- Hiz chẵng nghĩ ra được gì thôi tạm gọi mày là nhóc cold vậy ??
- Trời em gái tui không những ngốc mà còn mắc bệnh gì sao mà ngồi nói chuyện một mình thế cơ Duy đứng dựa vào cửa phòng buôn lời chăm chọc em gái mình.
- Kệ em.
- Thui xuống ăn cơm kìa cô nương.
- Em biết rồi nó chán nãn xuống cầu thang.
Tại bàn ăn:
- Anh hai về con hông vui hay sao mà nhìn uể oải thế mama nó lo lắng hỏi.
- Đâu có !! Tại con hơi mệt.
- Mệt vì yêu đấy mama ạ lại là Duy.
- Hai………nó nhìn DUy tức giận.
- Hai đùa thôi mà làm gì ghê zậy ???
- Hai đứa này lớn rồi mà y như con nít papa nó trách yêu.
Bỗng:
- Reng reng !!
- Alo, àk àk con chờ tí nha mama nó bắt máy.
- Con gái, Khánh gọi nói gì nè mama nó nói với vào bàn ăn mặt tươi rói.
Chap 15:
- Alô !! Có gì hông hả ??? nó nhăn nhó trả lời nhưng trong lòng thì đang hy vọng hắn nói gì đó như là xin lỗi chẵng hạn.
- À…ừ…đúng rồi gần thi rồi cậu không nhớ sao ????
- Nhớ thì sao ???
- Tí nữa wa nhà tớ học.
- Sao tớ phải qua nhà cậu hả ???
- Tại vì.. cô đã giao tớ trọng trách là dạy cậu học không nhớ hả ???
- Ơ cái đó chuyển lại cho Huy rồi mà.
- Ờ..àk sáng nay cô nói lại rồi, mà cậu với Huy bữa giờ có học hành được gì đâu.
- Kệ tớ.
- Ừ thì kệ, tớ cũng đâu mún tại cô giao nên mới thế này. Tí nhớ qua đó.
- Ừ nhớ rồi nhớ rồi bík rồi. nó bực mình trả lời, rồi cúp cái rụp.
- Trời ơi !! Zám cúp máy trước nữa chứ nhỏ nàyyyyyyyyyyy.
- Sao mà con ăn nói cộc cằn thế hả ???_papa trách nó.
- Hiz nó xịu mặt xuống chẵng biết nói gì.
Ăn cơm xong nó đi tắm, rồi cắp sách vở nhăn nhó đi qua nhà hắn:
- Cậu qua rồi đấy àk ??? Lâu vậy ???
- Xin lỗi bắt cậu chờ lâu vẫn còn nhăn nó không nhìn hắn cứ nói này nọ.
- Thui lên học đi, đi nhẹ nhẹ thui kẻo pé Luân nghe tiếng rồi lại không cho cậu học đó.
- Biết rồi.
Vào phòng hắn, 2 người ngồi cạnh nhau trên chiếc bàn học không mấy là to lắm:
- Cậu làm thữ mấy cái đề này đi toán này đi. Tớ mới soạn đó.
- Ừ.
Nó chăm chú ngồi làm bài, vẻ mặt nghiêm túc cuốn hút đến kỳ lạ. Hắn thì giả vờ ngồi đọc sách nhưng mắt thì liếc qua quan sát từng cử chỉ, từng đường nét trên khuôn mặt nó ” Sao nhỏ này không nhìn mình giống hum trứơc nữa ta ??? Mà sao bây giờ tới lượt mình nhìn nhỏ là sao ????”
- Nè cái này tớ không hĩu ???
- Hả, hả sao..sao ??? đang suy nghĩ bị nó làm giật cả mình.
- Bài này nè.
- Ừ bài đó làm vầy nè @*$*(*%)(^ #. Rồi đó hĩu chưa ???
- Tạm tạm.
- Mà Nhi nè ???
- Sao ??? nó trả lời mà mắt cứ gián chặt vào máy tờ đề.
- Chuyện tớ nói lúc chìu với Duy á ??
- Ừ sao nó thoáng bùn giây lát.
- Không đúng sự thật đâu. Tại vì xấu hổ nên tớ mới nói vậy thôi.
- Vậy sự thật là gì ???
- Tớ chưa nhận ra được. Cậu chờ tớ một thời gian nữa nha ??
- Ừ tớ sẽ chờ nó nói nở một nụ cười nhẹ làm con tim của ai đó xao xuyến.
- A!! Tớ đi lấy nước cậu chờ tí nha hắn quay đi nhanh che zấu bộ mặt đỏ bừng của mình.
Nó ở lại cảm thấy một chút gì đó ấm áp ở trong tim, ngồi cười tủm tỉm hoài quên mất mấy tờ đề. Hắn bưng nước vào:
- Nè cậu uống đi rồi làm tiếp.
- Ừ.
Cứ thế nó với hắn giải quyết một đống đề và xen vào đó là những câu mắng của hắn vì nó làm sai hoài. 2 tiếng sau:
- Phù !! Xong rồi 9 đề, mệt hông ???
- Tớ nói nảy giờ khan họng lun, mà không mệt hả ???
- Hi !!!Thôi xuống nhà chơi với pé Luân tí rồi tớ về.
- Ừ.
Hai đứa xuống chơi game với pé Luân. Nó cứ thua hoài nên giở giọng nạt nộ:
- Hai người ăn gian wá zậy, không chơi nữa đâu.
- Hahaha có người thua nên tức kìa.
- Thui chị Nhi chơi tiếp đi, pé Luân nhường cho.
- Thật hả ??
- Dạ thật mà.
Cứ thế 3 đứa chơi game với nhau, đùa giỡn, chọc ghẹo lẫn nhau. Căn nhà vốn lạnh lẽo, nhưng khi có nó thì tràn ngập tiếng cười, có thể bây giờ nó chính là chiếc chìa khóa mở trái tim băng giá của hắn, chỉ điều hắn chưa nhận ra và nó cũng vậy nó không biết mình có giá trị như thế nào đối với người yêu thương nó đơn phương và có lẽ trong tương lai không xa nó sẽ làm tổn thương đến người ấy và bạn thân của nó. Thấy đã trễ hắn đưa nó về:
- Chúc cậu ngủ ngon nha nó nói trước khi bước vào nhà.
- Ừ cậu cũng vậy, mai tớ sang rũ đi học đó.
- Tớ biết rồi.
Đêm đó hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cố tìm ra câu trả lời cho chính mình. Sao thiên tài như hắn mà cũng có lúc ngốc như thế sao, có lẽ trong chuyện tình cảm hắn là một tên ngốc đến nổi phải nhờ pé Luân khi có chuyện. Còn nó thì nằm phân vân không biết lựa chọn chờ hắn có đúng không, có khiến ai phải tổn thương hay không. Dù biết nếu hắn không thích nó thì chính nó sẽ là người đau hơn ai hết nhưng nó vẫn chờ vì tình yêu giống như là một loại ma túy vậy, nếu con người dính vào thì dễ nhưng đến khi từ bỏ liệu họ có làm được không có lẽ đó là cả một vấn đề, khi được yêu thì tâm hồn lẫn thể xác như được bay lên 9 tầng mây, và ngược lại thì có lẽ như rớt xuống 18 tầng địa ngục, một địa ngục không lối thoát.
Chap 16:
Thế rồi một tuần vật vã của nó cũng wa đi, sáng thì đi học, tối thì về wa nhà hắn học, toàn học với chã học mà thôi. Bây giờ là buổi tối cuối cùng để chuẫn bị cho kỳ thì ngày mai, chẵng biết sao hắn giở chứng đi làm thêm giao nó một đống đề nên tối nay nó phải ở nhà tự giải quyết:
- Hai nè nó ngồi trên bàn học, đưa mắt nhìn anh trai của mình đang nhởn nhơ nằm đọc truyện.
- Sao zạ Duy vẫn đọc truyện một cách tự nhiên, vừa đọc vừa bóc bánh ăn.
- Mai thi mà sao hai hông học gì hết trơn vậy.
- Hai mới về mà thi với cử gì hả, trường miễn cho hai, học kỳ 2 mới thi. Mà hai có thi thì mấy cái đó cũng chuyện cỏn con thui.
- Trờiiiiiii !! Sao sướng zữ zậy hả ???
- Chứ sao, họ phải biết điều với hoàng tử chớ em gái.
- Mà hai hông học thì thôi hai ra ngoài zùm để người ta con học chứ ???
- Nằm đây có sao đâu, phòng hai điều hòa bị hư rồi nóng chết.
- Hai nằm yên đi nhai bánh nhóp nhép thế kia làm sao người ta học hả ???
- Biết rồi biết rồi cô nương.
Nó bực bội ngồi làm bài, có lẽ không phải vì Duy ăn mà là vì hắn hôm nay lại không có ở đây như mấy ngày trước. Nhìn đống đề nó nản tới não, sao có hắn thì làm nhanh thế không biết còn bây giờ nhìn đã thấy chán thì làm sao mà làm đây. Nó định không làm vồ cái giường ngủ nhưng sực nhớ lời hắn zặn trước khi đi làm thêm ” Cậu mà không làm hết đống đó thì biết tay tớ ” nghĩ vậy nó cầm bút lên và bắt đâu sự nghiệp của mình. Đến 11h đêm thì nó đã nằm ngủ ngon ơ trên cái bàn, miệng nhỏ zãi tùm lum, Duy phải bế nó lên giường mà lầm bầm trách than cho số phận của mình có một đứa em nặng như heo. Bế nó xong Duy cũng trở về phòng mình, nằm trên giường mặt Duy đăm chiu nhìn về phía xa xăm ” Cô ấy sao rồi nhỉ ??? Mấy ngày đi học chẵng thấy đâu ??? Nhưng mình nghĩ đến làm gì ??? Đó chỉ là một trò chơi thôi Duy ạ, đúng rồi chỉ là một trò chơi do mình dựng lên thôi ” Duy cười chua xót, rồi cũng chìm vào giấc ngủ, Duy mơ thấy những ngày tháng hạnh phúc đó, những ngày tháng bên người con gái mình đã làm tổn thương.
Buổi sáng trọng đại cũng đã đến với nó nhưng hiện giờ nó vẫn còn đang chạy đua theo nhưng giấc mộng không chịu dậy. Và rồi, con người vĩ đại mọi ngày cũng đã đ