- Tạt vào đi Tùng.. thằng Cường hét..
Bóng được đưa vào bên trong, lơ lửng, cả lũ lao vào như ruồi bâu vào giọt mật… Và người chạm được bóng, không phải cường, mà là Huy, cầu thủ cao phải tới 1m75 của đội bạn…
Quả bóng lăn ra ngoài sân dưới sự bất lực của tôi và đồng đội…
“Không ngờ ngoài Huy với Tú, còn có anh chàng hậu vệ cao kều này nữa…”
Vẫn là ném biên, Vũ đỡ bóng, tuy nhiên, khi nó còn chưa kịp truyền thì Tú đã nhanh chân lấy được, dốc bóng lên phía trên, bên ngoài sân, tiếng hò reo, cổ vũ của bọn con gái vẫn không ngớt… Và đương nhiên, người đối mặt với Tú là tôi, lao lên nhanh, không thì tới gần khung thành mất…
Tú truyền bóng cho Huy và thoát xuống, không hề cùng tôi tranh bóng, tôi lỡ đà, ở sau chỉ còn lại Thắng và Tùng, đối diện với cả Huy, Tú…
- Chuyền đi Huy, cho tao…
- Đừng hòng chuyền.. thằng Thắng hét lên.. lao vào Huy..
Và thằng Huy truyền bóng, tới chân Tú, nó tung cú sút mạnh vào góc…
Bóng lệch qua xà trong gang tấc…
- Lại xịt, ngày gì mà đen thế… Tú hét..
Tôi thở hồng hộc, quay lại, đội mình cũng vậy, hoang mang
- Vũ, cậu theo Tú, để tớ lót sau, nhớ đừng để nó vượt qua nhé, bám chặt lấy nó..
- Ok
Tân lại phát bóng lên, và tôi đỡ bóng, bật nhanh cho Vũ, bên trên là Cường, đang đứng gần với cậu hậu vệ cao kều, 20p trôi qua, còn 10p nữa thôi…
Tú lao lại cản tôi, và tôi cũng không có ham biểu diễn trước cậu ta, tôi truyền cho Vũ và lao xuống…
“Xoạt” bóng chưa tới chân Vũ, thì Huy đã tới và chuồi bóng, bật ra, đúng chỗ tôi đang lao lên…
- Cường, đón bóng…
Tôi truyền qua cho Cường, nó khôn khéo lách qua một hậu vệ khác và đối mặt thủ môn… nhẹ nhàng quân bình tỉ số…
1-1…
“Hòa rồi, hòa rồi” Tiếng bọn gon gái bên ngoài hô to..
Tôi quay ra, thấy nhỏ Vân đang nhìn tôi, ánh mắt có vẻ gì lạ lắm.. tôi chỉ khẽ cười.. và Vân cũng cười theo..
Tôi không hiểu..
- Ngắm gái vừa thôi, về mà lo chốt kìa.. thằng Cường hét…
Bóng lại được đặt ở giữa sân, trận đấu lại bắt đầu lại từ vạch xuất phát, các tình huống uy hiếp đều xuất phát từ giữa sân, có thể nói, trong bóng đá, khu vực quan trọng và cũng là xương sống của cả đội, có lẽ là khu vực trung tuyến, nơi tôi và Vũ đang cố gắng khóa chặt Tú… còn Huy thì tôi yên tâm khi có Thắng chăm sóc rồi, còn thằng Tùng nữa… cuộc chiến giữa sân ngày càng ác liệt, đã có một số tình huống vào bóng không đáng có..
Thời gian trôi dần tới phút cuối…
Tùng treo bóng, không biết là quả bóng thứ bao nhiêu đây, vẫn bị Huy phá ra, cậu ta quá cao so với chúng tôi, thế nên bóng bổng với A1 là vô dụng, ngoài ra, với cặp chân dài, thì khả năng càn quét bóng của cậu ta cũng là vô cùng khó chịu…
- Vũ.. nhận bóng
Càng ngày, tôi càng thấy Vũ và Tuấn, cậu bạn thân của tôi khi ở nhà có điểm rất giống nhau, từ dáng chạy, tới sự phối hợp ăn ý của chúng tôi, tạo lên một bước phòng ngự từ xa trước khung thành, cũng như từng đường kiến tạo lên cho Cường, bất quá, tôi thấy nó như khóc, khi cậu bạn cao kều kia luôn kèm chặt nó…
Một quả phạt góc… phía trái khung thành..
- Đẩy chúng nó lên, không cho chúng nó xuống, chỉ cần theo người, không theo bóng.. tiếng thằng thủ môn hô..
Tôi cố gắng tìm khoảng cách để len xuống, thế nhưng, trước mặt tôi là cậu hậu vệ to đùng, hầu như không hề cho tôi một khoảng trống…
Bóng được đưa vào, nhưng là sát mặt đất, chúng tôi không thể treo bóng theo lúc đầu, bóng hướng tới chỗ tôi…
Tôi đỡ bóng, và cũng chỉ kịp liếc thấy Thắng đang đứng ở chỗ mà khá trống trải và không bị kèm chặt như bọn tôi…
- Thắng.. tôi hét, và đưa bóng cho Thắng
Cảm giác ở đau nhói ở chân truyền tới, đau chỉ muốn khóc, tôi đổ gục xuống sân, dưới tiếng hò reo của khan giả… cố mở mắt, tôi thấy bọn nó đang hò hét…
- Đức.. sao rồi..
- Đau.. chân tớ không ổn rồi…
Tôi biết tỉ số đã được nâng lên 2-1 sau cú sút của Thắng.. tôi được dìu ra ngoài sân, và thằng lắm mồm vào sân, cả đội co lại, chống đỡ một phút cuối cùng…
Đau thật.. tôi xem lại, thấy có vết tím
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹456›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
ở chân…
- Có sao không Đức… Hiền đi tới bên tôi..
- Không sao, chỉ hơi đau chút, tối về bóp thuốc là khỏi…
- Uk, tớ tưởng nếu cậu đau thì vào phòng y tế luôn đi, hay để tớ đi lấy cho cậu miếng salonpas nhé..
- Vậy cũng tốt, cảm ơn cậu nhé… Tôi quay lại với trận đấu…
“Hoét” tiếng còi rú lên trong cái không khí như muốn nổ tung này…
Penaty rồi, không phải tiếng còi kết thúc trận đấu.. tôi hoang mang, nếu bị ghi bàn nữa, thì đội tôi sẽ làm sao đây…
Huy và Tân.. đối mặt với nhau, không gian như trầm xuống, cả đội bóng đang theo dõi từng bước lấy đà của Huy…
Sút rồi… bóng bay căng vào phía bên trái, thằng Tân cũng lao về phía đó…
Bóng ra ngoài, vai thằng Tân đập mạnh vào cột gôn… nó nằm im, trong khi bóng còn lơ lửng bên phía đường biên bên phải…
Lại treo bóng, cả thằng thủ môn cũng đã lao lên, Tân đứng dậy, nhăn nhó, tôi biết nó đau..
“Cố lên anh em” Tôi thầm cầu mong như vậy…
- Sút vào đi
- Phá ra…
Bóng được tranh chấp quyết liệt bên ngoài cầu môn, thằng Tân đứng buông thõng một tay rồi…
Một lần nữa bóng tìm tới khung thành… thằng Tú cắn răng sút xuyên qua cả hàng hậu vệ và quân nó… bóng lập bập dưới chân…
Lệch qua cột gôn một chút… bóng lăn ra ngoài vạch biên…
Thằng Tú đấm mạnh tay xuống sân, tiếng còi mãn cuộc kết thúc…
- Thắng rồi, vào chung kết rồi.. bọn nó lao về phía tôi
- Vô địch, vô địch, vô địch… cả lũ đứng vòng quay và hô.. bọn con gái cũng tham gia vào màn ăn mừng này…
Tất nhiên là không có tôi, và cũng không có Tân, 2 thằng thương binh giờ phút này ngồi nhìn nhau, chỉ cười, tràn ngập vui sướng… Cảm giác này thực lạ, bên tôi, tất cả mọi người hò reo, cả lớp, đây là không khí của tình bạn… tôi thấy lạ, trước đây, tôi chưa từng thấy cảm giác như vậy…
- Cậu thi đấu thật tuyệt, chúc mừng nhé…
- A1 cũng không vừa.. hì hì, cảm ơn cậu cho tớ dung khí bước ra ngoài sân cỏ…
- Tất nhiên, tớ mang lại hạnh phúc cho mọi người mà.. Vân cười, gió thổi tung mái tóc bay bay.. cô ấy thật tuyệt…
- Còn vụ học sinh giỏi đấy…
- Có lẽ nên thay đổi điều ki