g rất đông khách.
- Mọi người bận rộn thế này mà em lãi “bắt cóc” anh – Mita nói.
- Đừng có nghĩ vậy! – Robert xoa đầu Mita.
- Em rất hiếu kì không biết dáng vẻ anh mặc tạp dề, đội mũ đầu bếp sẽ thế nào nhỉ? – Mita nhìn Robert ánh mắt long lanh.
Robert cười hiền rồi đi vô một căn phòng nhỏ. Chưa đầy 5 phút. Anh đi ra với chiếc tạp dề trắng mặc trên người và chiếc mũ đầu bếp trắng đội trên đầu.
- Trông anh tuyệt quá! – Mita reo lên.
- Không phải nịnh đầm anh đấy chứ? – Robert chun mũi.
- Ai thèm nịnh đầm anh chứ. Không tin anh hỏi mọi người xem! – Mita nháy mắt.
- Đối với anh được nấu những món ăn ngon cho mọi người là niềm vui rất lớn. Nhưng nếu được nấu cho người mình yêu thương ăn thì đó chính là niềm hạnh phúc.
- Thế anh đã thực hiện được niềm hạnh phúc đó chưa?
- Hôm nay anh đã làm được. Cám ơn em đã giúp anh.
- Em mới là người cần cám ơn. Món ăn anh nấu có mùi vị hạnh phúc. Và mùi vị của sự ấm áp.
- Đúng rồi đó. Đó chính là gia vị anh nêm vào khi làm thức ăn cho em đó.
- Ngoài Anna và Rain ra, anh là người duy nhất mang cho em sự ấm áp.
- Em có mâu thuẫn gì với gia đình à?
- Không. Không phải chỉ là mâu thuẫn mà thật sự thấy bọn họ thật tởm lợm. Em đã nhìn thấy cảnh ba mình với tình nhân của ông ta trong phòng làm việc ông ta. Rồi em lại thấy mẹ em đưa tình nhân về nhà – Mita cười chua chát.
- Có lẽ trái tim em đã rất đau đớn và lạnh lẽo. Hãy để anh làm người “giữ lửa” của em nhé! – Robert nắm tay Mita. Nhìn Mita thất âu yếm.
Mita mỉm cười. Cô ôm chầm lấy Robert. Không còn âm thanh ồn ào bận rộn trong nhà bếp mà chỉ còn tiếng tim hai người đập rộn ràng hạnh phúc. Hơi ấm cả hai đang cảm nhận không phải hơi ấm từ những ngọn lửa đang phừng phực cháy trong bếp mà là hơi ấm từ con tim họ.
Điện thoại của Mita đột nhiên đổ chuông trong lúc đang lãng mạn. Đúng là cụt hứng.
- Alô.
- ……
Chương 37
Mita cúp máy. Sắc mặt tái xanh.
Raindy đã thoát khỏi đôi giày nặng nề và đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Còn Min Won vẫn đang rất thích thú bay lượn ngoài kia. Gương mặt Min Won lúc này sáng bừng vẻ đam mê. Min Won lượt đi rất nhẹ nhàng và điêu luyện. Không! Trông Min Won lúc này giống đang bay hơn. Như có một đôi cách vô hình đang nâng Min Won lên.
Raindy ngồi nhìn Min Won bằng đôi mắt rất hiền.
Điện thoại Raindy đổ chuông.
- Alô.
- ……..
Cúp máy.
Mặt Raindy trở nên vô cùng đáng sợ. Đôi mắt của quỷ hút máu xuất hiện. Hai quai hàm nghiến chặt.
************
Ji Hoo đang đi đi lại lại rất lo lắng trước cửa nhà Raindy.
Xe Robert vừa dừng lại ngay đó, Mita lao ra khỏi xe ngay lập tức.
- Chuyện Anna biến mất là như thế nào? – Mita hỏi Ji Hoo, giọng nói lo lắng.
- Bọn tớ đi khu vui chơi, rồi Anna nói muốn ăn kẹo bông. Tớ chạy đi mua nhưng khi quay lại thì không thấy Anna đâu. Ban đầu tớ nghĩ Anna đi tolet nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy cậu ấy trở về. Tợ gọi điện thoại thì không liên lạc được.
- Cậu đã tìm kĩ trong khu vui chơi chưa?
- Tớ đã tìm rồi. Cũng đã nhờ quản lí ở đó thông báo tìm người trên loa phát thanh nhiều lần nhưng không tìm thấy – Ji Hoo nói. Sắc mặt lo lắng vô cùng.
Một chiếc xe khác cũng dừng lại ngay chỗ mọi người đang đứng lo lắng.
Từ trong xe Min Won đi ra.
- Rain có về nhà không? – Min Won hỏi.
- Rain? – Mita bất ngờ.
- Tớ và Rain đi chơi nhưng đột nhiên cậu ấy biến mất. Điện thoại cũng không liên lạc được.
- Rain cũng biến mất sao? – Mita và Ji Hoo đồng thanh.
- Cũng biến mất? – Min Won không hiểu gì.
- Anna cũng biến mất khi đang đi chơi với tớ. Điện thoại cũng không liên lạc được – Ji Hoo rầu rĩ.
- Chuyện quái gì đang diễn ra thế này – Min Won giận dữ.
- Chúng ta chia nhau đi tìm đi! – Mita nói.
- Đúng đó. Chúng ta thử đi tìm xem. Nếu đây thật sự là vụ bắt cóc thì không thể báo cảnh sát – Robert nói.
- Anna biến mất ở khu vui chơi. Còn cậu và Rain đi đâu? – Mita hỏi Min Won.
- Bọn tớ đến đến sân partin Hey. Gần khu vui chơi XX.
- Hôm nay tớ và Anna đến khu vui chơi XX đó.
- Vậy chúng ta thử tìm quanh khu đó xem! – Robert nói.
- Tớ đi cùng Ro còn hai cậu đi cùng nhau nhé! Nhớ dữ liên lạc! – Mita nói.
Mọi người bắt đầu đi tìm. Tất cả đều đang rất lo lắng.
Tại một căn nhà kho bị bỏ hoang gần nơi Anna mất tích đột nhiên xuất hiện một nhóm thanh niên nhìn rất giống côn đồ. Nhà kho này bình thường rất ít người lui tới.
Anna đang bị trói trong đó. Người đang đứng trước mặt cô chính là nhân vật bí ẩn trong nhà hàng Ganggang suillai lần trước. Và cũng chính là kẻ móc mắt tên du côn trong con hẻm tối.
Người đó từ từ tháo chiếc khăn quàng đang che mặt và tháo luôn chiếc kính râm ra.
Bên má phải của người này có một vết sẹo rất lờn. Là sẹo do bỏng.
Anna vừa nhìn thấy người đó thì mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm. Đôi mắt hoảng loạn.
- Con nhớ tao chứ?
- Je…s…si…c…a (Jessica) – Anna nói một cách khó khăn.
- Tao nghe nói mày đã quên hết tất cả và con khốn Raindy đã đưa mày về Hàn Quốc – Jessica cười ngạo nghễ.
- Tại… tại sao… cậu… lại… bắt… tôi?
- Tại sao à? Vì tao muốn mày và con khốn Raindy phải trả giá.
- Tôi… và Rain có… làm gì… cậu đâu.
- Mày hãy nhớ lại đi! Chuyện của năm ngoái. Mày bị bắt cóc và…
Jessica chưa kịp nói hết câu thì Anna đã hét lên đầy kinh hãi.
- Nhớ lại rồi à?
- Cậu… cậu… muốn gì?
- Tao muốn mày phải nhớ cái kí ức đó và không được phép quên đi! Mày phải nhớ cái vết nhơ đó suốt đời – Jessica cười hả hê.
- Tôi… tôi đã… nhớ lại… tất cả rồi.
- Như vậy chưa đủ. Còn con chó cái Raindy nữa.
- Rain có… làm… gì… cậu đâu.
- Không làm gì? Nó không làm gì sao? – Jessica lao tới tát Anna mấy bạt tai liền rồi đạp vào bụng Anna một cách dã man.
- Không làm gì sao? Mày nhìn đi! – Jessica chỉ vào vết sẹo bỏng của mình.
- Con chó cái đó đã đến nhà tìm tao đòi cuốn băng ghi lại cảnh tượng của mày hôm đó. Và khi tao bảo cuốn băng đang ở trong nhà tao, nó có giỏi thì kiếm đi. Mày biết nó đã làm gì không? Nó đã đốt luôn cả căn nhà tao đấy. Trong lúc thoát ra ngoài tao bị cánh cửa đổ vào người nên bị bỏng nặng. Trong khi tao bị như thế này thì con chó cái đó lại đưa mày về
Hàn Quốc sống vui vẻ.
- Rain đã tức giận đến thế sao? Vì mình sao? Cậu ấy trở về mảnh đất đau lòng này cũng là vì mình sao? – Anna nghĩ thầm.
- Mày muốn trả thù thì trả thù nên tao này! Để cho Rain yên – Anna gằn giọng.
Jessica thẳng tay tát Anna thêm mấy cái nữa.
Bên ngoài đang yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào hẳn.
- Con bạn mày đến rồi đấy – Jessica cười, giọng cười độc ác.
Ở bên ngoài Raindy đang đánh đám côn đồ gác cửa. Đó cũng chính là cái bọn hôm ở sông Hàn đã bị Ji Hoo đánh.
Không mất quá nhiều thời gian để làm bọn chúng không nhấc xác lên nổi.
- Rầm!!! – Raindy đạp tung cánh cửa nhà kho. Đôi mắt rực lửa giận dữ. Hai tay nắm chặt. Gương mặt hoàn mĩ đang đanh lại.
Raindy vừa bước vô đã thấy Jessica đang nắm đầu Anna, tay cầm lăm lăm con dao kề vào cổ Anna.
- Jessica – Raindy trừng mắt nhìn. Nhưng đôi mắt ngay lập tức chuyển sang Anna, ánh nhìn lo lắng.
- Anna cậu…
- Ừ, tớ nhớ lại hết rồi Rain à. Dù hôm nay có chuyện gì xảy ra với tớ, tớ cũng vẫn hạnh phúc vì trong đời tớ có cậu.
- Sẽ không xảy ra chuyện gì với cậu đâu. Tớ hứa đấy – Raindy nhìn Anna thật dịu dàng.
Nhưng ánh mắt ấy lập tức chuyển sang g
- Mọi người bận rộn thế này mà em lãi “bắt cóc” anh – Mita nói.
- Đừng có nghĩ vậy! – Robert xoa đầu Mita.
- Em rất hiếu kì không biết dáng vẻ anh mặc tạp dề, đội mũ đầu bếp sẽ thế nào nhỉ? – Mita nhìn Robert ánh mắt long lanh.
Robert cười hiền rồi đi vô một căn phòng nhỏ. Chưa đầy 5 phút. Anh đi ra với chiếc tạp dề trắng mặc trên người và chiếc mũ đầu bếp trắng đội trên đầu.
- Trông anh tuyệt quá! – Mita reo lên.
- Không phải nịnh đầm anh đấy chứ? – Robert chun mũi.
- Ai thèm nịnh đầm anh chứ. Không tin anh hỏi mọi người xem! – Mita nháy mắt.
- Đối với anh được nấu những món ăn ngon cho mọi người là niềm vui rất lớn. Nhưng nếu được nấu cho người mình yêu thương ăn thì đó chính là niềm hạnh phúc.
- Thế anh đã thực hiện được niềm hạnh phúc đó chưa?
- Hôm nay anh đã làm được. Cám ơn em đã giúp anh.
- Em mới là người cần cám ơn. Món ăn anh nấu có mùi vị hạnh phúc. Và mùi vị của sự ấm áp.
- Đúng rồi đó. Đó chính là gia vị anh nêm vào khi làm thức ăn cho em đó.
- Ngoài Anna và Rain ra, anh là người duy nhất mang cho em sự ấm áp.
- Em có mâu thuẫn gì với gia đình à?
- Không. Không phải chỉ là mâu thuẫn mà thật sự thấy bọn họ thật tởm lợm. Em đã nhìn thấy cảnh ba mình với tình nhân của ông ta trong phòng làm việc ông ta. Rồi em lại thấy mẹ em đưa tình nhân về nhà – Mita cười chua chát.
- Có lẽ trái tim em đã rất đau đớn và lạnh lẽo. Hãy để anh làm người “giữ lửa” của em nhé! – Robert nắm tay Mita. Nhìn Mita thất âu yếm.
Mita mỉm cười. Cô ôm chầm lấy Robert. Không còn âm thanh ồn ào bận rộn trong nhà bếp mà chỉ còn tiếng tim hai người đập rộn ràng hạnh phúc. Hơi ấm cả hai đang cảm nhận không phải hơi ấm từ những ngọn lửa đang phừng phực cháy trong bếp mà là hơi ấm từ con tim họ.
Điện thoại của Mita đột nhiên đổ chuông trong lúc đang lãng mạn. Đúng là cụt hứng.
- Alô.
- ……
Chương 37
Mita cúp máy. Sắc mặt tái xanh.
Raindy đã thoát khỏi đôi giày nặng nề và đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Còn Min Won vẫn đang rất thích thú bay lượn ngoài kia. Gương mặt Min Won lúc này sáng bừng vẻ đam mê. Min Won lượt đi rất nhẹ nhàng và điêu luyện. Không! Trông Min Won lúc này giống đang bay hơn. Như có một đôi cách vô hình đang nâng Min Won lên.
Raindy ngồi nhìn Min Won bằng đôi mắt rất hiền.
Điện thoại Raindy đổ chuông.
- Alô.
- ……..
Cúp máy.
Mặt Raindy trở nên vô cùng đáng sợ. Đôi mắt của quỷ hút máu xuất hiện. Hai quai hàm nghiến chặt.
************
Ji Hoo đang đi đi lại lại rất lo lắng trước cửa nhà Raindy.
Xe Robert vừa dừng lại ngay đó, Mita lao ra khỏi xe ngay lập tức.
- Chuyện Anna biến mất là như thế nào? – Mita hỏi Ji Hoo, giọng nói lo lắng.
- Bọn tớ đi khu vui chơi, rồi Anna nói muốn ăn kẹo bông. Tớ chạy đi mua nhưng khi quay lại thì không thấy Anna đâu. Ban đầu tớ nghĩ Anna đi tolet nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy cậu ấy trở về. Tợ gọi điện thoại thì không liên lạc được.
- Cậu đã tìm kĩ trong khu vui chơi chưa?
- Tớ đã tìm rồi. Cũng đã nhờ quản lí ở đó thông báo tìm người trên loa phát thanh nhiều lần nhưng không tìm thấy – Ji Hoo nói. Sắc mặt lo lắng vô cùng.
Một chiếc xe khác cũng dừng lại ngay chỗ mọi người đang đứng lo lắng.
Từ trong xe Min Won đi ra.
- Rain có về nhà không? – Min Won hỏi.
- Rain? – Mita bất ngờ.
- Tớ và Rain đi chơi nhưng đột nhiên cậu ấy biến mất. Điện thoại cũng không liên lạc được.
- Rain cũng biến mất sao? – Mita và Ji Hoo đồng thanh.
- Cũng biến mất? – Min Won không hiểu gì.
- Anna cũng biến mất khi đang đi chơi với tớ. Điện thoại cũng không liên lạc được – Ji Hoo rầu rĩ.
- Chuyện quái gì đang diễn ra thế này – Min Won giận dữ.
- Chúng ta chia nhau đi tìm đi! – Mita nói.
- Đúng đó. Chúng ta thử đi tìm xem. Nếu đây thật sự là vụ bắt cóc thì không thể báo cảnh sát – Robert nói.
- Anna biến mất ở khu vui chơi. Còn cậu và Rain đi đâu? – Mita hỏi Min Won.
- Bọn tớ đến đến sân partin Hey. Gần khu vui chơi XX.
- Hôm nay tớ và Anna đến khu vui chơi XX đó.
- Vậy chúng ta thử tìm quanh khu đó xem! – Robert nói.
- Tớ đi cùng Ro còn hai cậu đi cùng nhau nhé! Nhớ dữ liên lạc! – Mita nói.
Mọi người bắt đầu đi tìm. Tất cả đều đang rất lo lắng.
Tại một căn nhà kho bị bỏ hoang gần nơi Anna mất tích đột nhiên xuất hiện một nhóm thanh niên nhìn rất giống côn đồ. Nhà kho này bình thường rất ít người lui tới.
Anna đang bị trói trong đó. Người đang đứng trước mặt cô chính là nhân vật bí ẩn trong nhà hàng Ganggang suillai lần trước. Và cũng chính là kẻ móc mắt tên du côn trong con hẻm tối.
Người đó từ từ tháo chiếc khăn quàng đang che mặt và tháo luôn chiếc kính râm ra.
Bên má phải của người này có một vết sẹo rất lờn. Là sẹo do bỏng.
Anna vừa nhìn thấy người đó thì mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm. Đôi mắt hoảng loạn.
- Con nhớ tao chứ?
- Je…s…si…c…a (Jessica) – Anna nói một cách khó khăn.
- Tao nghe nói mày đã quên hết tất cả và con khốn Raindy đã đưa mày về Hàn Quốc – Jessica cười ngạo nghễ.
- Tại… tại sao… cậu… lại… bắt… tôi?
- Tại sao à? Vì tao muốn mày và con khốn Raindy phải trả giá.
- Tôi… và Rain có… làm gì… cậu đâu.
- Mày hãy nhớ lại đi! Chuyện của năm ngoái. Mày bị bắt cóc và…
Jessica chưa kịp nói hết câu thì Anna đã hét lên đầy kinh hãi.
- Nhớ lại rồi à?
- Cậu… cậu… muốn gì?
- Tao muốn mày phải nhớ cái kí ức đó và không được phép quên đi! Mày phải nhớ cái vết nhơ đó suốt đời – Jessica cười hả hê.
- Tôi… tôi đã… nhớ lại… tất cả rồi.
- Như vậy chưa đủ. Còn con chó cái Raindy nữa.
- Rain có… làm… gì… cậu đâu.
- Không làm gì? Nó không làm gì sao? – Jessica lao tới tát Anna mấy bạt tai liền rồi đạp vào bụng Anna một cách dã man.
- Không làm gì sao? Mày nhìn đi! – Jessica chỉ vào vết sẹo bỏng của mình.
- Con chó cái đó đã đến nhà tìm tao đòi cuốn băng ghi lại cảnh tượng của mày hôm đó. Và khi tao bảo cuốn băng đang ở trong nhà tao, nó có giỏi thì kiếm đi. Mày biết nó đã làm gì không? Nó đã đốt luôn cả căn nhà tao đấy. Trong lúc thoát ra ngoài tao bị cánh cửa đổ vào người nên bị bỏng nặng. Trong khi tao bị như thế này thì con chó cái đó lại đưa mày về
Hàn Quốc sống vui vẻ.
- Rain đã tức giận đến thế sao? Vì mình sao? Cậu ấy trở về mảnh đất đau lòng này cũng là vì mình sao? – Anna nghĩ thầm.
- Mày muốn trả thù thì trả thù nên tao này! Để cho Rain yên – Anna gằn giọng.
Jessica thẳng tay tát Anna thêm mấy cái nữa.
Bên ngoài đang yên tĩnh bỗng nhiên ồn ào hẳn.
- Con bạn mày đến rồi đấy – Jessica cười, giọng cười độc ác.
Ở bên ngoài Raindy đang đánh đám côn đồ gác cửa. Đó cũng chính là cái bọn hôm ở sông Hàn đã bị Ji Hoo đánh.
Không mất quá nhiều thời gian để làm bọn chúng không nhấc xác lên nổi.
- Rầm!!! – Raindy đạp tung cánh cửa nhà kho. Đôi mắt rực lửa giận dữ. Hai tay nắm chặt. Gương mặt hoàn mĩ đang đanh lại.
Raindy vừa bước vô đã thấy Jessica đang nắm đầu Anna, tay cầm lăm lăm con dao kề vào cổ Anna.
- Jessica – Raindy trừng mắt nhìn. Nhưng đôi mắt ngay lập tức chuyển sang Anna, ánh nhìn lo lắng.
- Anna cậu…
- Ừ, tớ nhớ lại hết rồi Rain à. Dù hôm nay có chuyện gì xảy ra với tớ, tớ cũng vẫn hạnh phúc vì trong đời tớ có cậu.
- Sẽ không xảy ra chuyện gì với cậu đâu. Tớ hứa đấy – Raindy nhìn Anna thật dịu dàng.
Nhưng ánh mắt ấy lập tức chuyển sang g