Đọc Truyện Nhật Ký Chia Tay Online - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Đọc Truyện Nhật Ký Chia Tay Online (xem 1754)

Đọc Truyện Nhật Ký Chia Tay Online

g tượng bàn tay giải phẫu lại đi cầm dao thái thức ăn đó nha!”.
Nhậm Mục Vũ cười ôn hòa. “Cô đi kiểm tra phòng bệnh đi, chú ý bệnh nhân phòng 521 một chút, ngày mai anh ta phải mổ, có tình huống phát sinh lập tức gọi cho tôi. Muốn nhìn tôi cầm dao giải phẫu thì ngày mai có thể nhìn, còn về phần thái thức ăn, chỉ sợ cô không có cơ hội thấy được”. Anh cởi áo blouse, vươn tay. “Ảnh, đi thôi!”.
Bàn tay to lớn dịu dàng nắm tay cô, ấm áp tự nhiên.

Kế tiếp, cô lại phát hiện, ngoại trừ anh đẹp lòng người ở bệnh viện, ở khu căn hộ của cô, ngay cả ra chợ cũng được rất nhiều người quý!
“A, cái thèng khỉ Nhậm, lâu rồi không gặp nha”.
Nhậm Mục Vũ cười cười vẫy tay chào. “Đúng vậy, đã lâu không gặp”.
Cô nhìn anh sùng bái, nhỏ giọng hỏi. “Khẩu ngữ Đài Loan làm người ta sống không bằng chết, anh nghe cũng hiểu được à?”.
Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô. “Quen rồi, tuy rằng mới đầu xém chút nữa nổi điên”.
“Đến cùng bạn gái hén? A Nhậm hôm nay muốn mua cái chi mần ăn? Cà tím ngon lắm nè!”.
“Cám ơn, cô ấy không ăn được cà tím”. Cuối cùng anh chọn 1 bó rau hẹ, bác bán rau còn tặng thêm ít hành, từ chối cũng từ chối không xong, có thể thấy được anh làm người quả thực cực kỳ thành công.
Kế tiếp anh mua con gà, người bán thịt tự động làm lông cắt tiết chặt làm 8 miếng, còn hỏi anh muốn chặt làm 8 miếng là ít hay nhiều, hại cô thiếu chút nữa cười thầm tới nội thương.
“Phiền bác giúp con bỏ vô túi là được, không cần chặt nhỏ hơn đâu, cảm ơn bác”.
“Chú em là bác sĩ, nên chắc làm gà còn ngọt hơn tui hơ?”. Hình như chợ là nơi lưu thông văn hóa, mỗi người 1 giọng quốc ngữ Đài Loan, thực đều nhịp.
“Bác sĩ giải phẫu khí quan gà, chứ không giết gà đâu ạ”. Anh ôn tồn trả lời,
Cô cười rũ rượi, chạy đến hàng hải sản, anh nhận túi thịt gà, ông chủ hỏi anh. “2 người huề nhau rồi hở? Mua thịt nhiều như zầy, ăn hết hông?”.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé cách đó không xa, tròng mắt anh càng dịu dàng, nhẹ giọng nói. “Cô ấy gần đây gầy đi nhiều quá, con muốn bồi bổ cho cô ấy”.
“Vũ”. Cô gọi, quay đầu hỏi anh. “Anh muốn mua cua hay mua hàu? Hàu thêm chút rượu rồi hấp, sau đó”.
Không bằng mua huyết ba ba về uống đi!
“Ảnh, em đừng hại anh”. Anh dở khóc dở cười, trong tay đã xách 1 bó rau hẹ, còn thêm tôm cô vừa mua!
Cô làm chi chọn toàn món tráng dương không vậy? Rắp tâm bất lương.
Cuối cùng, anh vẫn chiều cô, mua hàu, nhưng ngày mai mới nấu, anh tuyệt đối sẽ không cho phép tôm, rau hẹ, còn có hàu cùng xuất hiện trên bàn cơm, đẩy anh vào chỗ chết.
Mua đồ ăn xong, anh vừa bày nguyên liệu ra nấu, vừa liếc cô. “Em có muốn ra phòng khách mở TV coi hoặc mở nhạc nghe gì đó không?”.
Cô kiên định lắc đầu. “Không cần, chúng ta cùng nhau nấu”.
Anh không ngăn, đứng gọn vào cho cô 1 chỗ rửa rau.
Sau khi làm xong 1 món, hết muối.
“Ảnh, em canh bếp nha, anh đi mua muối”.
“Chờ 1 chút”. Cô bước nhanh ra, tìm trong ngăn kéo chùm chìa khóa, bỏ vào tay anh. “Cầm lấy”.
Anh nhìn vật kim loại trong tay, mỉm cười gật đầu.
Warning : H 18+
Cùng nhau nấu vài món ăn gia đình đơn giản, nhưng cảm giác thật ấm áp.
Ngồi mặt đối mặt ăn cơm với anh như thế này, tựa hồ đã là chuyện thật lâu trước kia, hiện tại mới biết, hạnh phúc bình thường quý giá biết bao nhiêu.
Cô si ngốc nhìn dáng anh ăn cơm, nhìn đến đâu cũng không đủ, ánh mắt không dời đi.
“Ảnh, em đừng có nhìn anh như vậy”. Anh than nhẹ. Lực sát thương của tôm và rau hẹ có lẽ không lớn, nhưng ánh mắt nhu say lòng người của cô tuyệt đối giết chết anh không thể nghi ngờ.
Cô bừng tỉnh, làm như không nghe thấy. “Anh hôn em 1 cái được không?”.
Tốt lắm, cái này gọi là chết không có chỗ chôn.
Anh thở dài, nhận mệnh, vươn tay ra, cô tựa vào lòng anh, anh nhẹ nhàng ôm lấy, thật dịu dàng đặt môi lên môi cô.
Cô nhiệt tình khác thường, mở miệng hùa vào dây dưa.
Ô – cái này gọi là gì? Chết đứ đừ rồi lại hồi sinh?
Điểm chết người là – từ lúc nào cô đã ngồi lên đùi anh? Nơi mẫn cảm của 2 người gần sát nhau…
Tim anh đập rối loạn, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, 1 tay nâng sau đầu cô, đỡ lấy những nụ hôn tới tấp xâm nhập, 1 tay luồn vào trong vạt áo cô, cởi đi vật che đậy, vuốt ve bộ ngực tròn trịa mềm mại.
“A…”. Cô yêu kiều ngâm khẽ, 2 tay cũng không nhàn rỗi, cởi áo sơ mi, rồi đến quần của anh.
Anh hừ nhẹ, tay dời xuống, chạm đến 1 mảnh xuân triều ướt át, không nghi ngờ gì nữa, động thân tiến vào.
“Vũ”. Cảm xúc đột ngột lên cao, đẩy thể xác và tinh thần lên tới đỉnh điểm, cô hạnh phúc muốn khóc.
Nhậm Mục Vũ ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, hành động dục tình kịch liệt, 1 bên dịu dàng hôn lên tai, lên gáy cô, rất ôn tồn.
Sự mạnh mẽ của anh, và sự dịu dàng, dung hợp thành 1 luồng rung động mãnh liệt, đánh thật sâu vào tâm khảm cô.
Vũ, em rất yêu, rất yêu anh, anh có biết hay không?!
Cô không biết có phải bản thân đã hét lớn điều đó lên không, chỉ cảm thấy anh càng lúc càng cuồng nhiệt đam mê, 2 tay siết chặt lấy cô, chặt đến nỗi cô cảm thấy mình sắp tan vào trong thân thể anh, trước mắt có muôn vàn những bông pháo bông đang nở, bọn họ đồng thời lên đến đỉnh –
.
.
.
Anh dựa vào bên vai cô, còn cô ôm lấy gáy anh, 2 người cùng nhắm mắt lại thở dốc.
“Vũ”. Cô khẽ gọi, nằm lại trong lòng anh không chịu đi, cảm giác được anh che chở thật là hạnh phúc.
“Sao?”. Anh cẩn thận quàng áo lên phần da thịt đang lộ ra ngoài không khí cho cô.
“Không có việc gì, chỉ muốn nghe giọng của anh thôi”.
Anh cúi đầu nở nụ cười, hôn hôn vai cô, gài áo cho cô. “Ăn chút gì đi, tuy rằng mọi thứ đều đã nguội”.
Cô lắc đầu, lại vùi vào cổ anh, không chịu tách ra.
Sau này… Cơ hội như vậy không nhiều nữa.
“Đã gầy nhiều như vậy, không thể không ăn”. Anh trìu mến vuốt tóc cô, gắp đầy chén đồ ăn cô thích nhất. “Đến đây, anh đút cho em ăn”.
Cô cắn 1 miếng, cảm giác tràn đầy, tràn đầy hạnh phúc và chua xót.
Anh vẫn không thay đổi, sủng cô không có đạo lý.
Trước kia vì sao có thể thấy anh không lãng mạn?
Loại trân sủng phát ra từ nội tâm, chính là chuyện lãng mạn nhất thế giới!
Nhìn anh chăm chú dịu dàng đút cho mình ăn, những gì đã chuẩn bị để nói cho anh cả ngày, 1 câu cũng nói không nên lời.
Anh vì sao không hỏi cô đã nói gì với Thiệu Quang Khải? Anh không muốn biết sao? Hay là – những thứ đó đối với anh không hề quan trọng, anh không cần?
“Vũ…”.
“Ừm?”. Anh lột vỏ tôm.
“Anh không phải hỏi em, vì sao nói chán ghét bản thân sao?”.
Động tác dừng 1 chút, anh ngước mắt nhìn cô.
“Sáng hôm nay, nhìn anh rời đi, mà em không có cách nào đuổi theo, đối với em mà nói chính là 1 loại chán ghét bản thân”.
Anh buông con tôm đã lột vỏ, thật chăm chú nhìn cô.
“Em không biết… Phải hình dung cảm giác trong lòng thế nào, chỉ là… Hận chính mình ghê gớm…”. Cô nuốt 1 ngụm nước bọt, 2 giọt lệ trong suốt lăn xuống gò má.
Anh không nói gì, yên lặng kéo cô vào lòng.
“Em biết… Em vẫn yêu anh rất nhiều, rất nhiều… Nhưng mà em không biết, mọi thứ em thua thiệt anh phải làm thế nào… Em vẫn muốn nói với anh 1 tiếng… 1 tiếng… Đúng, thực xin lỗi… Xin





ThichDocTruyen.Yn.Lt












«‹91011›











ThichDocTruyen.Yn.Lt




lỗi anh… Xin lỗi anh…”.
Anh ôn nhu vuốt ve t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Gửi em, cô gái chẳng mấy may mắn trong con đường tình duyên…

Đoạt hôn 101 lần

Lên giường với ông chủ để có 100 triệu nhưng chỉ nhận được 1/10, ô sin cay cú gửi “ảnh nóng” cho bà chủ thì sốc khi nhận được

Chồng tức tốc bế đứa con mới sinh đi xét nghiệm ADN để rồi nhận về kết quả còn khủng khiếp hơn

Truyện Nước Mắt Sao Bắc Cực Full