Tay cô đặt trên tay ga, gào lớn lên với anh:
“Xin lỗi nhé! Người trong giang hồ, không thể làm chủ được mình mà! Xin anh thứ lỗi cho tôi!”
“Cô thật đê tiện!”
Hạ Dạ Huân hét lên tức giận với cô phóng viên “trơ trẽn” kia.
Trên đỉnh núi trăng sáng sao thưa.
Chiếc mô tô đang nổ máy ầm ĩ, nhưng Tiểu Tuyền lại không bỏ đi.
Cô hét lại từ phía xa xa:
“Tôi chỉ cần một mẩu tin thôi mà, tựa đề đại khái là “Trong vòng vây của phóng viên, Hạ Dạ Huân đã thoát được một cách thần kỳ”. Không phải scandal, cũng không phải tin gì xấu xa, chỉ là một mẩu tin mới đơn giản thôi, tôi thật sự không có ý làm hỏng hình tượng của anh!”
“Vậy tại sao cô lại chụp hình tôi?”
“Làm ơn đi, có phải hình sex đâu, anh căng thẳng cái gì!” Tiểu Tuyền cau mặt. “Ảnh của anh đâu đâu mà chẳng có, tôi chỉ cần một tấm để chứng minh anh đã đến đỉnh núi này thôi, để bài viết của tôi thêm phần đặc sắc.”
Anh trầm ngâm không nói.
Cảm giác bị người ta lợi dụng khiến anh thấy toàn thân lạnh toát.
Nhìn Hạ Dạ Huân cô độc đứng dưới ánh trăng bạc, trong lòng Tiểu Tuyền có chút không nhẫn tâm.
Cô đặt máy ảnh vào cốp xe khóa lại, rồi chậm rãi bước từng bước hướng về phía anh.
Đứng cạnh anh, cô ngẩng lên, liếc nhìn, dè dặt hỏi: “Này, giận rồi à?”. Cô bĩu môi. “Chỉ là một tấm hình thôi mà, xem như là món quà anh tặng tôi vì đã giúp anh thoát khỏi vòng vây không được sao?”
Anh lạnh lùng nói: “Cô giúp tôi thoát khỏi đó, chẳng qua chỉ vì muốn có một tin độc quyền, chứ đời nào muốn giúp tôi”.
Ối, anh ta trở nên thông minh rồi à?
Tiểu Tuyền cúi đầu làm ra vẻ cam chịu:
“Phải, là do tôi muốn có tin, nhưng, tôi có hãm hại anh không? Tôi chỉ muốn đứng vững trong cái tuần san Quất Tử phóng viên nhiều như kiến ấy thôi. Anh không hiểu đâu, một phóng viên nhỏ bé như tôi, muốn sinh tồn trong đó là khó khăn biết bao nhiêu, nếu không moi ra được tin tức nào, tôi sẽ bị đuổi việc mất!”
Cô nói mãi nói mãi, nước mắt từng giọt rơi xuống.
“Thực ra, tôi có thể viết tin mới mà không cần nói cho anh biết. Nhưng, tôi không muốn anh nhìn thấy từ trên mặt báo, như thế, tôi sẽ cảm thấy mình lừa gạt anh, anh sẽ khó chịu! Tự tôi nói cho anh biết kế hoạch của mình, là do hy vọng anh sẽ ưng thuận, tôi không muốn lừa anh!”
Hạ Dạ Huân trầm tư hồi lâu: “Nếu tôi không đồng ý thì sao…”.
Tiểu Tuyền hoảng hốt nắm lấy tay anh: “Tôi xin anh đấy, tin này đâu có làm tổn hại đến anh, nhưng nó lại rất quan trọng với tôi, xin anh, giúp tôi có được không?”.
Cô túm lấy tay anh, lắc qua lắc lại.
“Giúp tôi với, tôi sẽ cảm kích anh lắm!”
Bàn tay cô nóng hổi, bừng bừng như mặt trời.
Cuối cùng…
Hạ Dạ Huân đã gật đầu khe khẽ.
Ánh sao đang chớp mắt.
Tiểu Tuyền cũng đang chớp mắt.
Tư liệu trích ngang:
Tuyện chiêu khổ nhục kế thứ năm của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ – nước mắt và van nài!
Chiêu này có một ma lực thần kỳ, đặc biệt thích hợp để sử dụng trước những người mặt lạnh mà tim nóng, không tin thì thử là biết ngay!
…
Ngày hôm sau.
Tin tức “hot” nhất của tuần san Quất Tử.
“Trong vòng vây trùng trùng của phóng viên, chiếc mô tô bí ẩn đã giúp Hạ Dạ Huân thoát thân một cách ly kỳ!”
Cộng thêm một bức ảnh màu độc quyền!
Đám nhân viên mới vây chặt lấy Tiểu Tuyền vừa bước ra khỏi văn phòng của sếp lớn, hứng chí nhao nhao cả lên:
“Tiểu Tuyền, cậu lợi hại thật đó, mấy phóng viên báo khác chỉ viết có mấy chữ tường thuật khô không khốc, còn cậu lại biến ra cả hình được nữa! Rõ ràng như đang quay phim ấy, thần kỳ quá đi mất!”
“Nhìn bức này này, Hạ Dạ Huân tay chạm tay với người lái xe mô tô màu bạc… A, dường như tôi có thể nhìn thấy hoa lửa đang tí tách giữa hai người họ!”
“Bức này! Bức này! Hạ Dạ Huân ôm lấy eo người đó, vẻ mặt anh ấy trong bóng đêm có một nét đẹp ma mị… A, họ có giống một đôi tình nhân đang bỏ trốn không?”
“Còn có một tấm tuyệt nhất nữa này! Trên đỉnh núi, giữa trời sao, ánh mắt Hạ Dạ Huân dịu dàng rung động lòng người, giống như đang nhìn người yêu đầu vậy. Ôi, tim của tôi, tại sao chỉ nhìn anh thôi mà đã mê đắm mụ mị cả rồi >_
Chương 3
Mặt trời mùa hè nóng nực đến mức như muốn đốt cháy da người.
Đúng vào giữa trưa.
Rất hiếm người qua lại trên quảng trường, những cô gái che đủ mọi loại ô đi nắng màu sắc sặc sỡ, những chàng trai cố gắng đi bên dưới bóng râm, mọi người đều gấp gáp, sợ hãi ánh nắng ngạo nghễ đang phun ra lửa phía trên đầu.
Bên hồ nước phun nhạc ở trung tâm quảng trường.
Chỉ có một chàng trai.
Trong tay anh đang cầm một ly trà sữa trân châu.
Nước hồ phun lên vui vẻ nhảy múa, rơi xuống, bắn lên vô số những bụi nước màu bạc.
Chàng trai đã đợi lâu lắm rồi.
Ly trà sữa trân châu vốn mát lạnh đã bắt đầu ấm nóng.
Ánh mặt trời nóng bỏng phủ chụp người anh, chiếc áo lụa màu tím đã hơi ẩm ướt, đôi mắt màu violet dần dần ảm đạm.
“Huân!”
Cuối cùng, phía xa xa, một cô gái tóc đỏ như ngọn lửa chạy đến với tốc độ của vận động viên chạy một trăm mét.
Đôi mắt chàng trai vụt sáng rực.
Bên hồ nước.
Tiểu Tuyền chạy đến trước mặt Huân, há hốc miệng thở hổn hển, mồ hôi trên mặt cô nhỏ xuống tí tách, cô chụp lấy cánh tay anh, lắp bắp:
“Xin lỗi… xin lỗi… tôi đến trễ…”
Huân đỡ lấy cô, dịu dàng lắc đầu:
“Không sao, tôi cũng mới tới thôi.” Chỉ có mỗi hai tiếng đồng hồ thôi mà, đúng vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, mọi thứ đã không nghĩ gì được nữa.
Cô cố gắng hít thở, cười vẻ hối lỗi với anh.
Đột nhiên, cô chau mày.
Khuôn mặt Huân bị ánh nắng chiếu đến đỏ rực, nhìn như sắp bị lột da.
Cô vội vã lấy chiếc ô màu xanh táo ra khỏi túi, căng ra che trên đầu anh, luôn miệng than vãn khổ sở:
“Ôi trời, anh không thể tìm chỗ nào mát hơn hay sao? Bị phơi nắng như thế, đỏ hết cả rồi đây này! Ngốc quá!”
Huân sờ sờ mặt mình, cười:
“Vẫn rất ổn mà, tôi không thấy gì cả.” Chỉ vì đã hẹn nhau ở bên hồ nước, sợ cô không tìm thấy anh thôi.
Nhìn thấy gương mặt mồ hôi đầm đìa của cô, anh đưa ra một gói khăn giấy, lại nhớ đến ly nước trong tay mình. Anh lắc lắc trà sữa, bỗng phát hiện ra đá trong ly đã tan chảy, không còn lạnh nữa.
Tiểu Tuyền lau mồ hôi, để ý thấy vẻ mặt anh có phần ủ rũ:
“Huân, chuyện gì vậy?”
Huân đặt ly trà sữa xuống, mỉm cười:
“Không có gì. Trà sữa hết lạnh rồi, tôi đi mua cho cô ly khác.”
Tiểu Tuyền nhanh nhẹn chộp lấy, giữ tay anh lại, uống ừng ực liền mấy ngụm to, ngửa cổ lên rồi thở ra đầy sung sướng:
“A, tôi sắp khát chết rồi đây, đúng là nước giải khát cứu mạng!” Cô lại cười. “Có biết là khi trời quá nóng mà uống ngay nước lạnh thì sẽ không tốt cho cổ họng không, âm ấm một chút là tốt nhất!”
Tay cô vẫn nắm chặt tay anh, Huân thảng thốt xuất thần, không nói nổi câu nào.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Dưới tán ô màu xanh táo, Tiể