Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full (xem 1900)

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

p'>- Ba, có phải ngày xưa ba theo đuổi mẹ rất vất vả? Còn xém chút nữa thì trở thành trai ế?


Khóe miệng bất giác run rẩy, Đình Phong không ngừng ho khan, hai vệt đỏ khả nghi ẩn ẩn nổi lên trên má.


- Con nghe ai nói?


- Không phải sao? Con nghe cô kể mà. – Đình Lâm âm thầm nhịn cười, bề ngoài lại vờ nghi hoặc, ra vẻ cực ngây thơ, cực vô tội.


Đình Phong không dấu vết lướt qua bếp, thấy cô vẫn chưa xong việc mới an tâm. Sau đó mới nhìn Đình Lâm, cố gắng hạ thấp thanh âm.


- Khụ… Thật ra trước đây… mẹ con đã sớm thích ba rồi, chẳng qua ngại nên không dám nói thôi.


- Thôi đi ba, theo đuổi con gái thì có gì là xấu đâu, kể cả mất mười hay hai mươi năm vẫn là chuyện bình thường.


Nói thì nói vậy, nhưng biểu tình lại tương đương coi thường, kiểu như “có mỗi mẹ mà ba theo đuổi cũng không xong”.


- Con không biết phụ nữ càng kiêu đàn ông theo càng nhiều sao? Cái này gọi là “lạt mềm buộc chặt”. Chứ nếu mẹ con chấp nhận ba ngay từ đầu, chưa biết chừng ba cũng bỏ cuộc lâu rồi.


- A… Hình như cũng có lí… – Thằng bé tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng lại sớm ôm bụng cười lăn lộn.


- Đương nhiên! Còn nhớ ngày xưa, chỉ cần ba ra ngoài đường là khối cô theo. Đừng nhìn mẹ con trông lạnh nhạt, thực ra lúc nào cũng quản ba rất chặt, chỉ sợ ba bị cô nào câu mất…


Khuôn mặt Đình Lâm bỗng trở nên quái dị, bàn tay đặt trên đầu gối không ngừng run run. Ba à, ba chắc chắn đó không phải đang nói chính ba!?


Dường như không hiểu sự nhẫn nhịn của con trai, Đình Phong vẫn tiếp tục “khoe khoang” công tích vĩ đại, rằng sức hấp dẫn của mình thế nào, rằng vợ mình yêu chiều mình ra sao… Đúng lúc Đình Lâm đang nổi hết cả da gà, đột nhiên thằng bé thoáng liếc phía sau anh, ánh mắt tinh ranh chợt lóe ra.


- Ba, ăn mà không nhai còn bị nghẹn, nói mà không suy nghĩ thì phải ngủ ngoài đường đó nha! – Giọng nói tràn ngập vui sướng khi người sắp gặp họa, đáng tiếc đang hào hứng khoác lác, anh không nhận ra.


- Ngày trước mẹ con cứ thấy ba thì đỏ mặt cúi đầu, valentine còn âm thầm đặt kẹo trong cặp ba, còn không dám đề tên… – Nói nói, cuối cùng đến chính anh cũng không tin nổi, đành dừng lại, tiếp tục đè thấp thanh âm. – Khụ, Đình Lâm ngoan, những gì ba kể con đừng nói với mẹ, nếu không mẹ con sẽ ngại ngùng, biết chưa?


- …


Nó muốn nói nó sẽ không kể, tuyệt đối sẽ không kể, bởi vì… người cần nghe đã nghe thấy hết rồi.


Chỉ thấy một bóng đen đột ngột xuất hiện sau lưng anh, giọng nói âm trầm mà lạnh buốt.


- Yên tâm, tôi sẽ không ngại.


Nghe được câu này, Đình Phong lập tức hóa đá ba mươi giây mới cứng ngắc xoay người, nhất thời mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán.


- Ha ha… Hải Lam…


Cô mặt không biểu tình lướt qua anh, sau đó dịu dàng dắt tay Đình Lâm.


- Đi thôi, mẹ con mình đi ăn cơm.


Cái gọi là đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, tự làm tự chịu, rốt cuộc cũng chỉ đến thế mà thôi.


Kết quả suốt một tuần sau, mặc dù anh không phải ngủ ngoài đường, nhưng số phận ngủ sô pha vẫn là không thể tránh khỏi.


Ngoại truyện 3. Mẹ hẹn hò!?


10 giờ sáng, Hải Lam đứng phân vân trước tủ quần áo, chọn lựa một hồi, cuối cùng lấy ra chiếc váy dài màu xanh nhạt. Lại mất thêm nửa tiếng nữa, cô mới mỉm cười bước ra khỏi phòng.


- Đình Phong, trưa nay em có hẹn, sẽ không ăn cơm ở nhà. Lát nữa ba con anh hâm nóng thức ăn hay ăn tạm ở ngoài nhé.


Đợi cô đi rồi, Đình Lâm mới giật giật tay áo ba, nhỏ giọng hỏi.


- Ba à, ba có thấy mẹ hơi là lạ không?


Hỏi một lúc vẫn không thấy anh trả lời, thằng bé ngước mắt lên, thấy ba vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc thì không khỏi đen mặt, tức thì giẫm mạnh lên chân anh một cái.


- BA!!!


- Hả? Ừ, gì? – Rốt cuộc thì anh cũng hoàn hồn.


- Ba có thấy hôm nay mẹ hơi lạ không? – Thật là, rõ là đã kết hôn nhiều năm rồi, thế mà nhiều lúc nó cảm giác khi ba đối diện với mẹ lại không khác nào mấy thiếu niên ngây thơ với mối tình đầu. Đã vậy ba còn hay bốc phét, chẳng biết ăn bao nhiêu đau khổ rồi mà vẫn chưa chừa. HaizZ…


- Ừ, rất đẹp… – Dường như nói xong anh mới ý thức được điều gì, mạnh cúi đầu. – Mà mẹ con định đi gặp ai?


Phản ứng có phải là quá chậm không? ==”


- Theo ba mẹ định gặp ai?


Bình thường mẹ rất ít khi mặc váy, cũng thường để mặt mộc, vậy mà hôm nay thậm chí còn tô son. Phải biết rằng bộ trang điểm cô Ngọc tặng mẹ từ năm ngoái vẫn bị xếp xó, chưa từng được dùng bao giờ. Tâm trạng vui vẻ, mặc đồ đẹp, trang điểm… Tất cả đầu mối đều dẫn đến một khả năng –


- Không thể nào! – Ngoại trừ anh, cô còn kiếm đâu ra người chồng nào hoàn hảo như vậy nữa? (Vâng, anh lại tự kỉ rồi ==”)


- Ba, có khi nào vì lần trước mẹ bị ba “kích thích” không?


Mặc dù hơi hơi chột dạ, Đình Phong vẫn quả quyết lắc đầu. Anh hiểu Hải Lam, cô sẽ không vì nhất thời giận dỗi mà làm gì thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, một chút tự tin vào bản thân mình, anh vẫn là phải có…


Đáng tiếc chẳng mấy chốc, niềm tin đó đã bị lung lay. Liên tiếp mấy ngày, cô đều không ăn cơm ở nhà, đã thế tâm tình lại càng lúc càng tốt. Ngẫu nhiên trong khi làm việc nhà, cô còn có thể nhỏ giọng ngâm nga…


Thấy mẹ lần nữa xách túi ra khỏi cổng, Đình Lâm không khỏi liếc xéo ba một cái.


- Thế nào? Ba mà còn chần chừ là mẹ bị người ta cướp đi luôn đấy.


Thân thể anh thoáng chấn động, bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch. Một lát sau, anh nhanh chóng đi dắt xe, sau đó ném chiếc mũ bảo hiểm cho Đình Lâm, thằng bé hiểu ý mỉm cười.


Hai người bám theo đến một quán ăn cỡ trung rồi chọn một góc khuất lấp sau bình hoa, vừa vặn chứng kiến một chàng trai trẻ đang kéo ghế cho cô. Tạm thời không đề cập đến ngoại hình, chẳng qua trông khuôn mặt non choẹt kia, thấy thế nào cũng chỉ mới mười tám đôi mươi.


Bất giác Đình Lâm quay sang anh, soi mói từ đầu đến chân, cuối cùng lắc đầu thở dài.


- Ba, ba già quá rồi.


Gân xanh trên trán anh giật giật, khớp hàm gắt gao cắn chặt, đột nhiên có xúc động muốn bóp cổ ai đó. Cũng may thằng bé coi như thức thời, không tiếp tục chọc giận “núi lửa” đang trên đà bùng nổ. Mặc dù thế, sắc mặt Đình Phong vẫn cực khó coi.


Bởi vì vị trí có chút xa, Hải Lam cùng cậu thanh niên kia nói gì, bọn họ đều nghe không được. Duy nhất có thể dễ dàng nhận thấy là hai người đang trò chuyện một cách vui vẻ, nụ cười tươi tắn trên khóe môi cô cơ hồ chưa từng ngừng lại quá.


- Khụ, ba à, bình tĩnh, bình tĩnh…


Lần thứ n, Đình Lâm kéo tay Đình Phong đang chuẩn bị xông lên. Chỉ cần có mắt đều thấy được ba nó sắp nhẫn nại đến cực hạn, nó thực sợ sẽ xảy ra án mạng a!


Bỗng dưng ở bàn bên, Hải Lam tỏ vẻ nghi hoặc, kế tiếp hình như chàng trai kia cười cười, sau đó… anh ta cầm khăn giấy lau vết bẩn cho cô!


Thôi xong! Đình Lâm đau đầu bóp trán. Quả nhiên anh đập bàn đứng dậy, bước nhanh tới bàn cô.


- Hải Lam, thật trùng hợp, em cũng ăn trưa ở đây sao?

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Xem tử vi ngày 02/04/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

“Em tha cho họ được không Nắng? Xin em ! Xin em đấy !”

Người nhà

Nước Mắt Của Người Vợ Có Cuộc Hôn Nhân Vẻn Vẹn… 1 Ngày

Thất thần đêm tân hôn bóp vỡ túi độn ngực của vợ