Dưỡng thú thành phi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Dưỡng thú thành phi (xem 5214)

Dưỡng thú thành phi

ỏng, cá Phượng Kim Lân liền rơi xuống đất.


Cá Phượng Kim Lân đã tắt thở, nhưng nó mới chết không lâu, thân thể vẫn co dãn như cũ, nện vào mặt đất còn bắn lên hai phát.


Tất cả đầu bếp đều nhìn về phía bên này, ” Chẳng nhẽ con Vân chồn muốn chúng ta nướng cá cho nó ăn?”


Rất nhiều đầu bếp không hẹn mà cùng nghĩ đến.


Dù sao bọn họ đã chuẩn bị xong bữa trưa cho bệ hạ, làm một con cá không phí bao nhiêu thời gian, Ngự trù Bàn Tử nhặt con cá lên, “Vân chồn, nô tài giúp ngài làm món cá kho tàu nhưng xin ngài nghìn lần đừng quấy rối trong Ngự Thiện Phòng nữa. Ngài nhìn xem, chúng ta còn nhiều công việc trong tay chưa làm xong, các phi tần trong cung điện đều chờ chúng ta đưa đồ ăn đi.”


Có lẽ do bị con chồn hành hạ thời gian dài nên nhóm ngự trù cũng trở nên hồ đồ lại giảng đạo lý cùng một con chồn nhỏ.


Nhưng làm người ta ngạc nhiên chính là con chồn nhỏ suy nghĩ một lát, cái đầu nhỏ thận trọng gật gật.


“Nô tài coi như ngài đồng ý đó, vậy liền làm con cá này cho ngài.” Ngự trù Bàn Tử cầm cá, thả vào thớt gỗ lên, vừa nhấc dao định đánh vẩy cá.


Một đám thái giám mặc quần áo màu xanh lá cây hung hổ xông vào, nhìn thấy hắn giơ dao, vẻ mặt bọn họ như kiểu sắp bị lấy mạng họ, “Không cho phép đánh vảy cá! Đó là cá Phượng Kim Lân, loài cá bệ hạ thích thưởng thức nhất.”


Mặc dù mọi người chưa trông thấy hình dáng cá Phượng Kim Lân nhưng từng nghe nói bệ hạ cố ý xây dựng một bức tường vòng cung bao quanh một cái ao Thanh Nguyên Trì chỉ để chăn nuôi loài cá này .


Tịch Tích Chi chuẩn bị thấy con cá sắp vào nồi lại đột nhiên xuất hiện Trần Giảo Kim(2) làm nàng nghiến răng tức giận.


(2)Trần Giảo Kim: ý chỉ kẻ cản đường, muốn biết rõ hơn nguồn gốc từ này mời hỏi bác Gút Gồ ^^


Sức lực cung nữ yếu hơn thái giám, lúc này vẫn dựa vào ván cửa, thở không ra hơi, không nói được câu nào. Nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương của bọn họ, mọi người cũng đoán ra cũng không đồng ý con chồn nhỏ ăn cá Phượng Kim Lân.


Tuy con chồn nhỏ không được cưng chiều nhưng nó cũng giống loài cá Phượng Kim Lân, đều là sủng vật bệ hạ nuôi. Ngộ nhỡ bệ hạ truy cứu ra, rốt cuộc thái giám trông Thanh Nguyên Trì bị tội hay các nàng bị tội còn chưa biết.


Ngự trù Bàn Tử sợ hãi rút dao về, khó trách hắn chưa gặp qua loài cá này, không ngờ nó lại có lai lịch lớn thế.


Nhìn cá Phượng Kim Lân đã chết hẳn, bọn thái giám không khỏi muốn khóc rống lên, vươn tay muốn cầm xác cá mang về.


Bảo vệ đồ ăn là bản năng của động vật, Tịch Tích Chi đột nhiên chạy lên trên thớt gỗ, hai móng vuốt ôm con cá chết không chịu buông tay. Hôm nay, nàng phải ăn hết con cá này!



Ngự trù còn cho rằng nguy hiểm đã giải trừ thì một âm thanh chói tai không ngừng vang lên trong Ngự Thiện Phòng.


“Oái! Người nào không có mắt, ta mới vào cửa liền bay một cái đĩa . Ôi. . . . . . Máu. . . . . . Đầu ta.” Trong nháy mắt giọng nói đặc thù của Lâm Ân dẫn tới sự chú ý của mọi người.


Bọn thái giám ngẩn người, nhanh chóng quay đầu lại. Mọi người thấy trên trán Lâm Ân có một vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài. Nhưng vết thương cũng không lớn chỉ do máu chảy ra hù dọa tất cả.


“Tổng quan Lâm vì sao lại tới?” Không biết người nào kêu một câu.


Tên thái giám truy đuổi Tịch Tích Chi cũng dừng bước lại, mặt tái mét nhìn Lâm Ân. Nếu Đại Tổng Quản đã đến nghĩ là bệ hạ đã biết được chuyện.


Lâm Ân lấy khăn tay ra che trán. Bởi vì cái trán bị thương nên tính tính ông cũng nóng hơn so với bình thường, “Còn dám hỏi ta vì sao lại tới! Nhìn chuyện tốt các ngươi làm! Không một người khiến ta yên tâm.”


Toàn thân Tịch Tích Chi bẩn thỉu, bộ lông tơ trắng tinh đã trở nên xám xì suýt nữa làm ông không nhận ra.


Ngự trù Bàn Tử không hiểu hỏi: “Hôm nay, Ngự Thiện Phòng không xuất hiện sai lầm.”


Nói đến đây, Lâm Ân liền một bụng tức giận, quên cả vết thương trên trán, chỉ vào mọi người trong Ngự Thiện Phòng mắng: “Còn nói không xuất hiện sai lầm! Trên đường tới Ngự Thiện Phòng, ta thấy toàn bộ cung nữ đưa đồ ăn cho bệ hạ đang khóc lóc rối rít chen chúc tại hành lang. Nhìn xem giờ này là giờ gì, trì hoãn thời gian bệ hạ dùng bữa, người nào chịu trách nhiệm! Người nào gánh chịu!”


Lúc Lâm Ân phát uy không thể coi thường.


Tịch Tích Chi che hai lỗ tai, không chịu nổi loại âm thanh the thé chói tai của Lâm Ân. Nàng ngậm xác con cá Phượng Kim Lân trong thời gian dài khiến hàm răng có chút đau nhức, thấy không người tới giành nữa mà nàng vốn lười biếng nên chậm rãi đặt xuống cá, ngồi ở trên bếp lò xem kịch vui.


Lâm Ân nhắm vào đám ngự trù mắng một trận, bỗng cảm thấy đau nhức hít sâu một hơi, “Ai trong các ngươi đập đĩa thì đứng ra cho ta! Càng ngày càng không có quy củ đến ta cũng dám đập.”


Ánh mắt mọi người đều tập trung lên trên người con chồn nhỏ đang xem náo nhiệt, Tịch Tích Chi xấu hổ rụt cổ. Nó tuyệt đối không cố ý, nhìn thấy vết thương trên trán Lâm Ân càng cảm thấy áy náy.


“Các ngươi nhìn về phía Vân chồn làm gì? Chẳng lẽ dám làm còn không dám nhận!” Lâm Ân cất bước hướng tới con chồn nhỏ, không biết vừa rồi Ngự Thiện Phòng loạn thế con chồn nhỏ có bị thương không.


Ngộ nhỡ nó bị thương thì bệ hạ chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.


Đám ngự trù cực kỳ oan ức tố cáo, “Tổng quan Lâm, chính do con chồn nhỏ đập.”


“Các ngươi muốn lừa gạt ta cũng phải tìm cái cớ hay hơn chút. Vân chồn chỉ là một sủng vật, sao biết đập đĩa!” Lâm Ân không tin nhưng vừa nói xong câu đó lại đột nhiên nhớ tới con chồn nhỏ có linh tính hơn các sủng vật khác.


Nhưng sủng vật thông minh hơn nữa cũng không thể ném cái đĩa ra xa thế được, hơn nữa còn không lệch chút nào đập trúng đầu ông.


Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi là một đứa bé ngoan dám làm dám chịu, giơ lên chân trước bên phải, dùng hành động này nói cho Lâm Ân chân tướng sự tình. Bộ dáng ngây ngô khờ dại của con chồn nhỏ cực kì đáng yêu khiến người người thương tiếc, chỉ cần ánh mắt điềm đạm cũng khó khiến người ta nỡ lòng trách cứ nó.


Sự thật chứng minh Lâm Ân vô cùng xui xẻo tất cả mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.


Khóe miệng Lâm Ân giật giật, chẳng lẽ mệnh ông xung khắc với Vân chồn? Tại sao mỗi lần luôn là ông bị thương? Lần trước bị thương do trượng hình(1), mới cách không bao lâu lần này lại do Vân chồn mà thêm một vết thương.


(1)Trượng hình: hình phạt đánh bằng gậy.



Tịch Tích Chi sửng sốt, rồi mới phản ứng kịp. . . . . . Ý của Lâm Ân là con cá này không cho nàng ăn mà đưa đến cho An Hoằng Hàn?


Nàng khổ sở mới bắt được con cá, còn phải đại chiến với bọn thái giám mà đến cuối cùng lại không cho nó ăn? Tính như vậy sao được!


Tịch Tích Chi muốn tìm Lâm Ân lý luận nhưng ông đã sớm đoán được con chồn nhỏ sẽ làm thế nên đã bước chân đi vừa đi còn vừa nói: “Thái giám trông coi Thanh Nguyên Trì đều theo ta đi Ngự Thư Phòng, đợi lát

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hả hê vì khiến chồng ‘thèm vợ đến phát điên’ với chiêu trị ngoại tình cao tay

Được thuê đóng giả làm bạn gái của anh xe ôm, nào ngờ vừa đến nhà anh thì tôi tự nguyện làm vợ anh luôn

Vừa từ chối chồng gần gũi thì anh xòe tay ra xin: ‘Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết’

Là vợ mới khó là bồ ai chẳng làm được

Truyện Kỷ Niệm Mối Tình Đầu... Voz Full