Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full (xem 1897)

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

vui vẻ nha, không biết chừng lại là bạn trai…”



Rầm!!


- TRỊNH DUY!!!


Cốp!


Trịnh Duy đang nhắm mắt nghỉ tạm bỗng giật mình, suýt nữa té xuống đất. Nhưng cái gáy cũng không tránh khỏi số phận “tiếp xúc thân mật” với thành ghế.


- Tôi muốn địa chỉ nhà Hải Lam, ngay lập tức!


Xoa xoa cái gáy bị đau, dù ít khi chứng kiến Đình Phong thất thố thế này, nhưng với bộ mặt hằm hằm dọa người của anh, Trịnh Duy vẫn cảm thấy mình không nên chọc vào có vẻ an toàn.


- Bình tĩnh bình tĩnh, tôi gọi cho phòng nhân sự là được…


Lấy được địa chỉ của cô, anh cũng bất chấp mà lao thẳng ra khỏi văn phòng. Lại một tiếng đóng sầm cửa vang lên.


Còn lại một mình, Trịnh Duy hạ xuống mí mắt, che giấu những cảm xúc phức tạp trong đó, thì thào lẩm bẩm.


“Mong là cậu sẽ may mắn hơn tôi…”


*****


- Tính chị vẫn không đổi chút nào nhỉ. – Giọng nói có tia giễu cợt.


Hải Lam đang ngồi trên ghế sô pha quay sang muốn phản bác, lại vội quay đi.


- Em không lạnh à? Mau mặc đồ chỉnh tề vào đi!


Tịnh Yên, lúc này vừa mới tắm xong, làn da trắng hồng, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm. Mái tóc vẫn còn ươn ướt, vài giọt nước chậm rãi chảy xuống vai, trước ngực cô. Khăn tắm bó sát người, càng tôn lên dáng người lung linh của cô.


- Em để quên quần áo trên ghế…- Dường như nhận ra điều gì, cô bỗng tiến lên ôm cổ Hải Lam.


- Làm sao? Không phải chúng ta còn tắm chung với nhau sao? Có gì mà chị phải ngại?


Mặt Hải Lam không tự chủ được nóng lên.


- Lúc đó khác, dù sao ở đây cũng không phải là nước ngoài, đừng có tùy tiện thế chứ.


- A a a, đáng yêu quá! Nếu em mà là đàn ông thì em đã thích chị rồi! – Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt cô.


- Đừng nghịch nữa!


Chỉ một lúc, cả hai đã lâm vào “khổ chiến”, gối ôm cùng bông bay tứ tung. Trong lúc “vật lộn”, Hải Lam vô tình đè lên nút gọi của điện thoại ở trên ghế.


Khi Đình Phong nhấc máy, tất cả những gì anh nghe thấy chỉ là –


“Á! Dừng tay!!”


“Không cần! Nhột quá…ha ha!”


“Ngừng lại, không được chạm vào chỗ đó!”


“…”


- Hải Lam! Cô đang ở cùng ai đó? Có nghe tôi nói gì không? Hải Lam!?


==!


Đáp lại cũng chỉ có tiếng tút tút đơn điệu.


- Chết tiệt!


Anh vội nhấn ga phóng như bay về phía trước, trong lòng càng thêm nóng như lửa đốt.



Mười phút sau, trong phòng khách.


- Không xong, mới đùa một lúc mà người đã đầy mồ hôi rồi.


Hải Lam há miệng thở dốc, tiện tay ném cái áo về phía cô.


- Mặc áo vào!


- Ha ha…Chị có cần phải thẹn thùng thế không?


- Thôi đi đi đi đi! Lỡ hết cả phim hoạt hình của tôi rồi!


Một lát sau, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên. Hải Lam không tình nguyện ra mở cửa, lại kinh ngạc khi thấy người tới.


- Giám…giám đốc!?


Đình Phong đứng trước cửa, mồ hôi rịn ra trên trán, hẳn là vừa chạy vội tới. Hung hăng nhìn chằm chằm cô, bàn tay anh vô thức siết chặt, đáy mắt như muốn phun lửa. Được lắm, quên anh còn chưa nói, bây giờ lại còn mang cả người khác phái về nhà? Còn nữa, cô đây là tình trạng gì? Hai má ửng hồng, tóc rối xõa tung sau lưng, quần áo hỗn độn. Cúc áo trên cùng bị bung ra, ẩn ẩn có thể thấy được dây áo trong…


- Giám đốc…- Cô nuốt nuốt nước bọt, bất giác sợ hãi lui về phía sau mấy bước. – Anh tới…có việc gì sao?


Hải Lam bỗng sợ run…Cô chưa bao giờ thấy anh phẫn nộ như thế.


- Nếu tôi không đến, không biết đã có chuyện gì rồi?


Anh từng bước áp sát, sau đó lướt qua cô đi thẳng vào trong, ánh mắt lùng sục khắp nơi, điển hình giống như người chồng đi bắt quả tang vợ ngoại tình. Dĩ nhiên anh đã quên hiện giờ, anh đối với cô, cái gì cũng không là.


- Khoan đã! Anh…Anh làm gì vậy? – Cô cuống quýt ngăn anh lại.


- Hắn đâu?


- Hả?…Ai!? – Vẻ mặt cô mờ mịt.


- Tôi hỏi, gã đàn ông đó…đâu rồi?


Đàn ông? Đàn ông nào? Cô càng không thể hiểu nổi.


- Chị Lam, ai vậy?


Đúng lúc này, Tịnh Yên mới thay xong quần áo bước ra.


Ách…Hiểu lầm!? Không khí nhất thời có chút cương, cuối cùng anh đành vội ho khan che đậy sự xấu hổ.


Nhưng khi nhìn rõ mặt cô, anh bỗng ngẩn ra. Cả Tịnh Yên cũng giật mình sửng sốt.


- Ừm, đây là giám đốc phòng chị, Đình Phong. Còn đây là Tịnh Yên, bạn tôi…- Dường như không phát hiện sự khác thường giữa bọn họ, Hải Lam vẫn theo phép lịch sự giới thiệu hai người với nhau.


Cuối cùng, vẫn là Tịnh Yên phục hồi tinh thần trước. Cô cố dùng ngữ điệu thoải mái để giấu đi những gợn sóng trong lòng.


- Giờ em mới biết có giám đốc mà nhân viên nghỉ còn tự mình đến thăm nha!


- Khụ! – Đình Phong tiếp tục ho khan còn Hải Lam thì trừng mắt cô.


- Giám đốc, tôi nghĩ anh hẳn là còn rất nhiều việc…


Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.


- Được rồi, tạm biệt.


Như vậy là đủ rồi, ít nhất anh cũng biết được cô chưa có ai. Hơn nữa còn có cả thu hoạch ngoài ý muốn.


Đợi cho anh đi rồi, cô vẫn thấy Tịnh Yên đứng nguyên tại chỗ bèn nghi hoặc.


- Tịnh Yên, em quen anh ta à?


- Không, không quen!…- Cô có chút bối rối dời đi tầm mắt. – Ngược lại là chị, anh ta hình như có ý với chị nha!


- Nói nhảm! Đã thế không cho em ăn chè hoa cau nữa!


- A a a đừng! Chị Lam thân yêu, em biết lỗi rồi!



Đến khi cô quay đi, khóe môi Tịnh Yên cũng hạ xuống. Ánh mắt chợt đổi, cuối cùng ảm đạm không ánh sáng.


Chương 3:


- Ha ha ha ha ha…


Trịnh Duy ôm bụng, ghé vào trên quầy bar cười nghiêng ngả. Ngồi bên cạnh Đình Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn.


- Cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì câm miệng!


- Chư a đủ! Ha ha…Đình Phong, đến cả phụ nữ mà cậu cũng ghen sao?


Anh hắc nghiêm mặt nhìn tên bạn thân cười đến không còn hình tượng, thẹn quá thành giận rống lớn.


- Im ngay! Có tin là tôi chỉ cần một câu là cậu không cười nổi nữa không?


- Phụt…Không tin, ha ha…


Đình Phong gân xanh trên trán thoáng giật giật, sau đó, mặt không chút thay đổi, chầm chậm phun ra từng chữ.


- Tôi đã gặp Tịnh Yên. – Để xem cậu còn cười nổi không?


Quả nhiên, Trịnh Duy lập tức mặt biến sắc, tiếng cười đến bên miệng do bị sặc mà đột ngột biến thành tiếng ho.


- Khụ! Khụ!…Cậu nói cái gì? – Ánh mắt trừng lớn, biểu tình khó có thể tin.


- Tôi nói — sáng nay tôi đã gặp Tịnh Yên.


- Ở đâu? – Trịnh Duy cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt đã tiết lộ tâm tình của anh.


- Tại nhà Hải Lam. Có vẻ hiện giờ cô ta sống ở đó, hình như là họ quen biết nhau.


Trịnh Duy mím chặt môi không nói, đáy mắt dần toát lên hai ngọn lửa. Đình Phong thở dài, vỗ vỗ bờ vai anh.


- Tôi biết cô ta về nước, cũng biết cô ta đã li hôn.


- Cậu vẫn chưa quên được sao? – Lại còn sai n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi đại ca của ba…

Nghe điện thoại rung, tôi chết điếng khi thấy chồng gửi clip đầy những âm thanh ám ảnh

Vợ đẹp bị nhân tình ‘cá sấu’ của chồng ‘dạy cho một bài học’ mà nuốt nghẹn công nhận đúng

Nhân tình trêu tức: “Chị làm thế nào chứ anh nhà ngày nào cũng đến đây đòi 5 nháy tôi mệt lắm” rồi cố tình rên thật to nhưng 30 phút sau đã phải hối hận tột cùng

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)