“Tương Tư bé nhỏ… Tôi đã dạy em thế nào nhỉ, nếu đã nói ra lời nói sai, đã làm những chuyện gì sai, sẽ phải trả giá thật cao đó…”
Hơi thở của anh nhẹ nhàng, khẽ phà ở bên tai của cô, làm cho da đầu của cô run lên một hồi. Cô nghiêng mặt đi như muốn né tránh, đôi môi của anh lại đè ép xuống, nhẹ nhàng mè nheo ở bên cạnh tai cô: “Nói đi, phải làm thế nào để cầu xin tôi tha thứ đây nhỉ…”
Đầu lưỡi nhòn nhọn của anh nhẹ nhàng liếm hôn trên vành tai mềm mại của cô. Cảm giác tê dại từng hồi từng hồi lan tràn khắp người cô. Thân thể của Tương Tư có chút run rẩy, tiếng nói cũng dần run rẩy theo: “Trở về nhà… Trở về nhà đã rồi hãy nói… có được không?”
Đôi mắt của cô đã đong đầy nước, sóng mắt lăn tăn nhìn sang anh, dục vọng của anh lại càng tăng thêm vài phần. Gần đây yêu cầu về phương diện này của anh rất mãnh liệt, chỉ có điều, đôi khi anh cũng phải bận tâm tới việc cô không chịu nổi, nên cũng không có thể nào được thỏa mãn hứng thú hoàn toàn. Hơn nữa cô nhóc kia da mặt mỏng vô cùng, ngoại trừ trên giường, làm chuyện đó ở nơi khác thì cô nhất định không chịu. Anh đã ba phen bốn bận nghĩ cách thay đổi kiểu dạng, nhưng cô đều khóc không ngừng vì xấu hổ, do đó anh đành phải bỏ đi ý nghĩ trong đầu đó đi. Có một lần khó khăn lắm anh mới bắt cô thực hiện trong bồn tắm, đây là lần thứ nhất, sau đó hai ngàyliền cô đều không để ý anh. Hà Dĩ Kiệt ngược lại rất buồn bực, những khi quan hệ của hai người bọn họ không được tốt đẹp như vậy, anh làm còn ác liệt hơn so với bây giờ, cô cũng không có ý trốn tránh cơ mà?
Xem ra, phụ nữ thật sự là không thể cưng chiều nhiều được, hiện tại cô cũng đã học được cách đạp trên mặt mũi anh rồi! Một chút uất ức cũng không thể đều chịu nổi! Cũng không biết cô đã học được ai cái thói hư tật xấu đó!
“Nhưng tôi không chờ được.” Anh cười xấu xa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nghịch ngợm ở trên cổ của cô, sau đó, đột nhiên anh kéo soạt chiếc khóa kéo của áo lông cô đang mặc xuống, để lộ ra chiếc váy liền áo mặc bên trong bằng lông dê ấm áp mềm mại ấm áp. Bộ ngực nho nhỏ khẽ hở ra một đường vòng cung duyên dáng. Bàn tay của anh lập tức liền áp sát lên đó, cách hai lớp quần áo, vừa nhẹ nhàng vuốt ve một bên, vừa khiêu khích nói ở bên tai cô: “Tôi tuy lớn tuổi, nhưng thật vất vả mới một lần thấy hứng thú, không tranh thủ thời gian rèn sắt khi còn nóng một lần này, đợi lát nữa về nhà, vừa không được, không có cách nào để thỏa mãn được cho em.”
Tương Tư bị hơi thở nặng nề của anh làm cho mềm nhũn, tựa vào trong lồng ngực của anh thở hồng hộc, nhưng vẫn còn ra sức lắc đầu: “Hà Dĩ Kiệt… Anh đừng như vậy…”
Trên xe vẫn còn có người lái xe nữa đấy, tuy rằng hiện giờ đã bị tách rời ra, nhưng cô vẫn không có cảm giác an toàn. Con người anh mỗi lần hành động đều kịch liệt giống như đang có chiến tranh vậy. Cô cũng không muốn để cho người lái xe nghe được bất cứ động tĩnh gì làm cho bị sợ hãi mà dừng xe lại, lục lọi trong xe, sau đó hình ảnh cô khỏa thân trần truồng đang cùng người khác xxoo bị chụp được, sau đó tấm hình khiêu dâm này được truyền khắp các nơi trong cả nước…
Tương Tư nghĩ tới đây, xoay người rùng mình một cái, chợt đẩy Hà Dĩ Kiệt ra, nhưng không thành công. Cô thấy anh đáy mắt ** bốc lên, chỗ đó ở dưới bụng anh càng rõ ràng hơn. Cảm thấy sự biến hóa của anh, cô càng thêm sợ hơn, nhưng lại không thể khiến anh nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này.
Chương 29
Trái lo phải nghĩ, lại nghĩ tới sự cổ quái của anh, mặc kệ như thế nào, trước dụ dỗ lừa gạt của anh cô cũng sẽ không đồng ý để anh động chân động tay ở trong xe, mọi chuyện sẽ giải quyết sau. Dù sao khi trở về nhà cô không quịt nợ là được, anh cũng không thể ôm cô suốt được! Tương Tư nghĩ tới đây, mặt liền đỏ rực, miệng gắt gao cắn chặt răng, ngước mặt lên tiến đến cạnh anh ghé vào bên tai nói thật nhỏ một câu gì đó…
Hà Dĩ Kiệt đột nhiên mở to mắt, khóe môi liền cong lên, cúi đầu nhìn gương mặt của cô đỏ hồng như trái táo, ngón tay níu lấy góc áo giác không ngừng vân vê, trong lòng anh không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô gái cổ hủ lần này đã phải chủ động mở miệng nói ra những lời rõ ràng như vậy, thật sự là cực kỳ khó khăn!
Chỉ có điều lúc này đây, anh lại sẽ không thỏa hiệp, cũng phải cho cô một sự giáo huấn nho nhỏ. Cô nhóc đầu kia hiện tại được anh cưng chiều quá mức, chuyện gì cũng có thể thốt ra ngoài miệng như vậy, khó tránh được có một ngày nào đó họa sẽ từ ở miệng mà ra. Những chuyện gì đó không thể nghe cần phải dụng tâm kín đáo lại để người khác nghe được, vậy thì sẽ công việc sẽ không làm tốt được. Phải biết rằng chốn quan trường, từ lời nói đến việc làm đều nhất định phải thận trọng, một câu một chữ nói sai, không chừng chính là tai hoạ ngập đầu!
Anh, Hà Dĩ Kiệt này, từng bước đi đều phải dụng tâm gìn giữ rất cẩn thận mới đi được đến ngày hôm nay. Nếu như để thuyền lật trong mương, tương lai bị hủy ở trong tay một người phụ nữ, chẳng phải làm cho người ta cười đến rụng răng sao?
Nghĩ tới đây, ngón tay anh liền giữ lại ở nơi cằm của cô, nhẹ nhàng nâng cao lên, ánh mắt của anh sáng quắc nhìn lại Tương Tư, thần sắc trên mặt nghiêm túc không nói ra được: “Tương Tư, tôi rất cưng chiều em, rất dung túng em, nhưng điều này không có nghĩa là, em có thể không kiêng nể làm bất cứ việc gì cũng được, kể cả lời nói, cái gì cũng có thể thích làm gì thì làm. Có những lời nói ra, giống như ngày hôm nay thiên em đã nói, tôi có thể cười trừ, nhưng có những lời nói thì tôi lại không thể buông tay bất kể thế nào. Tuy rằng ngày hôm nay cái sai của em cũng không có gì lớn lắm, nhưng tôi vẫn quyết định phải giáo huấn cho em biết, để cho em ghi nhớ cho thật kỹ, dưới tình huống khi có người thứ ba ở đây, em phải vĩnh viễn nhớ thật kỹ thân phận của em và của tôi, vĩnh viễn, cũng không được phép vượt quá khuôn khổ.”
Khi anh nói đến lời cuối cùng, trong giọng nói còn mang theo âm điệu sắc bén. Trong ngực Tương Tư run lên, có nỗi khổ sở không sao nói ra được, chậm rãi dâng lên. Cô nhìn lại anh, chỉ cảm thấy đột nhiên anh bứt đầu trở nên có chút lạ lẫm: “Ý của anh muốn nói là, khi đang có người thứ ba, em phải luôn nhớ kỹ, em chỉ là tình nhân của anh thôi, phải không?”
Trong lòng của Hà Dĩ Kiệt mơ hồ có chút không đành lòng, nhưng anh vẫn gật gật đầu: “Đúng, nói lý ra tôi cưng chiều em thì không sao cả, nhưng ở trong mọi trường hợp khác, em phải chú ý tuân thủ quy củ cho đúng.”
Tương Tư chỉ cảm thấy như bị rơi vào trong hầm băng. Cô kinh ngạc hỏi lại anh: “Hà Dĩ Kiệt, anh không thích em sao? Chẳng phải anh đã từng nói anh yêu thích em đấy sao?”
Hà Dĩ Kiệt lúc này lại nở nụ cười như tắm gió xuân bình thường, anh vuốt ve gương mặt của cô, ôm cô vào