- Nãy giờ đi đâu vậy?- Linh hỏi
- À, xuống dưới nói chuyện với tụi nó.
- Ờ…- Linh ậm ừ rồi quay lên.
“Các em có thể ra về”, trời ơi, cuối cùng cũng được về! Ngồi nghe mấy ông thầy, bà cô thay nhau phát biểu, mệt chết.
- T! Ở lại lao động.- con lớp trưởng kêu tui
- Ơ…
- Cô nói ông bị phạt lao động hai tuần, ở lại làm đi.
- Còn…mấy thằng kia thì sao?- tui chỉ tay qua phía mấy thằng chiến hữu.
- Không, chỉ có mình ông làm thôi.- lớp trưởng trả lời rồi quay đi.
Chưa gì mà đã phạt rồi sao? Tưởng mai mới bắt đầu chứ.
Tui ngán ngẩm đưa mắt qua mấy thằng chiến hữu, tụi nó thấy tui nhìn thì cong đuôi bỏ chạy hết. Bọn cờ hó. Bọn học sinh trường mình ghê thật, mới ra về được năm phút mà cả sân vắng tanh, chỉ còn mình tui, lác đác mấy đứa bị phạt lao động.
- T!
- Hử…- tui đang ì ạch khiêng mấy chồng ghế đem đi cất thì có ai đó kêu tui.
- Chưa về nữa hả?
- Ai vậy?- tui ôm chồng ghế cao trước ngực nên không thấy gì hết.
- Minh Anh.
- Hơ…- ơ cái đệt, nghe nó nói tui muốn làm rớt luôn chồng ghế
- Bị sao vậy?
- À à, không có gì.- tui run run
- Đặt chồng ghế xuống đi.- Minh Anh kêu
Từ từ đặt chồng ghế xuống…đặt xuống nhanh quá không chừng lại bị nó ghi sổ hạ kiểm điểm vì tội chống người thi hành công vụ.
- Rồi…có chuyện gì không???
- Nè, trả đó.- Minh Anh đưa cho tui tờ giấy.
Chưa kịp nói gì thì thằng Tín ở đâu chạy tới.
- Ê!!! Lão đại!!! Sting nè.- nó cầm mấy chai Sting, ba chân bốn cẳng chạy vèo lại chỗ tui đứng.
- Nè Sting của…- đang nói bỗng dưng nó dừng lại, hai mắt nhìn trực cổng trân trân.
- Chào…- Minh Anh chào thằng Tín
- Ờ…ờ…chào…- thằng Tín ngọng ngịu
- À, thôi, chào hai bạn, mình đi…
Nói rồi trực cổng đi thẳng ra nhà xe. Thằng Tín vẫn còn nhìn theo không chớp mắt.
- Ê, nhìn gì dữ vậy mậy?
- À…mà cái gì vậy?- nó chỉ tờ giấy tui cầm trên tay.
- Ai biết, nó mới đưa cho tao.
- Mở ra coi coi.- thằng Tín hối tui.
- Từ từ.
Tui mở tờ giấy ra, trong đó ghi mấy dòng.
“Hừm…học sinh giỏi anh văn gì mà viết thư tình bằng tiếng anh sai ngữ pháp tùm lum vậy T? Đã vậy còn sến rện nữa, đọc mà nổi hết da gà…nhưng mà cũng tình cảm lắm đó.”
Đọc xong, tui đơ ra, ngó qua thằng Tín.
- Mày viết thư xong có kí tên không vậy?
- Chết…tao thấy không ghi cho nó nó lẵng mạn
- Lãng lãng cái thằng cha mày!!! Bây giờ nó tưởng tao viết thư cho nó rồi kìa thằng cờ hó!!!
Nổi nóng, tui quăng tờ giấy xuống đất rồi sút vô đít nó mấy phát.
- Chuyện gì vậy?!- Linh chạy tới
- Hơ…ờ…không có gì…- tui rụt chân lại,
- Nó…nó đánh Tín- thằng Tín mách lẻo.
- À, mà nãy giờ em đi đâu vậy?- tui đánh trống lảng
- Đi ăn hàng với Vi, hì hì, cái này cho anh nè.- Linh cười tít mắt, em đưa chotui chai Sting ướp lạnh.
- Ờ, hì, cám ơn.
Tui gãi gãi đầu, giơ tay ra, chưa kịp lấy thì…
- Ơ…cái gì đây?- Linh cúi xuống nhặt tờ giấy lên
- Ê ê…đừng có coi, tầm bậy không đó!!!- tui hoảng hồn, huơ huơ tay định giật tờ giấy.
Nhưng mà Linh nhanh hơn, em né sang một bên rồi đứng đó đọc. Rồi! Đời tui coi như bế mạc…
Linh đọc xong, chai Sting trên tay em rớt xuống đất.
- Từ từ, nghe anh giải thích.- tui hoảng loạn
- Anh là đồ tồi!!! Em không muốn nhìn mặt anh nữa!!!- Linh rơm rớm nước mắt rồi chạy vụt đi.
- Không phải mà!!! Nghe anh giải thích đi!!!.
Tui liền đuổi theo Linh.
Chap 58:
- Linh! Linh! Nghe anh nói đi! Không phải như em nghĩ đâu!- tui đuổi theo
Linh không nói gì, em đi một mạch thẳng ra cổng. Bà chị giúp việc chờ sẵn ngoài đó.
Linh ngồi lên xe rồi kêu bà chị rồ ga phóng thằng, bỏ lại tui đứng đó một mình, đơ như cây cơ. Hít bụi.
- Ê.- thằng Tín chạy ra vỗ vai tui
Tui không nói gì, quay lại nhìn nó bằng cặp mắt căm hận. Thằng Tín thấy vậy, giật mình lùi lại. Tui nhìn nó, mặt hầm hầm:
- Mày…Linh mà bỏ tao thì…tao sẽ tự tử…rồi tao giết mày sau…- Không biết nói nhầm làm sao nữa.
Nó không nói gì, lủi thẳng ra cổng rồi chạy biến. Tui lết từng bước, dẫn chiếc xe ra ngoài, bỏ lại mấy chai Sting ở đó, ai muốn uống thì uống. Đạp xe về nhà, trong lòng khó chịu quá. Xui hơn gì nữa. Tới nhà, mở cổng, quăng chiếc xe vô góc, xách cặp đi thẳng lên lầu. Mở cửa phòng cái rầm, nằm phịch xuống giường. Ngán ngẩm, móc cái điện thoại ra, nhấn số của Linh.
“Tút…tút…tút..”
Gọi thêm lần nữa, vẫn vậy. Trời ơi là trời, sao con khổ quá vậy nè?!
Nằm trên giường gãi đầu, bứt tóc, suy nghĩ đủ kiểu, không biết làm sao cho Linh hết giận mình nữa…Rồi tui ngủ quên lúc nào không hay.
Giật mình thức dậy, ba giờ mấy chiều rồi. Mơ màng lấy cái điện thoại ra bấm số Linh “Tút…tút…” vẫn không trả lời. Sao mà giận dai quá vậy không biết. Mặc kệ, chắc mai hết giận. Vô toilet, rửa mặt, súc miệng. Hôm nay không có bài, đi chơi thôi. Thay bộ đồng phục ra. Dắt xe ra ngoài cổng, chuẩn bị đi.
- T! Đi đâu vậy?!- má từ trong nhà đi ra
- Dạ, con đi qua nhà thằng Qúi.
- Học bài hết chưa?
- Hôm nay không có bài, má.- tui trả lời
- Không có cũng phải học, đi tới sáu giờ rồi về nghe chưa.
- Dạ con biết rồi.
Nói đoạn tui nhảy lên xe, phóng thẳng. Vừa chạy vừa lấy điện thoại rủ mấy thằng chiến hữu đi chơi.
- Quẩy?- giọng của Năm nổ
- Đi chơi mày.
- Xin nhỗi, ngộ đang học bài.
- Học gì?
- À, ngộ đang học tin học.
- Cái gì?
- Hờ hờ, fifa đó mà.
- Ở đâu?- tui hỏi
- Mày biết rồi còn hỏi.- nó trả lời xong liền cúp máy.
Không lẽ lát nữa lại ngồi net chung nó, không, quanh đi quẩn lại chỉ có nhiêu đó, chán chết. Đạp xe lại quán net, dắt xe vô trong. Mới chiều mà đã đông nghịch người. Tui đảo mắt, ngó nghiêng 1 vòng quán net thì thấy Năm Nổ, nó ngồi ở trong cùng.
- Ê! Ê!
Chắc tại đeo headphone nên tui kêu nó không nghe. Quán này khá nhỏ, có khoảng 20 máy đặt dọc hai bên, mấy thằng chơi Võ Lâm với Đột kích chửi nhau ỏm tỏi, mùi thuốc lá thì nồng nặc. Dân chúng ngồi đầy ra cả đường đi vô, chen lấn cực khổ mới chui vô được gần tới chỗ thằng Nổ.
- Anh ơi, tránh qua cho em chút.- tui nói với một thằng, nó chắc cũng tầm 18, 19 thôi.
- Gì?!- nó quay qua tui, mặt hầm hầm
- À…anh xích vô một chút cho em qua được không.- tui giả bộ cười thân thiện
- Biến, tự kiếm chỗ mà chui.- nó hất hàm
Hơ…giang hồ tuổi teen à? Bắt đầu nóng máy rồi nhưng một sự nhịn, chín sự lành, tui vẫn cố gắng mở miệng cười.
- Anh…cho em qua một cái được không?
Bỗng dưng nó đứng phắt dậy, đá chân vào cái ghế cái rầm.
- ĐM mày, có biến không?!- nó nói bằng cái giọng giang hồ.
- Ơ…- tui giật mình
- Ê…ê…chuyện gì vậy?- thằng Nổ chạy lại
- À…không có gì đâu, đi chơi mày.- tui nói Năm nổ, thằng kia vẫn trừng mắt nhìn tui.
- Đợi tao tí, đang đá.- nó vừa nói vừa chỉ vào máy tính
- Ừ…vậy tao đi, lát trở lại.- tui nói rồi quay đi, bước ra ngoài
- Ê, sẵn mày chạy đi mua giùm tao mấy thứ coi.- thằng Nổ chạy theo, vỗ vai tui
- Mua gì?
- Mày chạy ra hàng thuốc tây mua cho tao một vỉ thuốc xổ, hổm rày bị bón quá…- nó nhăn mặt rồi thì thầm với tui.
- Hờ hờ…nghe HKT đi, khỏi uống thuốc, hợ hợ…- tui cười đểu
- Thôi,