nô tài.


“Nô tài không dám.” Lâm Ân cúi thấp đầu.


Tịch Tích Chi đương nhiên biết rõ Lâm Ân nghĩ thầm cái gì, nhưng nàng không hề có chút tức giận nào, nếu như đổi lại là nàng thì cũng không thể tin một con chồn có thể giải quyết phiền toái trước mắt. Nhưng mà. . . . . . Đừng quên một điểm quan trọng rằng, Tịch Tích Chi không phải con chồn bình thường!


Nàng đi dọc mép bàn, sau đó vươn người nhảy dựng lên, vững vàng rơi xuống đất.


An Hoằng Hàn không biết con chồn nhỏ muốn đi đâu, trong lòng có chút không yên lòng, nhưng tối nay hắn là chủ nhân buổi dạ yến, hắn lại không thể dễ dàng rút người rời đi. Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, chuyện tiếp theo con chồn nhỏ cần làm, tuyệt đối không thể để người ta biết.


Nhìn thấy hai người cung nữ muốn đuổi theo, An Hoằng Hàn lập tức ngăn cản nói: “Tối nay không cần đi theo.”


Hai người cung nữ đồng thời sững sờ, ngừng bước chân. Trong lòng lại buồn bực, trước kia bệ hạ phân phó hai người bọn họ đi theo là sợ con chồn nhỏ chạy loạn, hoặc là bị người khác bắt nạt, thế nào hôm nay lại khác thường, không để cho họ đi theo nữa rồi?


An Hoằng Hàn không để ý tới cung nữ nghĩ như thế nào, tầm mắt dần chuyển xuống phía đám vũ cơ ở dưới.



Cũng không phải chỉ có nàng là trường hợp đặc biệt.


Ba con bươm bướm tuân theo yêu cầu con chồn nhỏ, vừa mới bắt đầu thúc giục linh lực, bên ngoài thân thể của bọn họ liền hiện ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt trong suốt.


Trong nháy mắt cặp mắt Tịch Tích Chi trợn to, ‘có hy vọng’!


Đang mong đợi một màn sau đó, Tịch Tích Chi trầm ngâm nhìn ba con bươm bướm, mí mắt cũng không dám chớp.


Lần đầu tiên bọn họ biến ảo, hao phí không ít thời gian. Cho đến khi tầng ánh sáng trong suốt chậm rãi rút đi, ba con bươm bướm đã lấy hình dáng thiếu nữ xuất hiện.


Do vừa mới biến ảo thành công, vì vậy họ còn không có mặc y phục.


Điều này dẫn đến chính mắt Tịch Tích Chi nhìn thấy vóc dáng hoàn mỹ của ba thiếu nữ! Đồng thời, nàng cũng hiểu được, tại sao loài người luôn loan truyền Yêu Tinh một cách thần kì, nói bọn hỡ xinh đẹp biết bao, câu hồn phách con người bao nhiêu. Nhìn ba thiếu nữ trước mắt này một chút xem, lỗ mũi ánh mắt kia, chỗ nào cũng đều hơn hẳn người phàm trần.


Dù An Nhược Yên trước kia, sợ rằng khi thấy ba nữ Yêu Tinh này cũng ảm đạm phai mờ.


Hai lần trước Tịch Tích Chi biến ảo thành hình đều trong thời gian rất ngắn, cho nên nàng cũng chưa soi gương, cho nên càng không biết dáng vẻ mình lớn lên ra sao .


Nhìn thấy dung mạo ba vị nữ nhân trước mắt, nàng quyết định, lần biến thân lần sau, nhất định phải nhìn kỹ bản thân mình hẵng nói.


Thân thể các nàng đều trần truồng, sao có thể đi ra ngoài gặp người, đây trở thành một cái vấn đề lớn. Bàn tay Tịch Tích Chi giơ hướng bọn họ, ý bảo họ đi theo nàng.


Tịch Tích Chi đã học thuộc bản đồ đường lối trong hoàng cung, lúc đi đường đều cố gắng chọn những con đường mòn không có ai đi. Đi thẳng một đường cũng chưa có ai phát hiện ra mấy người các nàng.


Đi tới nơi gọi là Hoán Y Cục, Tịch Tích Chi chỉ huy bọn họ lén lút trộm mấy bộ y phục, cho mình mặc vào. Lúc này, Tịch Tích Chi cảm giác được thành tựu ‘ trở thành quân sư ’ , trong lòng không biết sảng khoái hơn bao nhiêu.


Mặc dù mặc y phục các cung nữ bình thường nhưng vẫn không thể che giấu được dung mạo xuất sắc của ba thiếu nữ này.


Chít chít. . . . . . [Các ngươi có thể nói chuyện sao?'>


Từ sau khi biến ảo thành hình người, ba Yêu Tinh vẫn chưa từng mở miệng, Tịch Tích Chi chỉ đành phải hỏi trước.


Ba thiếu nữ u mê lắc đầu một cái, phát ra âm thanh ‘a a a’, có chút tương tự với người bị câm, đặc biệt muốn nói chuyện, nặn không ra một câu nói hoàn chỉnh.


Tịch Tích Chi hiểu ra, mặc dù tu vi của ba người bọn họ cao hơn so với nàng, nhưng từ trước tới nay chưa từng học qua ngôn ngữ của con người, vì vậy không nói được là điều rất bình thường. Cuối cùng gặp được người so với mình càng đơn thuần không biết gì, trong lòng Tịch Tích Chi nhất thời lấy lại thăng bằng.


Nhưng đồng thời, nàng càng lo lắng với dung mạo rực rỡ nổi bật của bọn họ xuất hiện trước mắt loài người.



“Được, rất đẹp, không hổ đúng là phượng hoàng cùng bay.”


“Nhiều năm chưa xem qua, hôm nay vừa nhìn mới biết điệu múa này tuyệt đẹp, động lòng người bao nhiêu.”


. . . . . .


Ánh mắt Tịch Tích Chi cũng bị hấp dẫn, nàng biết, điều này cũng không phải khó khăn nhất, bởi vì người thứ mười còn không có đi lên.


Ba Yêu Tinh bên cạnh cũng nhìn vô cùng chăm chú, dường như cũng thích điệu múa này.


Đúng lúc này, hai cánh tay người Vũ Cơ cuối cùng động, đập tay giống như Phượng Hoàng cất cánh, cả người chạy về hướng nhóm múa đang xây thành bức tường người ba tầng.


Nàng ta nhón chân, cho nên người ở bên ngoài xem thấy, động tác này mang theo sự nhẹ nhàng.


Tay chân nàng ta linh hoạt vịn vào đầu vai Vũ Cơ khác, đạp lên bắp đùi một Vũ Cơ khác, trong khoảnh khắc liền leo lên tới chỗ cao nhất.


Cánh tay chậm rãi động, chân phải phía sau từ từ nâng lên, giống như Phượng Hoàng đang vểnh đuôi lên, thân thể lấy hình giọt nước trình hiện ở trước mặt mọi người.


Động tác này nhìn tưởng đơn giản, nhưng muốn làm chuẩn động tác lại cực kỳ khó khăn. Bởi vì phía dưới nàng ta có ba tầng người, toàn bộ cộng lại khoảng chừng cao bốn năm mét. Muốn ở chỗ cao như vậy giữ vững thăng bằng là một chuyện không dễ dàng chút nào, nếu không, người dám múa điệu ‘ phượng hoàng cùng bay ’ sẽ không ít như thế.


Điệu múa kết thục, tiếng vỗ tay ‘bộp bộp’ vang khắp cả đại điện.


Ngay cả Tịch Tích Chi cũng sinh ra lòng khâm phục, ít nhất để có thể múa được điệu múa có độ khó cao vậy, không nỗ lực cố gắng mười năm thì không thể nhảy ra được.


“Đẹp đẹp đẹp. . . . . . Thật sự rất đẹp.”


“Nước Luật Vân thật là nơi địa linh nhân kiệt, tài nghệ của mười tên Vũ Cơ càng khiến hai mắt người ta toả s

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hoa Dại

Con trai bảo vệ bố ngoại tình và bài học đánh thức sự ích kỷ bồng bột của người lớn

Phận má hồng lấy chồng ‘gay’

Lão hàng xóm đáng ghét

Em đã không vượt qua được trò thử tai quái của người yêu, vì thế em mất anh mãi mãi