Hôm nay, nếu hắn thả Thái hậu, nói không chừng mai chính là ngày hắn tử vong.
Đây là một thế giới tàn khốc, chỉ có lòng dạ độc ác mới có thể sống sót.
Bất kể Tịch Tích Chi làm chuyện gì đều bị hai người hầu này giám thị. Không dám làm quá nhiều hành động khác thường, Tịch Tích Chi bước từng bước nhỏ đi dạo trong hoàng cung. Hoàng cung cực lớn giống như một mê cung.
Tịch Tích Chi mới đến không lâu nên vẫn không biết rõ đường đi này thông hướng nơi nào, con đường kia lại đi về đâu.
Thuần túy là đi loạn. . . . . .
Trước hết có tất yếu tìm An Hoằng Hàn muốn một tấm bản đồ, nếu không chung quy có một ngày nó sẽ bị lạc đường.
Không biết đi tới chỗ nào, một tòa cung điện tráng lệ xuất hiện trước mặt Tịch Tích Chi. Vì Tịch Tích Chi không biết chữ viết nơi này nên trên tấm biển viết chữ gì, nàng cũng không biết.
Bên trong truyền đến từng trận tiếng nói tiếng cười, tất cả đều là tiếng cười trong trẻo như chim sơn ca của những cô gái.
Có vết xe đổ từ Thái hậu, Tịch Tích Chi lại không dám trêu chọc nữ nhân trong hậu cung. Nghe đến mấy tiếng cười này, ý nghĩ đầu tiên chính là mau chóng rời khỏi nơi này, tránh lại chọc tới phiền toái.
Vừa định trốn đi, đột nhiên một âm thanh trẻ con truyền đến, “Là Vân chồn được hoàng huynh nuôi, thật xinh đẹp.”
Một cô gái nhỏ chừng mười tuổi, mở to mắt nhìn quả cầu trắng khả cái, ánh mắt trong veo xinh đẹp làm người ta nhìn liền nảy sinh thương tiếc.
Thấy đối phương chỉ là một đứa bé choai choai, Tịch Tích Chi yên tâm to gan dừng lại bước chân. An Hoằng Hàn không thể có phi tần nhỏ vậy, nhìn y phục mà cô gái nhỏ mặc tất cả đều là vật liệu may loại tốt nhất, cũng sẽ không phải cung nữ.
Thế thì chỉ còn một khả năng tiểu cô nương này là muội muội An Hoằng Hàn. . . . . .
Cô gái nhỏ rụt rè đi tới, ngồi xổm trên mặt đất, đôi con ngươi to trong veo như nước nhìn con chồn nhỏ. Muốn sờ sờ con chồn nhỏ nhưng bàn tay nhỏ bé đưa đến giữa không trung lại rụt trở về.
Nhiều cô gái dần dần tụ tập xung quanh, họ đều mặc quần áo hoa gấm, mỗi người đều trang điểm qua loa, trang phục xinh xắn.
Một người Thái hậu đã khiến Tịch Tích Chi vô cùng nhức đầu, nếu như trở thành một nhóm không biết nàng có còn mạng sống hay không. Bản thân ở trong hoàng cung, có thể bớt gây ra phiền toái liền ít đi trêu chọc. Nàng trốn tránh không trêu vào. Xoay người lại, đang chuẩn bị lấy đà chạy nước rút trăm mét, lao ra khỏi vòng vây đám nữ tử này.
“Thập tứ muội vẫn còn nhát gan, làm chuyện gì cũng sợ hãi rụt rè. Liền sờ Vân chồn một cái cũng không có lá gan.” Âm thanh êm tai từ trong miệng cô gái kia nói ra.
Tướng mạo nàng xuất chúng chói mất nhất khi so sánh với các cô gái ở đây.
Nghe giọng điệu hẳn tiểu cô nương này là muội muội nàng ta. Nhưng tại sao vừa nói chuyện đã đối đầu gay gắt? Chẳng lẽ giữa tỷ muội các nàng không hòa thuận?
Sợ cô gái nhỏ bị nàng ta khi dễ, Tịch Tích Chi nâng chân trước, lại dần dần hạ xuống. Dường như gần đây nàng càng ngày càng thích chõ mõm vào chuyện bao đồng rồi? Nhưng không có cách nào, nàng không quen nhìn chuyện tình lớn ức hiếp nhỏ.
“Lục. . . . . . Lục tỷ.” Cô gái nhỏ sợ bóng sợ gió ngẩng đầu lên, trong âm thanh mang theo mấy phần do dự, “Nhưng nó là sủng vật hoàng huynh, không được hoàng huynh đồng ý, ta nào dám sờ?”
Tịch Tích Chi không thích cá tính nhất gan sợ phiền phức của cô gái nhỏ nhưng để mặc cho người khác khi dễ thì không đành lòng. Hóa ra không chỉ một mình nàng không thể thích ứng hoàng cung thối nát mà cô gái nhỏ cũng là người bị hại trong đó.
Mặc dù các công chúa còn lại không nói chuyện nhưng trong mắt tràn đầy khinh bỉ đã cho thấy rõ họ cũng không thích cô gái nhỏ.
“Quả nhiên là đứa con do nô tỳ sinh ra, không có một chút khí thế của hoàng gia.” Trong hơn mười người công chúa, không biết người nào mắng một câu.
Cô gái nhỏ cắn chặt đôi môi, ánh mắt lóng lánh chứa một lớp nước trong suốt.
“An Vân Y, ngươi tránh ra cho Bổn cung! Bổn cung chỉ muốn xem Vân chồn, ngươi khẩn trương làm gì?” An Nhược Yên nói cả họ cả tên cô gái nhỏ, càng nhìn gương mặt đó, càng thấy không vừa mắt. Đặc biệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nhát gan sợ sệt.
Tịch Tích Chi không tin lời dối trá của nàng ta, xoa cái mông, lui về phía sau.
Nhưng An Vân Y không để tâm nhiều thế, âm thanh yếu ớt hỏi: “Thật thế không?”
“Bổn cung lừa ngươi làm gì? Chỉ là một con chồn nhỏ, Bổn cung mới sẽ không tự hạ thấp thân phận so đo với nó.” Đẩy ra thân thể thấp bé của An Vân Y, An Nhược Yên nhìn xuống con chồn nhỏ từ trên cao, nói: “Cũng hơn con chồn bình thường một đám lông màu lửa đỏ thôi, hoàng huynh làm gì nâng niu nó ở lòng bàn tay?”
Mấy ngày gần đây, chuyện An Hoằng Hàn sủng ái con chồn nhỏ truyền đi mọi người đều biết. An Nhược Yên cẩn thận nhìn mấy lần, không nhìn ra chỗ gì đặc biệt. Chậm rãi ngồi xổm người xuống, muốn ôm con chồn nhỏ lên, tiếp tục nghiêm túc xem xét.
Đúng lúc này, một tiếng thái giám hô to truyền đến ——”Bệ hạ giá lâm.”
Toàn bộ đám công chúa hưng phấn cúi nửa người xuống, hành lễ hướng An Hoằng Hàn, “Tham kiến hoàng huynh.”
An Hoằng Hàn tùy ý đáp một tiếng, “Bình thân.”
Sau khi hai tiểu cung nữ đi theo con chồn nhỏ, trông thấy sự tình bất thường, thừa dịp mọi người không để ý, chạy về điện Bàn Long bẩm báo cho bệ hạ. Thật may đúng lúc nguy cấp chạy tới. Ngộ nhỡ con chồn nhỏ gặp nguy hiểm gì, các nàng không gánh vác nổi.
“Sao hoàng huynh có thời gian rảnh rỗi đến cung Yên Vưu?” Sắc mặt An Nhược Yên nhanh chóng thay đổi dịu dàng hỏi. Nụ cười thản nhiên luôn trên mặt nàng càng tăng thêm phong thái nàng ta.
Nhưng An Hoằng Hàn ngoảnh mặt làm ngơ đi thẳng tới bên cạnh con chồn nhỏ oomcon chồm nghịch ngợm kia vào trong ngực, “Trẫm chỉ đến tìm nó.” Ánh mắt đặt ở trên người mười mấy vị công chúa, nhíu mày, “Các ngươi tụ tập ở đây làm gì?”
An Nhược Yên vừa định trả lời, chẳng ngờ có một âm thanh ruồi muỗi tranh trước nàng nói: “Lục Hoàng Tỷ phân phó bọn muội tới đây để cùng nhau thương lượng đưa tặng thuốc bổ gì cho Thái hậu bồi bổ thân thể.”
“Thái Y Viện thiếu gì thuốc? Không cần các ngươi quan tâm chuyện này, đứng ở cung điện chính mình là được.” Âm thanh lạnh lẽo thấm khí lạnh truyền vào trong lỗ tai mọi người.
An Vân Y chỉ vô tình trả lời, âm thanh nhỏ bé, không ngờ An Hoằng Hàn sẽ nghe thấy. Nàng mím chặt môi ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện cùng hoàng huynh. Trong lòng nàng, An Hoằng Hàn giống như thần linh không thể khát vọng.
Lần đầu tiên có thể mặt đối mặt đứng cùng hoàn