– Hãy cho họ thời gian, người lớn không dễ gì mà quay ngoắt 180 độ đâu.
– Tôi chỉ lo về bố mẹ tôi. Bố tôi là người sắt đá lắm, một khi đã quyết cái gì thì đừng mong ông đổi ý, còn mẹ tôi thì chỉ thuận theo bố – Giọng cô thể hiện rõ bất lực.
– Để tôi xem có cách nào không – Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, đó là thói quen của cậu khi gặp phải vấn đề hóc búa. Thỉnh thoảng Dung cũng hay trêu cậu là sông mới được 1/3 cuộc đời mà cứ như ông cụ non, nhưng cậu đương nhiên là đặc biêt hơn người, ai bảo sinh ra đã là người thừa kế nên chững chạc trước tuổi đâu có gì là lạ. – À, tôi thấy cách này cũng hay, co xem có được không.
– Anh nói đi, chỉ cần thuyết phục được bố mẹ tôi, thì tôi sẽ cố gắng hết sức – Lan mừng rỡ như người chết đuối vớ đước cọc.
– Xích đầu lại gần đây tôi nói cho . . . . – Hải đưa mặt gần sát và tai Lan, hơi thở nóng ẩm của cậu khiến tim ai đó đập thình thịch.
– Cô là, . . . – Người thanh niên tóc bạch kim giật mình quay lại, hắn nhíu mày khó chịu trước sự làm phiền của người lạ mặt.
– Anh không biết tôi thật sao – Cô gỏi lại tỏ ý hoài nghi. Hắn quên cô thật rồi sao? Vậy mà cô cứ tưởng rằng cả đời này hăn sẽ nhớ cô, nhớ trọng hận thù. Mà thôi, quên rồi cũng tốt, như vậy cả cô và hắn sẽ nhẹ lọng hơn.
– Lại giở trò gì nữa đây, đừng mong kiếm chác gì ở tôi, không ngờ một nơi thế này cũng có các dịch vụ ” tươi mát” hoạt động – Hắn ném cho cô ánh mắt khinh bỉ, giọng nói chưa đầy thái độ giễu cợt. Chính hắn cũng không biết vì sao sau vụ tai nạn năm mười lăm tuổi hắn không còn lưu lại chút kí ức nào nhưng đặc biệt lại rất ác cảm với loại gái làng chơi, dường như trong quá khứ đã có mối thâm thì gì đó.
– À, xin lỗi, tôi nhận nhầm người – Cô cười mỉm tỏ ý hối lỗi. Nhận nhầm người ư, không bao giờ, con người này dù có biến thành tro bụi cô cũng nhận ra, mái tóc bạch kim tự nhiên ấy cả đời cô cũng không quên được. Bao năm trôi qua tính tình vẫn chẳng thay đổi, vẫn cứ lạnh lùng, độc đoán và coi thường người khác như thế. – Nhưng cho hỏi chút, người nằm đây là ai thế ạ.
– Thím tôi, hỏi làm gì, đừng cố tiêp cận nữa, đi mau đi – Giọng nói đều đều vô cảm, y như các xác không hồn. Hắn ta đẹp thật, nhưng lại chẳng có chút sức sống, cứ phảng phút nét thương tâm u buồn.
Thím, chẳng lẽ là thím An, vậy là thím đã mất rồi. Người tốt đúng là người tốt hay yểu mệnh. Chả trách hắn đau lòng đến thế, ngày bé hắn ta thương thím Anh nhất, vì thims ấy chăm sóc hắn còn hơn cả mẹ đẻ.
– Thôi chào anh – Cô quay người bỏ đi đê lại hắn với nỗi nghi hoặc lớn.
” Cô ta gọi mình là Trương Thanh Phong, phải là Trịnh Thanh Phong mới đúng chứ, sao cô ta lại biết tên ngày nhỏ của mình ”
Hắn sẽ phản ứng ra sao khi bức màn quá khứ được hé mở, sẽ tiếp tục trả thù hay sẽ có một quyết định khác, cứ đợ đến khi mọi thứ được phơi bày.
Chương 6
Hôm nay nhân viên của KB company được dịp chiêm ngưỡng một cảnh rất mới lạ và cũng không kém phần độc đáo. Từ khi đến công ti đến giờ vị giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai và cũng không kém phần tài năng được mệnh danh là Mr. So cool lại đang làm một việc hết sức mất hình tượng. Cậu ngồi một mình thỉnh thoang lại mỉm cười ngu ngơ như người mất tri, chắc chắn là phải có cú shock tâm lí lớn lăm mới khiến một con người thay đổi trong chớp mắt.
Tâm trí cậu giờ lơ lửng tới nơi phương nào, chắc là đến nơi có cô gái tên là Dương Chi Lan. trong đầu cậu giờ ngập tràn hình ảnh của cô, lòng tự thầm nhủ sao trên đời này lại có người xinh xắn và thánh thiện đến thế. Bao năm sống trên thương trường cậu tiếp xúc với không ít đàn bà con gái, nhưng họ đều giống nhau đều mang trên mặt chiếc mặt nạ giả tạo dối trá, cậu ghê tởm chúng. Đến hôm nay cậu đã gặp “thiên thần” thật sự, “thiên thần” trong sáng đáng yêu giữa thế giới thực dụng xấu xa này. Nhưng hình như “thiên thần” có bạn trai rồi thì phải, nghĩ đến đó lòng cậu chợt trùng xuống. Không biết hắn là tên nào mà lại có diễm phúc thế nhỉ, cậu không tin là hắn may mắn hơn cậu. Sớm hay muộn Chi Lan cũng sẽ thuộc về cậu thôi.
– Giám đốc, từ sáng đến giờ chưa thấy thư kí Dung đến ạ.
– Hả – Giờ cậu mới trở về với thực tại, phải rồi cậu quên khuấy mất là hôm nay Dung thay cậu đi thăm mộ mẹ. Nhưng thăm thì thăm đến giờ này mà vẫn chưa về là sao. Cậu đúng là vô tâm quá, chỉ bận nhớ Chi Lan mà quên mất Dung thân yêu của mình. – Cô ấy vẫn chưa đến sao, anh cứ ra ngoài đi tôi sẽ liên lạc với cô ấy sau.
( Thêu bao quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc đươc xin vui lòng gọi lại sau )
Một lần, hai lần, ba lần đều không ai nghe máy, nỗi lo sợ trong lòng cậu dâng trào. Dung không bao giờ như thế này, mỗi lần cậu gọi cô luôn nhấc máy sau hồi chuông thứ hai, chưa lần nào cô không nghe máy. Liệu cô có xảy ra chuyện gì không.
Trời bắt đầu ngả về tối, các bến xe buýt đã ngừng hoạt động, Dung đàng ngồi chờ trên bên vệ đường. Số cô đúng là xúi quẩy đủ đường, điện thoại thì hết pin không thể gọi điện cho Hải đến đón. Ở nơi hoang vu hẻo lánh đến trâu bò còn chẳng có thì làm sao mong có thể tìm thấy một chiếc xe tư nhân ở đây.
Chán nản, cô dựa đầu vào cột điện thở dài, bất quá chắc cô phải đi bộ về thôi. Nơi này cách thành phố phải tầm hơn hai chục cây số, nếu đi bộ tới nửa đêm mới về đến nhà thì cũng không có gì là lạ.
– Lên xe, tôi chở cô vè, giờ này không còn ma nào qua đây đâu. – Hắn xuất hiện trước mặt cô, mái tóc bạc kim phất phới trong gió, vẻ đẹp của hắn thật ma quỷ.
– Thôi, thôi, tôi tự xoay sở được, anh cứ đi đi – Cô lịch sự đáp lai. Cô quả thực không muốn xuất hiện trước mặt hắn nữa, nhỡ hắn nhận ra cô thì làm sao, ân oán lại nối tiếp ân oán đến bao giờ mới kết thúc đây.
– Lên mau, tôi không bao giờ nói lại lần thứ hai đâu – Hắn ta gằn giọng, vẫn cái tính ấy luôn muốn người khác phục tùng mình, không bao giờ để ý đến cảm nhận của đối phương.
– Tôi không cần, cảm ơn anh – Cô cũng trở nên nghiêm nghị, cô rất ghét bị người khác sắp đặt hay ra lệnh. Tuy biết trước tinh nết của hắn nhưng không có nghĩ là cô sẽ phục tùng.
Không nói không giằng hắn kéo mạnh tay cô vào xe rồi đống sầm cửa lại. Đến khi xe lăn bánh cô vẫn chưa kịp hoàng hồn, bỗng nhiên chất giọng trầm trầm của hắn vang lên.
– Hãy nói thật cho tôi biết cô là ai.
Cậu phóng xe điên cuồng trên khắp các con phố lớn nhỏ mong tìm lại bóng hình quen thuộc. Trời đã tối mà cô vẫn chưa có mặt tại nhà, cậu lo lắng đến mất hết bình tĩnh. Dung có thói quen không bao giờ ra ngoài đường sau 7h tối, mà lúc này đã là 9h đếm rồi, cô đang ở đâu chứ.
Đầu óc cậu bây giờ trống rỗng, Dung chiếm một vị trí rất lớn trong lòng cậu, không có cô cậu không thể làm