Ănuống xong xuôi rồi thì đán một giấc, tui ngủ vùi ngủ đến lúc không còn ngủ được nữa thì thôi, tui không muốn khi mở mắt ra thì lại phải đối diện cái sự thật trớ trêu đó nữa.
Sáu giờ chiều, mở mắt, bò dậy, cũng may là hôm nay không có học thêm gì. Lấy xe chạy đi một vòng, ở nhà ngột ngạt quá. Cứ đạp xe đi, đạp mãi, không biết mình đang đi đâu, rồi cuối cùng lại dừng ở trước cổng nhà Linh. Trong sân là chiếc xe hơi
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹232425›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
láng coóng, chắc là xe của ba má Linh. Có người lớn ở nhà, thôi đành về vậy, nhưng lúc đó tui lại thèm được gặp Linh, muốn nói với em thật nhiều, thật nhiều những điều tui muốn nói trước em đi.
Đánh bạo, tui bước lại trước cổng rồi bấm chuông.
- Ai đó? T hả em?- bà chị giúp việc chạy ra mở cổng
- Linh về chưa chị?
- Rồi em, đang ở trong nhà nói chuyện với ông bà chủ á.
- À…ừm…vậy à? Thôi, em về.- tui ậm ừ
- Đi đâu vậy? Dắt xe vô đi, có gì đâu, Linh cũng đang muốn gặp em đó.
- Dạ…
- Lẹ đi.- bà chị hối thúc rồi kéo xe tui vào trong.
Bước vào trong nhà, ba má Linh đang ngồi trên ghế sofa coi Tivi, còn Linh thì rất ngạc nhiên khi thấy tui.
- T!- Linh nhìn tui cười trìu mến
- Ai vậy Linh?- ba má Linh nhìn tui
- Dạ, con chào hai bác.- tui lễ phép gật đầu
- Đây là T, con hay kể với mẹ đó.- Linh nói, em cười, cố giấu đi sự e thẹn của mình.
- À, chào con, bác nghe Linh kể về con nhiều lắm.- má của Linh nhìn tui rồi cười
- Dạ…
- Ngồi xuống đi con, rồi từ từ nói chuyện.- ba Linh nói, ông ra dáng là trụ cột gia đình, có phần hơi gia trưởng một chút.
Rồi thì các chủ đề được lôi ra, từ gia đình đến học hành, rồi thì bạn bè, hầu như chỉ có má Linh tiếp chuyện với tui. Lát sau tới lượt ba Linh nói chuyện với tui, lúc này thì má Linh kêu Linh xuống nhà pha nước mời tui.
- Bác biết chuyện tình cảm giữa cháu với Linh…- ba Linh rít một hơi thuốc dài
- Chuyện này thì bác không cấm đoán, nhưng vài tuần nữa là Linh đi với hai bác qua Mỹ rồi, chắc cháu biết chuyện này chứ.
- Dạ…- tui ậm ừ, hai tay đan vào nhau
- Bác mong cháu hiểu và thông cảm cho bác, Linh còn cả một tương lai phía trước, bác không muốn nó chỉ vì một phút bồng bột mà tự làm hỏng tương lai mình. Cháu là người thông mình chắc cháu hiểu ý bác mà…
Bằng cái giọng nhẹ nhàng mà dứt khoát, từng lời nói của ba Linh như xoáy thẳng vào tim tui. Hai tay đan chặt vào nhau, miệng không nói nên lời, hai mắt ngó chằm chằm xuống đất.
- Dạ, con biết phải làm gì…- tui trả lời, nghe như như không ra hơi
- Nước đây!!! Của baba nè.- đúng lúc này Linh trở lên, tay em cầm hai ly nước chanh.
- Của T nè.- Linh nhìn tui cười ý nhị
- Cảm ơn…- giọng nói của tui nghe sao yếu ớt…
Hớp một ngụm nước, tui đứng dậy, xin phép ra về, Linh đưa tui ra tận cổng.
- Thôi, em vô nhà đi.- tui cười gượng
- Hông, anh về đi rồi em.
- Ừ, anh về.- tui đẩy xe ra
- Khoan đã…
- Chuyện…
Chưa kịp nói hết câu thì Linh ôm chầm lấy tui.
- Hic, nhớ anh quá à, đầu to.
- Mới có một ngày mà nhớ gì.
- Vẫn nhớ.
- Vậy nếu mốt em không gặp được anh nữa thì sao?- tui nhìn Linh bằng đôi mắt vô hồn
- Hông gặp được anh nữa thì em chán chết…- Linh vừa nói vừa cười
- Anh biết hết rồi, đừng giấu anh nữa. Khi nào em đi?
- Ơ…anh…- Linh sững sờ nhìn tui
- Trả lời anh đi.- tui nhắc lại
- Tháng sau anh à…- Em trả lời tui bằng giọng biết lỗi
- Ừm…thôi anh về.
Cố gắng quay đi thật nhanh để Linh không thấy vẻ mặt thất vọng của mình.
Chap 71
Bỏ lại Linh một mình đứng đó, tui vội vã đạp xe về nhà. Về đến nhà, bỏ luôn cả cơm tối, má kêu cũng mặc, tui nằm vật ra giường. Nhắm mắt lại rồi cố gắng vỗ giấc ngủ của mình.
Lát sau, giật mình tỉnh dậy, một giờ đêm rồi. Nằm xuống cố gắng ngủ nhưng không tài nào ngủ được, lại ngó đồng hồ, một giờ năm. Cái bụng nó réo sùng sục, lọ mọ xuống bếp nấu mì ăn. Mắt nhắm, mắt mở canh cái ấm nước sôi, đổ nước sôi vô tô mì rồi ngồi đó đợi. Lục túi quần, lấy điện thoại ra coi, có hơn chục cuộc gọi nhỡ. Bấm ra, toàn là số của Linh. Hộp thư thì cũng mười mấy tin nhắn chưa đọc, cũng toàn là của Linh.
- Anh bị làm sao vậy? Không được khỏe à?
- Sao anh không trả lời em? Em gọi sao anh không bắt máy?
Nói chung chỉ là mấy tin nhắn đại loại như vậy. Thôi đi cô ngốc, nhắn tin mà vẫn còn cố tránh né không nói về việc em chuẩn bị đi nước ngoài à? Nhưng…tin nhắn cuối cùng vào lúc một giờ…
“Em xin lỗi, em biết là anh giận em. Em không muốn đi đâu, nhưng mà vì ba mẹ nên em đành vậy. Em xin lỗi vì không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, em xin lỗi vì đã yêu anh. Anh là người con trai tốt nhất mà em từng gặp…em xin lỗi…em chúc anh hạnh phúc. Cảm ơn anh vì đã ở bên em, chăm sóc cho em suốt thời gian qua…cảm ơn vì đã chấp nhận làm bạn trai em, cảm ơn anh vì tất cả…Em yêu anh.”
Sững sờ…cầm cái điện thoại, nhìn từng dòng tin nhắn của Linh. Hai tay tui run run bấm số của Linh. Rụp…
- Alô.
- Anh đây…
- Ừm…
- Anh…
- Anh đừng nói nữa, em hiểu mà…- Linh cười, nhưng tui biết em mới vừa khóc xong, mỗi lần khóc là giọng Linh lại khản đặc như vậy.
- Không, anh chỉ muốn em dẹp điện thoại rồi đi ngủ đi
- Anh…
- Ngày mai em đi học sớm đi rồi mình nói chuyện. Còn bây giờ thì ngủ đi.- tui nói
- Ừm, em biết rồi…- giọng Linh ngoan ngoãn như chú mèo con.
Tắt điện thoại, nhìn tô mì mà không muốn động vào, nhưng lỡ nấu thì phải ăn cho hết.
Xong, lên lầu đánh răng. Vô phòng nằm ngủ, cứ trằn trọc không ngủ được. Trong lòng vẫn có cái gì nặng nề khiến tui bức rức, khó chịu. Nghe nói khóc là sẽ vơi bớt nỗi buồn, nhưng cố gắng mãi mà không nặn ra được giọt nào. Chỉ thấy buồn, thấy chán…Không có Linh thì cuộc đời tui có lẽ sẽ đi sang một ngã rẽ khác, không còn màu hồng…
Sáng, thức dậy. Lật đật thay đồ rồi đạp xe tới trường. Sáu giờ năm. Trường vắng tanh, nhưng cổng đã mở, sương vẫn còn dày. Đẩy xe vào bên trong, bắt gặp hình bóng quen thuộc. Linh đã ngồi trên băng đá tự khi nào, cái băng đá hôm Linh ngồi nhìn tui ăn bánh mì, chợt thấy lòng nào nao.
Gửi xe, rồi đi thẳng tới chỗ Linh.
- Em chờ anh lâu chưa?
- Em mới tới…- Linh nhìn tui, vẻ khép nép chứ không tự nhiên như mọi khi
- Ừ.- tui ngồi xuống băng đá
- Anh muốn nói gì với em?
- Ba mẹ em còn ở nhà chứ?
- Không, ba mẹ đi từ khuya rồi.
- Ừm, tháng sau là em đi rồi phải không?
- Dạ…- Linh nhẹ nhàng
- Anh, em sẽ cố xin ba mẹ cho em ở lại mà.- bỗng dưng Linh quay qua nhìn tui, em nói rất nhanh nhưng tui cố nghe rõ từng từ, hai mắt Linh long lanh có vẻ như chực khóc.
- Anh không cần.- tui đáp một cách lạnh nhạt
- Nhưng mà…- Linh ghì lấy bâu áo của tui
- Không nhưng nhị gì hết, em phải nghe lời ba mẹ.
- Anh…
- Khi qua Mỹ, anh chỉ cần em hứa với anh một điều…- tui ngập ngừng
- Làm gì thì làm nhưng em…vẫn phải là vợ Kem của anh.- tui nhìn L