Nghe thấy Phương Phương nói như vậy, ngược lại, Hà Dĩ Kiệt lại cảm thấy trong lòng thoải mái như được nới lỏng ra. Nếu như cô dùng lời nói chân tình để ràng buộc, sợ rằng sâu trong đáy lòng anh thật sự sẽ cảm thấy xấu hổ với cô, nhưng giờ đây cô đã nói ra những câu như vậy, trái tim của anh sẽ không còn dao động nữa.
Chương 130: Nổi Giận
Nếu như cô dùng lời nói chân tình để ràng buộc, sợ rằng sâu trong đáy lòng anh thật sự sẽ cảm thấy xấu hổ với cô, nhưng giờ đây cô đã nói ra những câu như vậy, trái tim của anh sẽ không còn dao động nữa.
“Đỗ Phương Phương, tôi đã dám đưa ra đề nghị ly hôn, cô nghĩ rằng tôi còn sợ cô nữa sao?”
Ngực Đỗ Phương Phương như nghẽn lại một chút, nhưng sau khi thở một hơi dài liền chuyển giọng. Cô hơi ngẩng đầu lên, mắt vẫn hơi khép lại, vẫn nồi yên một chỗ như cũ, tiếp tục nói vẻ uy hiếp: “Hà Dĩ Kiệt, anh hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ đi đã. Nếu anh ly hôn với tôi, danh dự, địa vị, quyền lợi, tất cả những thứ đó anh đừng hòng mơ tưởng tới nữa. Chỉ vì một người phụ nữ mà anh để mất đi tất cả như thế, anh cảm thấy có đáng giá hay không?”
Hà Dĩ Kiệt khoát tay, cắt đứt lời của cô, cố gắng kiềm chế lại sự phẫn nộ bởi sự lăng nhục kia, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, cười lạnh: “Đúng, những gì cô đang nói cũng chính là điều tôi đang muốn nói đây. Hiện giờ tôi cũng không còn mong muốn bất cứ thứ gì nữa rồi. Danh dự, quyền lợi, địa vị tôi cũng không cần nữa, cô đã hài lòng chưa? Đỗ Phương Phương, cô còn có thể lấy cái gì ra để uy hiếp tôi nữa? Hãy nói ra hết một lần cho xong đi.”
Hà Dĩ Kiệt nói xong, vớ lấy hộp thuốc lá, mở ra rút lấy một điếu, lấy chiếc bật lửa khảm đầu sư tử ra bật “tách” một tiếng, châm thuốc. Anh hơi ngả người về phía sau tựa vào trên vách tường, mắt hơi híp lại, phun ra một luồng khói cuộn tròn vào nhau, vãn giữ vẻ mặt không thèm quan tâm.
“Anh điên rồi à?” Đỗ Phương Phương kinh ngạc mở to hai mắt. Ngay từ nhỏ cô đã sống trong cái vòng luẩn quẩn đó, cho tới sau này, khi đã trưởng thành, cô vẫn thường thấy mọi người luôn lục đục với nhau để tranh quyền đoạt lợi, chứng kiến cảnh chỉ vì muốn ngoi lên trên mà bọn họ không tiếc bất kỳ thứ gì, không tiếc phải trả giá lớn, chứng kiến cảnh vì quyền lợi thiết thân mà có thể bỏ qua cả người thân của mình. Cô hoàn toàn không sao tin được, một người đang ở đỉnh cao của quyền lực, một vị trí khiến người ta bị bỏng tay nếu chạm vào, vậy mà lúc này lại có thể vứt bỏ đi tất cả!
Huống chi, cô biết rất rõ Hà Dĩ Kiệt là một người có dã tâm lớn như nào. Những người đàn ông giống như anh, trời sinh ra là để lăn lộn ở chốn quan trường. Nếu bắt anh phải sống cuộc sống như những người bình thường, e rằng sẽ làm cho anh còn cảm thấy khổ sở hơn là mang đi giết anh.
Hà Dĩ Kiệt khẽ hếch cằm lên, khóe môi lạnh nhạt cong lên, giữa làn khói mù mịt, dung nhan tuấn tú mê người của anh trở nên mờ mờ ảo ảo. Đỗ Phương Phương chợt cảm thấy trái tim mình dao động, ánh mắt nóng rực như lửa, giằng co trên người anh, không làm sao rời đi nổi. Hà Dĩ Kiệt thấy bộ dáng của cô như vậy, lại hừ lạnh một tiếng: “Tôi không điên, Đỗ Phương Phương, tôi đã có quyết định rồi, tôi cũng không còn mong muốn gì nữa rồi. Tôi chỉ cần có Nặc Nặc là đủ rồi. Cô muốn giở thủ đoạn đùa giỡn gì, cô thích trả thù tôi như thế nào, tất cả tùy ở cô. Tôi không nghĩ ngợi gì hết, cũng không cần bất cứ một thứ gì nữa. Tôi chỉ cần con gái của tôi!”
“Anh đã yêu Tương Tư, quan tâm đến cô ta như vậy, cũng vì con gái của mình mà có thể sẵn lòng vứt bỏ tất cả. Vậy lúc trước, tại sao anh lại xuất hiện ở bên cạnh tôi, tại sao lại nói anh có tình cảm tốt với tôi, tại sao anh lại lấy tôi? Anh đã yêu cô ta như vậy, tại sao còn buông tay với cô ta, tại sao anh lại có thể thờ ơ đứng nhìn tôi đánh cô ta được chứ?” Trái tim của Đỗ Phương Phương chìm xuống, nặng trĩu. Cô vẫn cho rằng, cô có được anh, cho dù không có được tình yêu ghi tâm khắc cốt của anh, ít nhất cũng có thể dùng thế lực của nhà họ Đỗ để ép buộc anh ở lại, ép buộc anh buông tay với Văn Tương Tư. Nhưng hiện tại, anh lại nói anh đã không cần bất cứ thứ gì nữa rồi, ở vị trí giữa quyền thế và Văn Tương Tư, anh sẵn sàng lựa chọn vứt bỏ quyền thế!
“Tôi cũng không cần phải giấu cô nữa, lúc trước tôi tiếp cận cô, chính là vì tôi đã nhìn trúng cô là người nhà họ Đỗ, bởi vì nhà họ Đỗ của cô có địa vị và ảnh hưởng rất lớn ở trong kinh.”
Nói đến đây, mi tâm Hà Dĩ Kiệt cau lại, buộc một người đàn ông phải thừa nhận bản thân mình đã có rắp tâm dự định như vậy, phải thừa nhận bản thân mình đã lợi dụng một người phụ nữ và thế lực của gia tộc ở sau lưng cô, thực sự không phải là chuyện vẻ vang gì.
Tâm tư Đỗ Phương Phương nhanh quay ngược trở lại, nghe anh nói như vậy cô liền hồi tưởng lại thời điểm lúc bọn họ quen nhau, quả thực, đúng vào lúc bí thư Tiếu phạm tội. Vừa rồi anh cũng đã nói, anh lấy cô là vì chuyện của bí thư Tiếu…
Chương 131
Như vậy tất cả mọi chuyện đều đã được sáng tỏ rồi. Anh yêu Văn Tương Tư, nhưng bởi vì bí thư Tiếu phạm vào tội lớn, vì không muốn để cho bí thư Tiếu phải lâm vào cảnh sống trong lao ngục khổ sở, anh đã gắng sức để tiếp cận cô, lừa gạt cô. Nói đúng ra là cô có thiện cảm với anh, thậm chí cuối cùng, chính cô đã tự mình đưa ra đề nghị chuyện hôn nhân đại sự…
Trái tim của anh – quả thực rất tối tăm, tàn nhẫn!
Sau khi đã làm những điều này, anh có từng suy nghĩ đến lập trường của cô hay không? Có từng suy nghĩ đến Đỗ Phương Phương cô là một con người cũng có da thịt như những người bình thường khác hay không? Trong cuộc sống cô cũng có tình cảm, cô cũng là phụ nữ, cô cũng sẽ động lòng và rồi cô cũng sẽ có những lúc yếu ớt, cô cũng sẽ yêu một người đàn ông và chìm đắm vào trong tình yêu đó, không có cách nào tự kiềm chế được!
“Hà Dĩ Kiệt…” Toàn thân Đỗ Phương Phương tức giận run rẩy không ngừng. Gương mặt của anh lộ ra biểu cảm tuấn tú mê hoặc như yêu ma, giống như một thứ bùa chú, bao phủ lên cô làm cho cô gần như phát điên. Cô muốn phá vỡ tất cả, hủy diệt tất cả, cô hận anh! Đỗ Phương Phương không kiềm chế nổi bước tới bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, đưa tay chộp vào trên mặt anh. Hà Dĩ Kiệt định tránh, nhưng anh dừng lại, móng tay sắc nhọn của cô vạch một đường trên mặt của anh, ở một nơi nào đó trong trái tim của anh đột nhiên nhói lên một cái, cực kỳ đau đớn.
Nếu như nói Đỗ Phương Phương có lỗi, vậy thì phải nói chính anh mới là kẻ đầu sỏ thực sự, là nguồn gốc gây nên mọi lỗi lầm. Lúc trước anh tiếp cận cô với mục đích để lợi dụng như vậy, cho nên giờ đây mới nảy sinh ra tấn bi kịch đau lòng này. Nguồn gốc của mọi sai lầm đều xuất phát từ anh, thực chất anh mới chính là người phải xin lỗi cô.
Nhưng còn sau đó thì sao? Sau khi Tương Tư đã bị trúng đòn hiểm của Phương Phương, anh đã tự giá