_ cậu…….._ Salasa trong 1 thoáng đã rùng mình.
_ Tớ đáng sợ lắm phải không?_ Candy nhếch mép cười_ nhưng tớ tuyệt nhiên không hối hận!!!!!!!!
Salasa im lặng ngồi bên cạnh Candy. 1 lúc sau mới khẽ thở dài:
_ cậu đã biết phải không?
_ đúng.
_ cậu cố ý nói những lời lẽ đó ư?
_ Cũng không hẳn.
_ Biết âm mưu của tớ, rồi lại vờ mắc bẫy. Tớ đã tiếp tay cho cậu mất rồi!
_ 1 trò không thể làm đi làm lại mãi đâu.
_ Cậu biết từ khi nào?
_ tối hôm đó, là cậu kéo Kid đến đó đúng không? Chỉ có cậu mới dám làm thế thôi!
_ Và cậu nghi ngờ tớ, biết tớ gọi cậu đến để cậu và anh ấy nói chuyện thêm 1 lần, nên đã lên tiếng cho anh ấy biết cậu có ý định giết người à? _ Salasa nhìn Candy.
_ Tránh xa tớ ra, mới là điều tốt!
_ 1 người hạnh phúc như anh chàng đó, nghe được chuyện người con gái mình yêu nói đến chuyện HÃM hại người khác 1 cách không ngượng ngùng, không e sợ như vậy, chắc hẳn sẽ rùng mình ớn lạnh.
_ Không chỉ rùng mình ớn lạnh, mà sẽ còn kinh ngạc khiếp đảm. Không dám lại gần.
_ Mục đích của cậu đã đạt được rồi! Chúc mừng!_ Salasa nói, không chút vui vẻ.
_ Thành công thế này, cũng là do cậu!
_ Bị cậu lợi dụng, tớ quả là sơ suất!
Đúng vậy, Salasa đã cố ý gọi Candy đến đây, để Kid có thể gặp cô. Nhưng…. Kid chưa kịp vào, đã nghe hết toàn bộ câu chuyện giữa 2 người họ! Anh thật sự không ngờ!!!! Candy trong phút chốc dường như biến thành 1 người khác!! Độc ác! dã man!!!! Anh ước những gì mình đã nghe chỉ là 1 cơn ác mộng!!! Kid kinh hoàng chạy đi!!!! Anh không muốn tin!!!!!! Không muốn tin!!!!!!!!! Candy của anh là người như vậy ư?!!!!! Người sẵn sàng cười trên nỗi đau của người khác như vậy??!!!!!!!!! Tai Kid ù đi, trong đầu anh lặp đi lặp lại những câu nói vô tình của cô”có thể giết chết họ bằng đôi bàn tay này, tớ mới có thể ngủ ngon được!!!!!! Đêm nào tớ cũng mơ thấy cảnh có 1 ngày mình bóp chết những con người ác độc kia bằng tất cả sức lực!!! ”
Cảm giác cô thật đáng sợ lan tỏa khắp người anh!!!!!!!!!!! Anh đã và đang yêu 1 người như thế???!!!!!
Chương 63
Kid sốc nặng! Anh muốn chối bỏ sự thật! Nếu có thể, anh ước mình mãi mãi chẳng nghe thấy những gì cô đã nói.Hình ảnh cô trong sáng xinh đẹp dường như vỡ vụn. lẽ nào thời gian qua, anh đã yêu 1 cái ảo tưởng? Anh đã tự huyễn hoặc mình? vậy những gì anh đã làm chẳng phải là vô nghĩa?! Người con gái này bây giờ không phải là cô bé ngày xưa anh yêu thương đến điên đảo. Hoàn toàn không phải!!!!!! Không chỉ bề ngoài thay đổi, mà nội tâm cũng hoàn toàn thay đổi!!! Kid không thể nào nhận ra cô nữa!!!!! Anh không yêu người con gái có dã tâm như vậy, càng không yêu người con gái dễ dàng mở miệng nói những lời lẽ ác độc mà không có lấy 1 cái chớp mắt! Người anh thương nhớ bao năm, chờ đợi bấy lâu là cô bé Candy dễ thương như thiên thần, kiêu kỳ nhưng lại hay nũng nịu, ăn nói có chút khó nghe nhưng mỗi hành động đều rất đáng yêu, và tuyệt nhiên không phải là người có thể cười khi khiến người khác đau đớn. Cảm giác hụt hẫng này còn khổ sở hơn cả nỗi đau bấy lâu anh chịu đựng. Trong phút chốc, ảo mộng tan vỡ. Anh đang níu kéo ai? Anh đang yêu ai? Anh đang cố gắng vì ai? Giấc mộng bỗng vỡ tan tành như bong bóng xà phòng! Bao lâu nay, anh đã sống, đã theo đuổi 1 mục đích không có thực. Và giờ đây, anh tỉnh giấc. Chợt nhận ra những gì mình toàn tâm toàn ý đều là ảo giác. Anh ở đây để làm gì? Anh thật sự không biết! Cô đã luôn là mục đích sống của anh! Đã luôn là kim chỉ nam để anh hướng đến! Vậy mà……….
……. Kid đau khổ cùng cực. Anh bước về nhà từ bao giờ, cũng chẳng biết từ khi nào anh đã ngồi uống rượu. Anh vốn là người không thích uống rượu. Thưởng thức chúng là 1 nghệ thuật, nhưng uống để quên lại là chuyện khác. Trước giờ, đối với những kẻ mượn rượu giải sầu, anh luôn khinh thường nghĩ bọn họ thật ngu xuẩn. Vậy mà, hiện tại anh lại làm cái việc ngu xuẩn đó. Không chút ngon lành! Chỉ thấy đắng! rất đắng!! Vị đắng lan tỏa trong miệng anh! Từng giọt rượu chảy vào, khiến đầu óc anh choáng váng! cảm giác cổ họng đang bị lửa thiêu đốt! Bỏng rát!! Nhưng tại sao anh chẳng thể ngừng lại được?! mà đúng hơn, bởi vì anh không muốn ngừng lại!!! Chỉ cần ngừng uống, thì hình ảnh của cô lại hiện lên trong đầu anh! Trong sáng, đẹp đẽ, không chút tì vết!!!!!!! Trời ơi!!!!!! Anh phải làm sao?!! 1 chút hận thù căm ghét cô cũng không hề tồn tại!!!!!!!!!! Anh thấy kinh sợ, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn thấy cô, lí trí mách bảo anh phải tránh xa cô ra, nhưng bản năng lại ép anh tiến đến. Anh không biết mình nên làm gì ngoài việc uống và uống. Cơ thể anh nóng rực như lửa đốt! Hơi men làm cho tất cả giác quan của anh tê liệt! Anh muốn uống… tiếp tục uống, để cho đầu óc cũng tê liệt theo… để hình bóng cô không ngự trị trong đầu anh nữa………………..
…………. anh vốn là người không tin rằng trên đời này tồn tại thế lực vô hình nắm giữ tất cả mọi điều… ngay cả sự gặp gỡ tình cờ đến kì lạ giữa anh và cô, anh cũng chưa bao giờ cho rằng đó là định mệnh! Bởi vì nếu là định mệnh, anh đã chẳng mất bao công sức kiếm tìm cô trong 10 năm vô vọng để đến khi anh gần như bỏ cuộc thì cô lại bất ngờ xuất hiện trước mặt anh… nếu là định mệnh thì cô đã yêu anh giống như anh yêu cô, chứ không phải chỉ mỗi mình anh đơn phương thầm lặng…. nếu là định mệnh thì dù là khó khăn thử thách đến nhường nào anh và cô cũng sẽ ở bên nhau……………… nhưng……. rõ ràng không phải……. đúng không? anh luôn tự hỏi mình, vì cớ gì anh gặp cô? tại sao 1 người chưa bao giờ để mắt đến con gái như anh lại rung động ngay khi nhìn thấy cô? và rồi lại chấp nhận yêu cô điên cuồng si dại không cần biết cô là ai, không cần biết cô ra sao, chỉ cần biết anh rất yêu cô, anh đã và đang yêu cô bằng tất cả sinh mạng. Anh vốn không phải là người ngu ngốc,không những thế anh lại là người lạnh lùng đầy lí trí. Nhưng chỉ cần là việc liên quan đến cô, anh tuyệt nhiên để tình cảm lấn át, anh không hề làm chủ được bản thân mình, anh chỉ biết tiến đến bên cô, chỉ muốn được ôm ấp bảo vệ cho cô. Cô trong sáng. Cô là thiên thần tái thế trong trái tim anh, là nữ thần không nhuốm chút bụi trần. Đẹp đẽ đến độ chói mắt. …. đúng vậy…….. đã luôn là như thế……… đã luôn là như thế……………………………. trong tim anh………………….. vậy mà tại sao? Trớ trêu đến vậy?! Lần này, anh thật sự đành phải tin rằng trên đời này thật sự có cái gọi là số phận! Anh và cô… có duyên khô