- Chị Nhi đứng đây làm gì zậy vô nhà đi nào _pé Luân vừanói vừa nắm tay nó kéo vào nhà.
- Ơ chờ chị đã nó bất ngờ thốt lên được vài tiếng thì cánh cửa mở ra.
Nó đưa mắt đảo quanh nhà, không thấy hắn đâu nó thở phào nhẹ nhõm. Nó cúi xuống quay sang nhìn pé Luân:
- Luân nà !!Chị nhờ 1 chuyện được hông ???_nó nhìn pé Luân cười tinh nghịch.
- Dạ pé Luân gật đầu lễ phép.
- Luân đưa giùm cái này cho……………… nó chưa kịp nói xong thì:
- AA anh Hai chị Nhi tới chơi nè thấy hắn đi xuống pé Luân hét lên.
Nó giật thót cả tim, bất chợt quay đầu lại nhìn. Hắn cũng bất ngờ nhìn nó, 4 con mắt lại nhìn nhau thắm thiết như để thõa
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹91011›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
mãn nổi nhớ nhung đã hơn một ngày không nói chuyện. Được một lúc cả 2 đi ra ngoài công viên nói chuyện, nó ngồi trên chiếc xích đu thân thuộc ngày nào, còn hắn thì ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh, một không gian yên tĩnh cứ dần dần xâm chiếm tụi nó. Nó đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí này:
- Khánh àk giọng nó man mát một nổi buồn.
- Sao cơ hắn đáp lại.
- Có cái này……Tớ muốn đưa cho cậu. nó lôi trong túi ra chiếc điện thoại của hắn.
- Cái này……… Làm sao cậu có _hắn cầm chiếc điện thoại trên tay nhìn chằm chằm khó hĩu.
- Àk chị Trân đưa cho cậu ý từ hôm trước mà tớ quên đưa cho cậu nó quay sang nhìn hắn mỉm cười buồn.
- Àk ừ hắn gật đầu, như hiểu ra một vấn đề quan trọng gì đó.
Sau khi hắn nói, thì một lần nữa không gian yên lặng lại bao quanh tụi nó. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng:
” Tấm hìnhđâu rồi nhỉ ??? Chẵng lẽ cô ấy đã xé nó đi rồi. Mình có nên hỏi thử không nhỉ ?? Sao mà khó mở lời dữ vậy nè ”
” Chắc không nhìn thấy tấm hình đó, cậu ấy thấy vui lòng hơn nên đã nhờ chị Trân xé nó đi. Mình ngốc thật, đừng khóc ở đây, mày phải kiềm nén lại Nhi àk ” nó bấu chặt 2 tay vào nhau, để ngăn cản nước mắt rơi.
Một lúc sau đến lượt hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
- Cảm ơn cậu hắn cố gắng nói.
- Àk không có gì tớ phải xin lỗi cậu mới đúng chứ, sao có thể đưa cho cậu muộn như thế này nó đáp lại hắn.
- Không là lỗi của tớ mà hắn nhướng mày nói tiếp.
- Thôi lỗi của ai cũng được. Tớ hoàn thành nhiệm vụ bạn gái cậu giao cho rồi, tớ về đây, tạm biệt cậu _nó cố gắng nói thật nhanh rồi rời khỏi cái xích đu.
Bất chợt bàn tay hắn nắm chặt tay nó lại, nó bất ngờ quay lại nhìn hắn:
- Chuyện gì vậy ??? nó giương đôi mắt bất ngờ nhìn hắn.
- Àk, àk hông có gì. Tạm biệt cậu hắn buông tay nó ra, mỗi lần nhìn vào mắt nó hắn chẵng thốt lên được điều gì.
Nó bước đi với hy vọng vừa mới vụt tắt, mới vừa rồi đây, nó đã hy vọng hắn nói cái gì đó, về tấm hình chẵng hạn. Vì sao hắn lại muốn xe nó ??? hay là hắn đang muốn ngăn cản bước chân nó. Nhưng tất cả chỉ là hy vọng mà thôi, và cuối cùng cái hy vọng đó cũng vụt tắt bởi chính ngưới tạo ra nó.
Nhìn bógn dáng bé nhỏ cứ xa dần rồi lại xa dần, tim hắn co thắt lại, hai từ ” bạn gái ” thốt ra từ miệng nó như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim hắn. Còn chuyện tấm hình, có lẽ là nó xé đi thật rồi, có lẽ nó đã muốn quên hắn thật rồi. Hắn đưa tay sờ trên bề mặt điện thoại, nơi mà tấm hình kỷ niệm được dán ” Cô ấy đã múôn quên mình. Thì có lẽ mình nên buông tha cho cô ấy, một người tồi tệ như mình không xứng đáng với tình yêu ấy ” nhìn thẳng vào bàntay vừa mới nắm chặt tay nó, hơi ấm vẫn còn vương vấn đâu đây nhưng nó đã đi mất rồi. Tại sao bàn tay này đã nắm chặt tay nó rồi, nhưng lại buông ra hả trời ??? Bất chợt nước mắt hắn không nói mà lại rơi, hắn vốn là một người mạnh mẽ, lạnh lùng mà tại sao lại tốn nhiều nước mắt vì một người con gái thế này. Chỉ có hắn mới trả lời được, bởi vì hắn yêu nó. Nhưng có lẽ hắn muốn chôn chặt tình yêu này vào một góc thật lớn của trái tim hắn. Vì hắn sợ, sợ khi nhìn thấy nó khóc, sợ rằng hắn sẽ lại làm tổn thương nó, những vết thương trước đây hắn cảm thấy là quá đủ cho tâm hồn của nó. Từ khi nào hắn đã trở nên nhút nhát như vậy, có lẽ tự khi bản thân hắn nhận ra rằng hắn yêu nó. Hắn thầm nghĩ từ bây giờ, hắn sẽ bước ra khỏi cuộc đời nó, bước ra khõi trái tim của nó, đễ nhường vị trí đó cho người con trai khác. Nhưng liệu hắn có chịu được khi một người con trai khác không phải hắn ở bên cạnh nó không ??? Câu trả lời nỳa ngay chính bản thân hắn cũng chẵng biết. Hắn cứ ngồi đó, đến tận khuya để cảm nhận được hơi ấm của người mình yêu vẫn con vương vấn đâu đây.
Nó bước vào nhà chạy nhanh lên phòng úp mặt xuống giường mà khóc nức nở.
Tại sao hắn cứ làm nó nuôi hy vọng, rồi để nó thật vọng một cách nặng nề ???? Nó chẵng thể nào mạnh mẽ nổi khi trái tim nó còn khắc ghi hình bóng hắn. Tại sao mỗi khi nhìn thấy hắn, trái tim nhỏ bé của nó không thôi thổn thức, nhiều lúc nó muốn bóp chặt trái tim của mình, để nó thôi không đập nữa, như vậy thì nó sẽ quên được hắn. Nó ngốc thật !! ” Tỉnh mộng đi Nhi àk !! Người ta yêu người khác, mày không phải là công chúa trong truyện cổ tích, mà chỉ là nàng tiên cá bất hạnh mà thôi. Cô ấy đã tan biến theo bọt biển, đánh đổi cả giọng nói và mái tóc của mình để được yêu và được hoàng tử yêu, nhưng một kết quả bất hạnh đã đến với cô. Còn mày thì sao, mày định đánh đổi gì đễ có được tình yêu của Khánh. Không được mình nhất định sẽ không làm nàng tiên cá thứ 2 đâu. Mình sẽ quên được nhất định là vậy ”
Chap 30:
Cuối cùng ngày leo núi cũng đến, nó đã dậy từ sáng sớm để chuẫn bị mấy ngày nay thói quen ngủ nương của nó mà nhờ phúc đức của hắn cũng đã biến mất. Nó đem ba lô chạy xuống nhà:
- Nhi lại ăn sáng rồi đi luôn con papa nó gọi với nó lại.
- Dạ _nó kéo ghế ngồi cạnh Duy.
- Con đi phải cẫn thận đó, nhớ phải ăn uống đầy đủ, mặc đồ cho ấm không cảm lạnh đó mama nó ngồi căn dặn nó.
- Úi zời con biết rồi mà nó vừa ngặm miếng bánh mì vừa nói.
- Mama khéo lo làm như nó còn bé không bằng Duy ngồi cạnh đưa mắt liếc nó.
- Còn con nữa, phải trông chừng em đó đừng có mà ham chơi quá papa nó lên tiếng.
- Ứ chịu, sao mama và papa ai cũng lo cho con em ngốc này mà chẵng quan tâm gì đến con Duy nhăn mặt, làm nũng.
- Con là anh thì phải chấp nhận thôi với lại con là con trai nữa mama nó giải thích tỉ mỉ.
- Hứ biết vậy con làm con gái cho rồi _Duy chu miệng nói.
- Ừ giờ anh đi phẫu thuật cũng chưa muộn mà nó đang ăn, cũng thò miệng vào nói.
- Ừ đúng đó con muốn hông papa cho tiền phẫu thuật _papa nó chọc Duy.
- Con mà làm con gái chắc đẹp lắm đó mama nó đưa tay nhéo mặt Duy.
- Hức hức mọi người hùa nhau ăn hiếp con phải hông ????? Duy giảy nãy nhõng nhẻo.
Nó phì cười trước hành động của Duy, cả gia đình nó nói chuyện rôm rã, mặt ai cũng cười tươi. Nó cảm thấy mình cần phải cười nhiều hơn, như vậy thì nhất định nó sẽ quên được hắn. Sau bữa ăn nó và Duy bước ra khõi nhà để lên đường tới trường, đi được một đoạn nó sực nhớ quên áo lạnh ở nhà nên kêu Duy đi trước. Nó chạy hết sức về nhà vơ lấy cái áo rồi chạy xuống cỗng, sợ trễ giờ nên nó vừa chạy