Những người qua đường vừa đi vừa nhìn một cách thú vị đôi tình nhân trẻ tuổi đang cãi nhau bên kia.
Trẻ tuổi thật là tốt…
Đến cả tức giận đấu khẩu với nhau cũng có sức sống như thế.
Tiểu Tuyền thở hổn hển.
Trái tim dội bình bình trong ngực.
Cô căng thẳng nhìn Hạ Dạ Huân gương mặt lạnh băng.
Ây da, không biết là tuyệt chiêu khổ nhục kế thứ sáu của Ngọn lửa tiểu ma nữ – quay lại cắn một phát – có tác dụng hay không, nhất quyết nhất quyết đừng để xảy ra tình trạng chữa lợn lành thành lợn què!!!
Huân như bị chìm dưới lớp băng trôi.
Lạnh lẽo thấu xương.
Khiến huyết mạch trong người anh cũng đông cứng thành băng.
Máu lạnh lẽo nghẹt lại ở cổ họng, khiến anh không thể nói được gì, cảm giác lạnh toát khiến anh cảm thấy bất lực và đau đớn.
Tiểu Tuyền thấy Huân không nói năng gì, lặng lẽ bỏ đi, thì tự biết là thua rồi, lần này đã chọc giận anh thật! Phải làm thế nào đây, sao anh lại cứng đầu như thế, cứng mềm gì cũng không chịu bỏ qua?
Cô nhón chân, đành vậy thôi, rồi nghiến răng đuổi theo!
Cô nhào đến phía sau lưng anh, ôm chầm lấy, hai tay giữ chặt tấm eo thon của anh, xuống nước làm hòa:
“Nói đi, phải thế nào anh mới không giận nữa?”
Thân người Huân lạnh lùng cứng nhắc.
Anh nhả ra từng từ từng chữ:
“Trừ, phi, tôi, chết!”
Làm ơn đi! Có nhầm lẫn vậy không trời, gương mặt Tiểu Tuyền nhăn nhó méo xệch, có cần phải nhẫn tâm tuyệt tình thế không?
Hai cánh tay cô mất đi sức lực, đầu ủ rũ nép vào sau lưng anh, giọng nói mềm nhũn bất lực:
“Không thể nào cứu vãn được sao?” Ngừng lại một chút, hơi thở yếu ớt, “Chúng… ta… có còn… là… bạn… không?”
“Không.”
Nhãn thần Huân u tối.
Tiểu Tuyền vẫn cố gắng níu kéo:
“Chẳng lẽ anh chưa nghe nói, một ngày là bạn thì mãi mãi là bạn? Sao anh có thể trở mặt vô tình thế được?”
Anh hất hai tay cô ra.
Không thèm nhìn cô cái nào.
Tiểu Tuyền thở dài.
Xem ra, vẫn không thể nào ổn được…
Vậy thì…
Đừng có mà trách cô vô tình vô nghĩa nhé!
Hai mắt cô sáng rực, tinh thần phấn chấn hẳn, cô vòng ra đứng cản đường ngay trước mặt Huân, phát ra tiếng cười nham hiểm:
“Nếu đã không còn là bạn bè, thế thì tôi cũng không cần nương nhẹ tay nữa!” Cô lôi ra một thứ gì đó từ trong túi, đắc ý lắc qua lắc lại, “Nhìn xem đây là gì nào? Hình sticker của anh! A, một khuôn mặt trong sáng biết bao, một đôi mắt to màu tím violet đẹp tuyệt, một nụ cười ngây thơ biết mấy, nếu những tấm hình này được đăng tải, e rằng anh cũng không thể tự do tự tại đi giữa mọi người nữa nhỉ?”
Hạ Dạ Huân nổi giận!
Anh vươn tay ra giật lấy tấm hình:
“Cô thật vô sỉ!”
“Hì hì!” Tiểu Tuyền cười vẻ ngượng nghịu, “Tôi cũng có muốn thế đâu, nhưng nếu không như vậy thì có lẽ tôi cũng chẳng còn cách nào moi được tin gì từ anh nữa. Xin lỗi nhé, tha thứ cho tôi, người trong giang hồ không tự làm chủ được mà!”
Hạ Dạ Huân đã hiểu ra.
Nếu là bạn của cô ấy, thì cô có thể quang minh chính đại có được những thứ mình cần từ anh; nếu chẳng là bạn, cô cũng có thể quang minh chính đại uy hiếp dọa dẫm anh vậy.
Cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao cô được mệnh danh là “ngọn lửa tiểu ma nữ”.
Cô quả thực là một ác ma.
Bên phố khuya.
Hạ Dạ Huân cứng đờ như người tuyết.
Tiểu Tuyền vẫn cười rạng rỡ:
“Anh quên rồi à, những tấm hình như thế này chúng ta chụp rất nhiều mà… Có điều, anh yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện công bố chúng ra đâu, chỉ cần anh chịu phối hợp với tôi…”
Haizzz.
Tuyệt chiêu lợi hại nhất của Ngọn lửa tiểu ma nữ – vô tình vô nghĩa…
Muốn có được thành công, thì phải trả một cái giá lớn biết bao!
Chương 5
Ngày tháng trôi đi chậm chạp và tẻ nhạt.
Tiểu Tuyền thấy mình giống như một con quay, từ bên một ngôi sao này chạy đến bên một ngôi sao khác mà không ngừng nghỉ một giây nào. Cô vẫn là một phóng viên xuất sắc, nhật báo Quất Tử và tuần san Quất Tửkhông ngừng đăng tải những tin tức và bài viết độc quyền của riêng cô, danh tiếng mỗi lúc một vang xa, một vài người quản lý của các ngôi sao còn chủ động liên hệ thời gian với cô để sắp xếp phỏng vấn chuyên đề, sếp điều chỉnh lương cho cô liên tục, tổng biên tập tuần san Bạo còn định dùng một mức lương hấp dẫn để quyến rũ cô nhảy việc.
Vậy nhưng, cô lại rất không vui.
Cảm giác thỏa mãn khi viết ra một bản tin có thể thu hút được sự chú ý của mọi người đem lại cho cô càng lúc càng ít dần.
Thoắt nhiên cô bỗng thấy cô đơn, lúc ấy mới nhận ra, thì ra cô thật sự không có người bạn nào cả.
Cô từng có một người bạn rất thân – Minh Hiểu Khê. Tiếc là cô ấy đã đi rồi, họ chỉ có thể dựa vào email và điện thoại để trò chuyện với nhau, nhưng dạo gần đây cô ấy bắt đầu bận rộn, đến cả phương thức liên lạc kiểu này cũng thưa hẳn.
Cô còn có một người bạn nữa – Huân. Nụ cười trong sáng, ánh mắt tín nhiệm của anh, giống như một làn gió mát lành giữa mùa hè oi bức. Nhưng tiếc thay, anh đã tức giận không còn ngó ngàng gì đến cô nữa, tuy cô đã dùng những tấm hình sticker để dọa dẫm khiến anh không thể từ chối những lần phỏng vấn của cô, nhưng, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của anh nhìn cô như thể rắn độc, trong lòng cô cảm thấy từng đợt buốt giá nhói đau.
Cô chẳng phải là một cô gái đáng yêu, đúng không?
Thế nên chẳng ai muốn làm bạn với cô cả.
Vô số luồng sáng tập trung lại một chỗ.
Phòng thu hình sáng rực tựa ban ngày.
Cao Kiều vác chiếc máy quay, nghiêng đầu sang liếc nhìn Tiểu Tuyền mái tóc đỏ rực đang ngồi thẫn thờ trên đất. Lạ thật! Phóng viên đẳng cấp thế hệ mới có sức sống nhất tuần sanQuất Tử, bình thường sinh khí dồi dào như thể có thể nhảy lộn nhào đến mười tám lần, sao mấy hôm nay lại gục đầu rủ rũ như đưa đám thế kia.
“Tiểu Tuyền, có phải cô bị ốm không?”
Anh vừa quan sát động tĩnh trong trường quay, vừa hỏi với vẻ quan tâm. Hôm nay là ngày đầu tiên quay MV cho bài Trực giáccủa Hạ Dạ Huân, những phóng viên được vào phòng thu hình chỉ có đài Đông Hoàng, tuần sanBạo và tuần san Quất Tử. Tiểu Tuyền thực có bản lĩnh, đoạt được cả quyền phỏng vấn chụp ảnh quay phim mà mọi người đều ngưỡng mộ.
Tiểu Tuyền ngẩng đầu lên nhìn anh vẻ tội nghiệp:
“Tiền bối, em có phải là một cô gái được mọi người yêu thích không?”
Cao Kiều giật mình, máy quay suýt trượt xuống khỏi vai. Anh ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi trả lời nghiêm túc:
“Khụ… Tiểu Tuyền, cô… rất giỏi giang!”
Câu trả lời kiểu gì vậy!
Tiểu Tuyền ủ rũ cúi gằm xuống, nước mắt lưng tròng, sống mũi cay cay. Cô biết cô không đáng yêu, không ai thích cô cả, cũng không ai muốn làm bạn với cô…
Cao Kiều phát hiện ra hình như mình đã nói sai điều gì đó, nhìn cô đau lòng như thể một đứa trẻ lưu lạc đầu đường xó chợ vậy.
“Tiểu Tuyền…”
Đang định chuẩn bị an ủi cô, thì bỗng nghe thấy một trận tranh chấp to tiếng từ trường