ết lúc nào chẳng biết, nhưng mà có cô con dâu ngoan thế này là mẹ mãn nguyện rồi.
Linh Nga cúi mặt ngượng ngùng
- Linh Nga này, bác ko muốn con với thằng Tùng phải vất vả vì bác. Chỉ cần 2 đứa yêu thương nhau, con lo bảo ban nó, chăm sóc nó dùm bác là được rồi.
- Vâng, con chỉ làm đúng bổn phận thôi bác, bác ăn đi cho con mừng. Hì – cười
- Sau này 2 đứa sẽ sinh cho mẹ 1 thằng cháu rất là đẹp trai, 1 cô công chúa xinh xắn. Bố mẹ sáng sủa thế này cơ mà
- Mẹ ăn đi, chiều còn ra viện. Sau này Linh Nga sẽ sinh cho mẹ cả 1 đàn cháu luôn
- Nói là làm đấy nha- mẹ tôi và Linh Nga đều cười
- Bà ăn đi, chém gió mãi, ăn đi cho cháu nó còn thu dọn – bố tôi trêu
- Cái ông này-,chẳng mấy khi tôi ốm lại có người chăm
- Lại còn chẳng mấy khi ốm à, ốm suốt, tôi còn phải nấu cơm rửa bát đi chợ hầu bà bao nhiêu năm rồi đấy.
- Thì đây là có đứa con dâu nó chăm sóc, ăn mà cũng giục
Thêm có 1 người tôi lại thấy vui lạ lùng, tôi và Linh Nga cứ ngồi tủm tỉm cười. Nhiều lúc tôi thương mẹ tôi lắm, bây giờ có Linh Nga chia sẻ, lại tâm lý nên tôi cũng an tâm phần nào. Ngay chiều hôm đó mẹ tôi xuất viện. Ông bà thấy mẹ tôi đi viện nên cũng lo lắng chạy sang. Biết sơ qua tình hình nên ông bà cũng đỡ sốt ruột
- Con đi luôn chiều nay à Tùng, nếu đi luôn thì thì chuẩn bị đi đi – bố tôi giục
- Con đang tính
- Tính cái gì, mai 2 đứa đi làm cơ mà
- Nhưng mà mẹ…
- Để đấy cho bố, bố lo được
- Nếu bận thì đi con ạ, tuần sau lại về, không bố mẹ con lên – ông nội nói
- Thôi, đằng nào cũng muộn rồi, giờ mà đi cũng chẳng còn xe. Với lại con chưa ăn cơm cùng bố mẹ bữa nào. Ăn cơm xong con với Linh Nga thuê xe đi.
- Ừ, thế cũng được. Ông bà tối ở đây ăn cơm luôn nha. Để con nói cháu nó đi chợ
- Ừ, ông bà có ăn mấy đâu – bà nội tôi n ói
- Quyết định vậy đi, Linh Nga ơi?
- Gì vậy anh – c ô ấy chạy ra từ phòng mẹ tôi
- Ừ, đi chợ với anh, nấu cơm ăn xong rồi tối mình thuê xe đi, chứ giờ muộn rồi e , hết xe rồi
- Vâng!
Nghĩ cho cùng thì ông bà bố mẹ chỉ lo cho tôi là nhiều. Giá như tôi được ở nhà lâu hơn với ông bà. Chuyện đi làm của Linh Nga thì tôi chỉ cần alo là xin phép cho cô ấy nghỉ được, nhưng tôi còn cả núi công việc, lúc nào cũng ngập lên đến tận cổ. Nửa muốn đi, nửa không muốn đi. Tối hôm đó, tôi và Linh Nga cùng ăn cơm với ông bà bố mẹ. Mẹ tôi cũng khỏe lại nhiều, cái bệnh này nó thế. Tụt đường huyết nguy hiểm, nhưng nếu mà ăn uống bù vào thì lại sức cũng nhanh. Ăn cơm xong tôi gọi xe, tạm biệt mọi người chúng tôi đi Hà Nội.
- Con chào ông bà, bố mẹ con đi đây – tôi nói
Linh Nga thì chạy lại đến bên bà tôi và ôm lấy bà
- Bà ơi, bà ở nhà giữ sức khỏe nhé, mấy hôm nữa con về chơi với bà. Con chào ông con đi ạ, ông cũng giữ sức khỏe nhé!
- Ừ, 2 đứa đi cố gắng bảo nhau mà làm ăn, giữ sức khỏe nữa
Xong Linh Nga lại đến chỗ bố mẹ tôi đang đứng ngoài hiên nhà
- Con chào 2 bác con đi ạ. Mà bác ơi – Linh Nga quay sang mẹ tôi – bác nhớ ăn uống đầy đủ không lại như hôm nay thì mệt lắm đấy ạ.
- Ừ, thôi 2 đứa đi đi, mấy hôm nữa bác lên – mắt mẹ tôi rưng rưng
Thật sự tôi không muốn đi chút nào, muốn nói lắm, muốn ở lại lắm. Tôi ko dám khóc, tình cảm của mọi người dành cho tôi quá lớn, vậy mà…
Tôi và Linh Nga 9h tối mới bắt đầu ở nhà đi. Ngồi trên xe Linh Nga dựa đầu vào vai tôi và hỏi
- Anh ko muốn đi đúng không?
- Ừ, mà sao e biết
- E thấy anh cả tối cứ buồn buồn, với lại e hiểu mà.
- Từ trước đến giờ chưa bao giờ anh dám đứng trước mặt bố mẹ anh và nói “ con yêu bố mẹ” .Khó nói lắm, anh không nói được
- Anh ko cần nói bố mẹ cũng hiểu mà. Anh đừng buồn nữa.
- Nhưng mà áy náy, về được có 2 ngày mà phải đi luôn. Mà e này, e có sợ vất vả không?
- E hả, e không!
- Sao lại không? Lấy anh e sẽ vất vả lắm đó
- Chắc gì e đã lấy anh – Linh Nga giọng trùng xuống
- Nói linh tinh, anh cốc cho cái bây giờ
Cô ấy dựa đầu vào vai tôi, tôi quàng tay qua vai Linh Nga để cô ấy ngủ. Thế là từ nay tôi có bạn gái, tôi bắt đầu 1 mối quan hệ mới. Có thể là bắt đầu 1 cuộc sống không còn khô khan như ngày trước. Ôm cô ấy tôi cũng cảm thấy có hứng hơn, ấm áp hơn trong lòng. Có người chia sẻ vui buồn, có người hiểu được bản thân mình là tốt rồi. Không biết rồi mối quan hệ với Linh Nga có được trọn vẹn và có 1 cái kết thúc đẹp như tôi hằng mơ ước hay không, tôi vẫn sống hết mình. Ít nhất bây giờ đã có mục tiêu để hết mình. Đó là Linh Nga! Người là ước mơ thôi!
Lên tới Hà Nội thì cũng muộn gần 12h rồi. Linh Nga vẫn còn đang ngủ
- Em ơi, dậy đi.
- Đến nơi rồi à anh – cô ấy uể oải
- Ừ
Xuống xe tôi trả tiền và tạm biệt anh lái xe
- Này, muộn rồi, tối ngủ nhà anh. Sáng mai về
- Nhưng mà mai e còn phải đi làm – vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài
- Muộn rồi, giờ lại bảo cái Ngọc ra mở cửa à, lên nhà anh ngủ. Mai anh lai về sớm.
- Nhưng mà…nhỡ..
- Đằng nào cũng nhỡ rồi, đi thôi – tôi kéo tay Linh Nga đi rồi 2 đứa lên nhà tôi
Mở cửa vào nhà, tôi cũng mệt mỏi, Linh Nga thì ngủ được 1 giấc, giờ này chắc tỉnh rồi. Tôi vứt đồ đấy nằm vật ra salon
- Haizz, mệt quá
- Anh đi tắm đi rồi đi ngủ, mai còn đi làm – Linh Nga giục
- Thế e làm gì bây giờ?
- Anh hỏi lạ, anh tắm đi rồi cho e tắm. Nhanh đi ông tướng.
Tôi uể oải đứng dậy cởi bộ quần áo luôn ngoài phòng khách, đang định tuột cái quần dài ra thì Linh Nga đẩy tôi vào nhà tắm
- Anh đúng là chẳng có ý tứ gì, có con gái ở trong nhà mà anh lại tự nhiên vậy à
- Người yêu chứ ai đâu mà ngại – tôi trêu
- E không biết, anh tắm nhanh đi. E đi quét nhà, nhà cửa mới có 2 ngày không thu lộn xộn quá . Đúng là kiến trúc sư
- Vừa mới lên đã quét nhà, e để đấy mai anh quét, ra bật tivi ngồi xem đi.
- Không, để bẩn e khó chịu lắm
Tôi lấy quần áo rồi đi tắm, tắm xong ra ngoài thì Linh Nga vẫn còn đang lúi húi trong bếp
- E làm gì nữa đấy
- E thu nốt, sắp xong rồi anh ạ. Anh tắm xong rồi à
- Ừ, e vào tắm đi. – nói xong tôi ra phòng khách ngồi bật cà tun ( cartoon) xem.
1 lát sau Linh Nga bước ra. Không biết phải miêu tả thể nào. Nhìn cái bộ quần áo rất là khiêu khích. Tóc thì búi củ hành, nhưng mà mấy giọt nước vẫn còn đọng lại ở trên cổ làm tôi kích thích. Cô ấy mặc 1 cái áo ngắn tay và 1 cái quần đùi. Sao trắng vậy trời! Tôi được phen hấp diêm thị giác, hấp bao giờ không hấp mà hấp ngay lúc này mới chết dở
- Ơ, anh chưa đi ngủ à
- Anh đợi em!- Tôi cười
- Gì cơ ạ, đừng nghĩ e dễ dãi ngủ cùng anh nha.
- Tưởng anh thèm ngủ cùng e lắm hả. Anh đang xem cà tun
- Cà Tun là cái gì ạ
- Hoạt hình đó, không học tiếng anh à.
- Anh nói nặng tiếng như thế e biết sao được. Mà anh cho e ngủ ở đâu đây – cô ấy hỏi
- Vào phòng anh mà nằm
- E tưởng anh không cho ai vào phòng anh, thôi e ko vào đâu
- Không vào định ngủ ở đâu. Phòng cho khách ko có chăn màn đâu, phòng bố mẹ không ngủ được
- E ngủ phòng khách được không?
- Không
- Nhưng mà lỡ ngủ phòng anh đêm anh mò vào thì sao ạ – mắt tròn xoe
- E ngây thơ hay giả vờ đấy. Ko biết chốt cửa à, ko an tâm thì vào bếp lấy con dao cất ở đầu giường nữa cho lành
- Vâng, mà anh ngủ ở đâu- cười
- Ngủ ở đây, cầm cho anh cái chăn ở trong tủ của anh ra đây là được.
- Tùy anh vậy, người gì mà khó hiểu – lẩm bẩm
Nói xong Linh Nga vào phòng tôi. Tôi đứng dậy
Linh Nga cúi mặt ngượng ngùng
- Linh Nga này, bác ko muốn con với thằng Tùng phải vất vả vì bác. Chỉ cần 2 đứa yêu thương nhau, con lo bảo ban nó, chăm sóc nó dùm bác là được rồi.
- Vâng, con chỉ làm đúng bổn phận thôi bác, bác ăn đi cho con mừng. Hì – cười
- Sau này 2 đứa sẽ sinh cho mẹ 1 thằng cháu rất là đẹp trai, 1 cô công chúa xinh xắn. Bố mẹ sáng sủa thế này cơ mà
- Mẹ ăn đi, chiều còn ra viện. Sau này Linh Nga sẽ sinh cho mẹ cả 1 đàn cháu luôn
- Nói là làm đấy nha- mẹ tôi và Linh Nga đều cười
- Bà ăn đi, chém gió mãi, ăn đi cho cháu nó còn thu dọn – bố tôi trêu
- Cái ông này-,chẳng mấy khi tôi ốm lại có người chăm
- Lại còn chẳng mấy khi ốm à, ốm suốt, tôi còn phải nấu cơm rửa bát đi chợ hầu bà bao nhiêu năm rồi đấy.
- Thì đây là có đứa con dâu nó chăm sóc, ăn mà cũng giục
Thêm có 1 người tôi lại thấy vui lạ lùng, tôi và Linh Nga cứ ngồi tủm tỉm cười. Nhiều lúc tôi thương mẹ tôi lắm, bây giờ có Linh Nga chia sẻ, lại tâm lý nên tôi cũng an tâm phần nào. Ngay chiều hôm đó mẹ tôi xuất viện. Ông bà thấy mẹ tôi đi viện nên cũng lo lắng chạy sang. Biết sơ qua tình hình nên ông bà cũng đỡ sốt ruột
- Con đi luôn chiều nay à Tùng, nếu đi luôn thì thì chuẩn bị đi đi – bố tôi giục
- Con đang tính
- Tính cái gì, mai 2 đứa đi làm cơ mà
- Nhưng mà mẹ…
- Để đấy cho bố, bố lo được
- Nếu bận thì đi con ạ, tuần sau lại về, không bố mẹ con lên – ông nội nói
- Thôi, đằng nào cũng muộn rồi, giờ mà đi cũng chẳng còn xe. Với lại con chưa ăn cơm cùng bố mẹ bữa nào. Ăn cơm xong con với Linh Nga thuê xe đi.
- Ừ, thế cũng được. Ông bà tối ở đây ăn cơm luôn nha. Để con nói cháu nó đi chợ
- Ừ, ông bà có ăn mấy đâu – bà nội tôi n ói
- Quyết định vậy đi, Linh Nga ơi?
- Gì vậy anh – c ô ấy chạy ra từ phòng mẹ tôi
- Ừ, đi chợ với anh, nấu cơm ăn xong rồi tối mình thuê xe đi, chứ giờ muộn rồi e , hết xe rồi
- Vâng!
Nghĩ cho cùng thì ông bà bố mẹ chỉ lo cho tôi là nhiều. Giá như tôi được ở nhà lâu hơn với ông bà. Chuyện đi làm của Linh Nga thì tôi chỉ cần alo là xin phép cho cô ấy nghỉ được, nhưng tôi còn cả núi công việc, lúc nào cũng ngập lên đến tận cổ. Nửa muốn đi, nửa không muốn đi. Tối hôm đó, tôi và Linh Nga cùng ăn cơm với ông bà bố mẹ. Mẹ tôi cũng khỏe lại nhiều, cái bệnh này nó thế. Tụt đường huyết nguy hiểm, nhưng nếu mà ăn uống bù vào thì lại sức cũng nhanh. Ăn cơm xong tôi gọi xe, tạm biệt mọi người chúng tôi đi Hà Nội.
- Con chào ông bà, bố mẹ con đi đây – tôi nói
Linh Nga thì chạy lại đến bên bà tôi và ôm lấy bà
- Bà ơi, bà ở nhà giữ sức khỏe nhé, mấy hôm nữa con về chơi với bà. Con chào ông con đi ạ, ông cũng giữ sức khỏe nhé!
- Ừ, 2 đứa đi cố gắng bảo nhau mà làm ăn, giữ sức khỏe nữa
Xong Linh Nga lại đến chỗ bố mẹ tôi đang đứng ngoài hiên nhà
- Con chào 2 bác con đi ạ. Mà bác ơi – Linh Nga quay sang mẹ tôi – bác nhớ ăn uống đầy đủ không lại như hôm nay thì mệt lắm đấy ạ.
- Ừ, thôi 2 đứa đi đi, mấy hôm nữa bác lên – mắt mẹ tôi rưng rưng
Thật sự tôi không muốn đi chút nào, muốn nói lắm, muốn ở lại lắm. Tôi ko dám khóc, tình cảm của mọi người dành cho tôi quá lớn, vậy mà…
Tôi và Linh Nga 9h tối mới bắt đầu ở nhà đi. Ngồi trên xe Linh Nga dựa đầu vào vai tôi và hỏi
- Anh ko muốn đi đúng không?
- Ừ, mà sao e biết
- E thấy anh cả tối cứ buồn buồn, với lại e hiểu mà.
- Từ trước đến giờ chưa bao giờ anh dám đứng trước mặt bố mẹ anh và nói “ con yêu bố mẹ” .Khó nói lắm, anh không nói được
- Anh ko cần nói bố mẹ cũng hiểu mà. Anh đừng buồn nữa.
- Nhưng mà áy náy, về được có 2 ngày mà phải đi luôn. Mà e này, e có sợ vất vả không?
- E hả, e không!
- Sao lại không? Lấy anh e sẽ vất vả lắm đó
- Chắc gì e đã lấy anh – Linh Nga giọng trùng xuống
- Nói linh tinh, anh cốc cho cái bây giờ
Cô ấy dựa đầu vào vai tôi, tôi quàng tay qua vai Linh Nga để cô ấy ngủ. Thế là từ nay tôi có bạn gái, tôi bắt đầu 1 mối quan hệ mới. Có thể là bắt đầu 1 cuộc sống không còn khô khan như ngày trước. Ôm cô ấy tôi cũng cảm thấy có hứng hơn, ấm áp hơn trong lòng. Có người chia sẻ vui buồn, có người hiểu được bản thân mình là tốt rồi. Không biết rồi mối quan hệ với Linh Nga có được trọn vẹn và có 1 cái kết thúc đẹp như tôi hằng mơ ước hay không, tôi vẫn sống hết mình. Ít nhất bây giờ đã có mục tiêu để hết mình. Đó là Linh Nga! Người là ước mơ thôi!
Lên tới Hà Nội thì cũng muộn gần 12h rồi. Linh Nga vẫn còn đang ngủ
- Em ơi, dậy đi.
- Đến nơi rồi à anh – cô ấy uể oải
- Ừ
Xuống xe tôi trả tiền và tạm biệt anh lái xe
- Này, muộn rồi, tối ngủ nhà anh. Sáng mai về
- Nhưng mà mai e còn phải đi làm – vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài
- Muộn rồi, giờ lại bảo cái Ngọc ra mở cửa à, lên nhà anh ngủ. Mai anh lai về sớm.
- Nhưng mà…nhỡ..
- Đằng nào cũng nhỡ rồi, đi thôi – tôi kéo tay Linh Nga đi rồi 2 đứa lên nhà tôi
Mở cửa vào nhà, tôi cũng mệt mỏi, Linh Nga thì ngủ được 1 giấc, giờ này chắc tỉnh rồi. Tôi vứt đồ đấy nằm vật ra salon
- Haizz, mệt quá
- Anh đi tắm đi rồi đi ngủ, mai còn đi làm – Linh Nga giục
- Thế e làm gì bây giờ?
- Anh hỏi lạ, anh tắm đi rồi cho e tắm. Nhanh đi ông tướng.
Tôi uể oải đứng dậy cởi bộ quần áo luôn ngoài phòng khách, đang định tuột cái quần dài ra thì Linh Nga đẩy tôi vào nhà tắm
- Anh đúng là chẳng có ý tứ gì, có con gái ở trong nhà mà anh lại tự nhiên vậy à
- Người yêu chứ ai đâu mà ngại – tôi trêu
- E không biết, anh tắm nhanh đi. E đi quét nhà, nhà cửa mới có 2 ngày không thu lộn xộn quá . Đúng là kiến trúc sư
- Vừa mới lên đã quét nhà, e để đấy mai anh quét, ra bật tivi ngồi xem đi.
- Không, để bẩn e khó chịu lắm
Tôi lấy quần áo rồi đi tắm, tắm xong ra ngoài thì Linh Nga vẫn còn đang lúi húi trong bếp
- E làm gì nữa đấy
- E thu nốt, sắp xong rồi anh ạ. Anh tắm xong rồi à
- Ừ, e vào tắm đi. – nói xong tôi ra phòng khách ngồi bật cà tun ( cartoon) xem.
1 lát sau Linh Nga bước ra. Không biết phải miêu tả thể nào. Nhìn cái bộ quần áo rất là khiêu khích. Tóc thì búi củ hành, nhưng mà mấy giọt nước vẫn còn đọng lại ở trên cổ làm tôi kích thích. Cô ấy mặc 1 cái áo ngắn tay và 1 cái quần đùi. Sao trắng vậy trời! Tôi được phen hấp diêm thị giác, hấp bao giờ không hấp mà hấp ngay lúc này mới chết dở
- Ơ, anh chưa đi ngủ à
- Anh đợi em!- Tôi cười
- Gì cơ ạ, đừng nghĩ e dễ dãi ngủ cùng anh nha.
- Tưởng anh thèm ngủ cùng e lắm hả. Anh đang xem cà tun
- Cà Tun là cái gì ạ
- Hoạt hình đó, không học tiếng anh à.
- Anh nói nặng tiếng như thế e biết sao được. Mà anh cho e ngủ ở đâu đây – cô ấy hỏi
- Vào phòng anh mà nằm
- E tưởng anh không cho ai vào phòng anh, thôi e ko vào đâu
- Không vào định ngủ ở đâu. Phòng cho khách ko có chăn màn đâu, phòng bố mẹ không ngủ được
- E ngủ phòng khách được không?
- Không
- Nhưng mà lỡ ngủ phòng anh đêm anh mò vào thì sao ạ – mắt tròn xoe
- E ngây thơ hay giả vờ đấy. Ko biết chốt cửa à, ko an tâm thì vào bếp lấy con dao cất ở đầu giường nữa cho lành
- Vâng, mà anh ngủ ở đâu- cười
- Ngủ ở đây, cầm cho anh cái chăn ở trong tủ của anh ra đây là được.
- Tùy anh vậy, người gì mà khó hiểu – lẩm bẩm
Nói xong Linh Nga vào phòng tôi. Tôi đứng dậy