Nguyên dừng lại khi thấy hai bà mẹ đang đứng chặn trước cửa. Nguyên khẽ thở dài:
- Hai bà mẹ yêu quý của con cần con giúp gì nữa ạ?
- Nhìn mặt anh là hết muốn nhờ rồi. – bà Ngân Mỹ lườm Nguyên.
Nguyên nhìn đồng hồ. Hiện tại là 4h30 phút chiều, từ 5h sáng nay, à không, chính xác là từ 11h đêm qua, khi Nguyên và Nguyệt vừa về đến nhà là hai người mẹ yêu quý của Nguyên đã thay phiên nhau nhờ Nguyên làm những việc đâu đâu. Nguyên có cảm giác cả hai người chỉ muốn tống Nguyên đi đấu đó cả ngày vậy? Nguyên nhíu mày cố tìm xem mình đã làm gì sai để bị trừng phạt như vậy chứ?
Minh bước vào phì cười.
- Mình đi nhậu đi anh hai. Chia tay cuộc sống độc thân ha. Kiếm thêm vài người bạn của anh nữa cho vui.
Nguyên đưa mắt lườm Minh. Cả ngày n
ay Nguyên chưa được gặp Nguyệt, Nguyên đang quạu lắm đó nha.
- ủa, mẹ. Mẹ không nói với anh hải hả? – Minh đưa mắt nhìn hai người me, khẽ hỏi.
- Sao phải nói. – bà Ngân Mỹ đáp – Nhìn nét mặt nó lúc này không vui hơn sao? Con với cái, chưa có vợ mà mẹ mới nhờ một chút đã nhăn nhó khó chịu. Có vợ rồi chắc nó cho mẹ nó đi vào dĩ vãng luôn quá. May mà vợ nó là cái Nguyệt chứ không bà già này chết lúc nào nó cũng không hay.
- Cón có nói gì đâu mà mẹ ca con một bài dài quá vậy? – Nguyên nhăn mặt nhìn mẹ mình.
Minh kéo tay Nguyên nói.
- Anh hai thông cảm đi. Hội chứng của những bà mẹ có con trái sắp lậy vợ đó mà. Có mỗi mụn con trai giờ sắp bị con trái dành mất nên mấy ngày này bà mẹ của chúng ta khó chịu lắm. Anh không biết đâ, lúc em chuẩn bị lấy Khánh, ở nhà thì mẹ mắc hộ chứng này, qua đây thì gặp hội chứng bà mẹ có con gái sắp lấy chồng. Giờ chỉ là hai người dổi vai trò thôi.
- Minh – cả hai người mẹ cùng nạt.
Nguyên lờ hai người quay qua Minh hỏi:
- Khi nào thì hội chứng này kết thúc.
Minh nhún vai:
- Ngay sau đám cưới, nhưng vấn đề là sau đó lại phát sinh ra hội chứng khác.
Nguyên trợn mắt nhìn Minh.
- Em nói thật mà. Là hội chứng bà mẹ mới có con dâu/ con rể. Vui lắm. Nhờ hội chúng này mà em với Khánh được cưng hết chỗ nói luôn đó.
Nguyên nhìn ra sau, cố tìm đường lui. Nguyên nghi Minh là đồng minh của hai bà mẹ qua.
- Đừng có tìm đường lẩn con trai. – bà Ngân Mỹ thản nhiên.
- Từ ngày mai, con sẽ có Nguyệt 24/24 mà. Chịu khó một ngày đi con.
- Tại sao chứ ạ? – Nguyên bất mãn.
- Vì trước ngày kết hôn, cô dâu chú rể không nên gặp nhau. – Minh cười vỗ vai Nguyên. – gặp nhau là không tốt đâu anh hai.
- Chuyện nhảm này từ đâu ra vậy trời. – Nguyên la ó.
- Từ thầy bói, từ mấy bà bạn đã có con lấy vợ/ chồng – Minh đáp gọn.
- Trời đất. – Nguyên than.
Ông Tùng và ông Vũ từ cửa đi vào nghe Nguyên rên rỉ bật cười:
- Chính xác đây là sự trả thù đó con trai.
- Hồi xưa, ba mẹ cũng bị cấm cửa như vậy mà.
Càng ngày càng có nhiều chướng ngại vật. – Nguyên than thầm – thêm Khánh nữa là đủ bộ luôn rồi đó.
- ủa? Sao cả nhà tụ tập đông đủ quá vậy nè, – tiếng Khánh lanh lảnh.
Biết ngay mà, Nguyên chán nản rên.
- Cả nhà xấu nha. Tụ tập nói chuyện mà không gọi con với chị hai là sao?
Nguyên giật mình nhìn lên thì thấy Nguyệt đang đứng cạnh Khánh ở gần cửa. Minh bỏ nhỏ:
- Một chầu nha anh hai. Chầu bự đó nha.
Tranh thủ lúc hai bà mẹ còn bất ngờ, Nguyên bước nhanh ra cửa, nắm lấy tay Nguyệt chạy luôn ra cổng.
- Nguyên quay lại ngay, – bà Ngân Mỹ quát lên.
- Tụi con sẽ về nhà sớm – Nguyên hí hửng nói với lại
Bà Ngân Mỹ quay qua trừng mắt với vợ chồng Minh – Khánh:
- Đúng là đồ tiếp tay cho giặc mà.
Minh và Khánh cười khúc khích:
- Mẹ không cho anh hai gặp chị hai thì khéo đêm nay anh hai đột kích phòng chị hai là có đêm động phòng trước cả đám cưới đó nha.
- Ăn với nói vậy đó. – bà Dương mắng.
Ông tùng khẽ bước lại gần vợ:
- Thôi mà em. Mình cũng đừng mê tín quá.
- Anh chỉ giỏi bênh con thôi.
- Vì anh nhớ lại tình cảnh mình ngày xưa thôi.
Cả nhà bật cười vui vẻ trong khi bà Dương thì thầm mắng chồng trong lòng.
Nhìn cánh cổng được trang hoàng rực rỡ cùng không khí nhộn nhịp trước mặt, Ánh nhìn chồng cười nhẹ:
- Có ai như vợ chồg mình không? Đi ăn cưới tình yêu đầu đời đến hai lần lận cơ chứ?
Toàn cười nhẹ:
- Tình yêu đầu chứ không phải tình yêu cuối là được rồi.
Ánh cười nhẹ rồi cùng Toàn bước vào. Vừa gặp Nguyên, Ánh đã trêu:
- Nè, tui đi ăn cưới lần hai thôi đó nha, không có lần ba đâu đó.
Nguyên cười vui vẻ:
- Cám ơn. Bà không đi tui còn mừng nữa kìa. Chỉ sợ bà nói nhiều qua đuổi khách của người ta đi hết.
- Vậy hả? – Ánh thản nhiên – Tui tưởng tui đuổi bớt, ông và Nguyệt còn mừng chứ? Có đến ngàn người không vậy?
Nguyên nhìn quanh khẽ thở dài:
- Bây giờ thì không đến nhiêu đó đó. Chỉ có vài họ hàng ở quê và bạn bè thân thiết thôi. Tới tối đãi tiệc thì đúng là khóc không được, cười cũng không xong.
- Anh ở đây với Nguyên nha. Em đi gặp Nguyệt cái đã. – Ánh nói vơi Toàn xong quay qua nhìn Nguyên – em phải khuyên Nguyệt nghĩ lại mới được. Lấy ông này chỉ có khổ thôi.
Nguyên cười khẽ còn Ánh đi thẳng lên lầu tìm Nguyệt.
Nhìn Nguyệt điềm tĩnh ngồi yên cho thợ trang điểm chuẩn bị cho mình trong khi Khánh lăng xăng loạn cả lên, Ánh cười nói:
- Nhỏ làm chị tưởng đây là đám cưới của nhỏ chứ không phải của chị hai nhỏ đó.
- Ui. Chị Ánh. – Khánh la – May quá, chị tìm dùm em xem em để đôi bông của chị hai đâu mất rồi nè.
- Không phải lúc sáng nhỏ đưa cho mẹ rồi sao? – Nguyệt cười – Mẹ nói lát nữa mẹ sẽ đeo cho chị mà.
- Phải rồi ha, – Khánh thở phào. – Rối quá làm em quên hết trơn hà. Còn hoa nữa. Sao hoa chưa tới vậy kìa.
Nguyệt bật cười:
- Nhỏ hẹn người ta 10h. Giờ mới 9h mà nhỏ làm gì luống chuống lên vậy?
- Tao nói rồi. Đám cưới mày mà con nhỏ rộn
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹212223›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
ràng còn hơn đám cưới nó nữa mà.
- Vì anh chị bắt em chờ đám cưới này lâu quá chứ sao?- Khánh dẩu môi – Em ấy hả? Giờ cứ phải thấy hai anh chị làm lễ xong, vào đến tân phòng, em mới tạm yên tâm.
Nguyệt và Ánh trố mắt nhìn Khánh:
- Vậy mà mới tạm yên tâm thôi hả? Thế nào nhỏ mới an tâm đây?
- Em mà nói ra chắc chị hai giết em quá. – Khánh cười hì hì. – Thôi thì, cứ khi nào hai anh chị có em bé mới là yên tâm đi.
- Trời đất. – Nguyệt la khẽ – Nhỏ lo xa giữ vậy hả?
Ánh gật gù:
- Đúng đó. Cứ phải như Khánh mới tạm yên tâm được.
Nguyệt trừng mắt nhìn Ánh:
- Thêm mày nữa. Muốn chết hả?
- Hôm nay làm cô dâu thì hiền lành chút đi, không thôi Nguyên chạy dài bây giờ. – Ánh trêu.
Khánh khúc khích:
- Chị hai đừng lo. Anh hai mà chạy thì em sẽ kề dao vào cổ ép ảnh cưới chị cho bằng được.
Minh vừa vào nghe Khánh nói chỉ biết rên:
- Chị hai đâu có sợ ế mà em làm vậy hả Khánh?
- Mấy cái đứa này. – bà Ngân Mỹ quát – Toàn nói quàng xiên bậy bạ không hà?
- Tụi con chỉ nói sự thật thôi mà bác – Ánh khúc khích – Mà nói vậy thôi chứ cho Nguyên vàng kêu ổng bỏ nhỏ này, ổng chịu mới lạ. Khó khăn lắm mới rước được người mà.
Mọi người cười nói vui v